– Bắc Minh?
Ánh mắt của tên nam tử mặc áo bào tím yêu dị này rơi vào trên người Kỷ Ninh. Hắn nhếch miệng cười cười, nụ cười mang theo hàn ý:
– Thật sự là xảo hợp, không ngờ ta lại gặp phải Bắc Minh Đạo Quân a.
– Cổ Già Vương?
Kỷ Ninh có chút kinh ngạc.
Từ sau khi tiến vào Dịch Ba giới, cho tới bây giờ Kỷ Ninh còn không có phát hiện Cổ Già Vương thể hiện thực lực mạnh tới cỡ nào. Cổ Già Vương chính là người của Vĩnh Hằng tính mạng nhất tộc! Bình thường rất là điệu thấp, bên ngoài còn tưởng rằng là Đạo Quân đẳng cấp thứ hai. Vĩnh Hằng tính mạng nhất tộc, người có danh khí lớn nhất trong các Đạo Quân chính là Ca Tước Vương. Từ đó xem ra, có lẽ thực lực của Cổ Già Vương này cực cao a.
Oanh ….
Quang mang trên bầu trời hội tụ, tạo thành thân ảnh của một nam tử mặc áo bào màu trắng nguy nga.
– Tất cả các Đạo Quân còn sống đều đã đi tới tầng thứ ba thế giới. Để ta giới thiệu qua một chút… Tầng thứ ba thế giớ này cũng có ba cái lối đi. Bất luận một gã Đạo Quân nào cũng chỉ có thể lựa chọn một thông đạo để xông lên mà thôi! Mỗi một thông đạo đều có ba miếng lệnh phù! Tổng giá trị đều không kém nhau nhiều, đương nhiên hiện tại chỉ còn lại có năm miếng mà thôi.
Thanh âm của Giới linh Bồ La vang vọng trong thiên địa.
Thế nhưng cơ hồ cùng lúc…
Kỷ Ninh đã nhận được một đạo tin tức từ Mang Nhai quốc truyền đến.
– Cái gì?
Kỷ Ninh cả kinh.
Đạo Minh tiên cung, phát ra bài danh về các Đạo Quân mới.
Những năm gần đây, chỉ sợ lần này là lần bài danh của các Đạo Quân biến hóa lớn nhất, kinh người nhất a.
– Hiểu Mộng Đạo Quân sếp thứ ba?
– Cổ Già Vương xếp thứ sáu?
– Thiên Phủ Đạo Quân chết?
– Hử Nhai Vương chết?
Kỷ Ninh nhìn tin tức thứ hạng mới nhất, hoàn toàn sợ tới mức ngây người.
Lúc trước trong tranh đoạt một miếng Động Minh ngọc phù cuối cùng kia đã có trọn vẹn sáu gã Đạo Quân đỉnh phong chết, bài danh của các Đạo Quân cũng thay đổi cực lớn.
Đệ nhất là Tửu Thánh, thứ hai Bắc Minh, thứ ba Hiểu Mộng Đạo Quân, thứ tư Lê Tinh cung chủ, thứ năm Quang Minh Vương, thứ sáu Cổ Già Vương, thứ bảy Hắc Kiêu Đạo Quân, thứ tám Thạch Cửu, thứ chín Thiên Tàn Đạo Quân, thứ mười Duyên Hổ Đạo Quân…
Một đám Đạo Quân đỉnh phong mới xuất hiện! Rất nhiều người trước đó đều điệu thấp, thanh danh không lộ ra, thế nhưng trong chiến đấu tranh đoạt lúc trước đều thể hiện ra mũi nhọn.
…
Hai mắt màu tím của Cổ Già Vương rơi vào trên người Kỷ Ninh, thanh âm lạnh lẽo như băng:
– Chín phần Động Minh ngọc phù, hiện tại chỉ còn lại có năm phần, mà Bắc Minh Đạo Quân ngươi có lẽ đã nhận được ba phần a. Mà xem ra Cửu Trần giáo chủ sau lưng ngươi cũng đã nhận được một phần. Thế nhưng mười hai vị Đạo Quân chúng ta chẳng những một phần Động Minh ngọc phù không có được, mà ngay cả lệnh phù ngắt trái cây cũng cũng không có. Bắc Minh Đạo Quân, ngươi không biết làm như vậy là quá không công bằng hay sao?
– Bắc Minh Đạo Quân.
Trần Vũ Ma Quân ở bên cạnh Cổ Già Vương cũng lạnh lùng nói:
– Yêu cầu của chúng ta không nhiều lắm, hai miếng lệnh phù khác thì thôi đi. Miếng lệnh phù trong tay Cửu Trần giáo chủ chúng ta củng không cưỡng cầu. Thế nhưng lệnh phù thứ chín này thì ngươi phải giao ra, giao ra lệnh phù thứ chín, như vậy chúng ta sẽ không làm ngươi khó xử.
– Giao ra lệnh phù thứ chín.
– Bắc Minh Đạo Quân, giao ra đây.
– Tửu Thánh cũng không phải là đối thủ của chúng ta, Bắc Minh, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn giao ra thì hơn.
Cổ Già Vương và một đám Đạo Quân đỉnh phong đều nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh. Mỗi một người trong bọn hắn đều là Đạo Quân đỉnh phong, nếu như ba tới năm người đối mặt với Kỷ Ninh còn rất kiêng kị. Thế nhưng trọn vẹn mười hai người liên thủ, như vậy cho dù là đối mặt với Tửu Thánh thì bọn hắn cũng không sợ! Trước đó bọn hắn đã từng giao thủ với Tửu Thánh rồi. Cho nên giờ phút này sao phải sợ một Bắc Minh Đạo Quân cơ chứ?
Lần này cái gì bọn hắn cũng không muốn lấy, nếu như đạt được lệnh phù thứ chín để đổi lấy một lượng lớn trái cây, tất cả mọi người đều được phân một phần. Khi đó chỉ sợ mỗi người đều có thể đổi lấy bảo vật quý hiếm với Chúa Tể, Đạo Minh. Khi đó cũng coi như không có uổng công đi tới Dịch Ba giới một chuyến a.
Kỷ Ninh nhướng mày.
Lệnh phù, đại biểu cho trái cây trân quý của Xích Ba điện, đủ để khiến cho Đạo Minh, Chúa Tể điên cuồng. Lệnh phù thứ chín trân quý nhất càng là giá trị vô lượng, Kỷ Ninh rất hi vọng dựa vào nó để cứu sư tỷ a.
Phanh phanh phanh!
Kỷ Ninh nhoáng một cái đã hiện ra ba đầu sáu tay, lập tức có sáu đạo kim quang từ phía sau lưng bay ra, rơi vào trong tay Kỷ Ninh.
Thiếu niên áo trắng, ba đầu sáu tay, cầm trong tay sáu thanh Bắc Hồng kiếm.
Con ngươi lạnh lẽo đảo qua một đám Đạo Quân đỉnh phong trước mắt này, lãnh đạm nói:
– Hãy bớt sàm ngôn đi, một đám ngu xuẩn, đi lên nhận lấy cái chết!
– Có can đảm, trước đó Thiên Phủ Đạo Quân cũng ở trước mặt ta kiêu ngạo như vậy. Thế nhưng cuối cùng hắn lại bị chết ở trong tay của ta. Đáng tiếc a, không có cơ hội giao thủ với đám người Quang Minh Vương, Lê Tinh. Nếu không ta đâu chỉ xếp hạng thứ sáu a. Để ta xem Bắc Minh ngươi xếp hạng thứ hai mạnh mẽ tới đâu.
Cổ Già Vương cũng hiện ra sáu cái cánh tay, bên trên mỗi một tay đều cầm một thanh binh khí kỳ dị, bên trên binh khí còn có răng cưa.
– Vây giết hắn.
Trần Vũ Ma Quân cũng lạnh giọng quát.
– Bắc Minh này cũng không có bất tử thân, cho nên muốn giết hắn sẽ dễ dàng hơn nhiều.
– Hắn muốn chết, như vậy chúng ta sẽ thành toàn cho hắn. Giết hắn đi, những Lệnh Phù trên người hắn sẽ trở thành thứ của chúng ta a.
Cả đám Đạo Quân đỉnh phong đều tràn ngập sát ý lạnh thấu xương.
Sắc mặt Kỷ Ninh lập tức biến đổi, trong mắt có lệ mang, nhìn chằm chằm vào Cổ Già Vương, quát:
– Thiên Phủ Đạo Quân là do ngươi giết hay sao?
– Đúng, nếu không, ta há có thể bài danh thứ sáu?
Cổ Già Vương nói.
– Đáng chết.
Lửa giận trong lòng Kỷ Ninh dâng lên, Đạo Quân đỉnh phong có giao tình với hắn rất ít. Mà Thiên Phủ Đạo Quân là một trong số đó, lúc trước khi hắn còn nhỏ yếu. Trong Thiên Mộc thành thuộc bát đại Thánh Thành, bản thân rơi vào Khổng Tát Đạo Quân đuổi giết. Lúc hắn cầu cứu, Phu Nhất Cung Chủ và Thiên Phủ Đạo Quân đã lập tức chạy đến hỗ trợ… Lần kia, Kỷ Ninh cũng kết giao tình với Phu Nhất, Thiên Phủ.
Tuy rằng không giống như Cửu Trần, không phải là tình huynh đệ sinh tử thâm hậu, thế nhưng cũng là hảo hữu a.