Một mặt là biển đỏ nóng cháy vô tận, từng đợt sóng nóng bức cuồn cuộn kèm theo dao động của đạo. Mỗi đợt sóng nhiệt uy lực không thua gì Tứ Bộ Đạo Quân dốc hết sức đánh một kích, làm Kỷ Ninh và Cửu Trần hết hồn.
Một mặt khác là dòng nước màu xanh đậm vô tận, từng đợt khí lạnh tràn ngập, cũng mang theo dao động đạo, uy lực đáng sợ.
Kỷ Ninh giật mình kêu lên:
– Ngôi sao rất đặc biệt!
Ngôi sao này một mặt là biển lửa đỏ nóng cháy, mặt kia là đại dương màu xanh sẫm băng giá, tự nhiên tỏa ra ảo diệu của đạo.
Một nóng cháy một lạnh lẽo, băng giá và nóng bỏng va chạm ở chỗ giao giới hình thành sương mù dày đặc. Trong sương mù mơ hồ lấp ló tán cây của thân cây to, trên tán cây treo mấy trái màu đỏ teo tóp.
Kỷ Ninh nghi hoặc:
– Xem lá cây hình như là Vạn Kiếp Thánh Huyết Quả, nhưng hình dạng trái cây hơi kỳ. Theo lý thuyết một gốc cây Vạn Kiếp Thánh Huyết Quả tối đa một lần kết ba trái. Ta nhìn sơ trên tán cây thò ra từ sương mù dày có đến sáu trái, chẳng lẽ không phải là Vạn Kiếp Thánh Huyết Quả? Cửu Trần, ngươi có nhận được cây ăn trái này không?
Cửu Trần cũng nghi hoặc nhíu mày:
– Xem thân cây, chạc cây, lá cây, hơi thở trái cây thì đúng là cây Vạn Kiếp Thánh Huyết Quả.
Cửu Trần là tộc cổ tu hành giả, hiện có địa vị khá cao trong tộc, hiểu biết nhiều trân tài trong vũ trụ hỗn độn.
Kỷ Ninh nhíu mày nói:
– Nhưng cứ thấy kỳ kỳ.
Cửu Trần nói:
– Đúng vậy, trái của cây Vạn Kiếp Thánh Huyết Quả tròn trịa bóng loáng, đâu có teo tóp như vậy. Hơn nữa số lượng trái cây quá nhiều, thân cây thì to đùng.
Kỷ Ninh sửng sốt, phải rồi, hắn còn chưa chú ý đến điều này.
Một gốc cây Vạn Kiếp Thánh Huyết Quả thường cao hơn mười vạn trượng, còn cái cây ló tán cây ra từ sương mù dày ước tính bằng mắt thì cao trăm vạn trượng.
Mắt Cửu Trần nóng bỏng nói:
– Tuy hơi kỳ lạ chút nhưng cái cây ăn trái này chắc chắn là bảo bối, xem dao động phát ra từ mấy trái cây là biết vật phi phàm.
Kỷ Ninh đề nghị:
– Đi xem thử.
Hai người cùng cẩn thận bay hướng sương mù dày đặc.
Rất nhanh hai người giáng xuống chỗ sương mù dày trên ngôi sao khổng lồ. Nóng bỏng và lạnh lẽo va chạm hình thành sương mù dày đặc, thị lực của Kỷ Ninh, Cửu Trần có thể thấy phạm vi mấy vạn dặm trong sương mù dày.
Ào ào ào!
Biển lửa đỏ nóng bỏng dập dờn sóng biển, sóng nhiệt ập đến.
Đại dương nước xanh biển cũng sóng vỗ bờ, khí lạnh xâm nhập.
Chỗ giao giới của hai biển cả là mảnh đất liền hẹp dài, Kỷ Ninh và Cửu Trần đứng trên đất liền này.
Một giọng nói khàn khàn như đao kiếm ma sát vang lên:
– Lại có nhóc con đến.
Kỷ Ninh, Cửu Trần giật bắn người vội nhìn hướng phát hiện tiếng. Phương xa sương mù dày dần tán đi, dòng khí xanh biển càng đậm trùng kích xé rách sương mù dày. Kỷ Ninh, Cửu Trần thấy ngay trên bờ biển đất liền hẹp dài có con dị thú hình dạng như giao long màu lam thẫm chậm rãi bò lên bờ, con ngươi màu vàng sậm nhìn hai người.
Con giao long màu lam thẫm như được điêu từ băng giá, toát ra khí lạnh càng đáng sợ, dù là Nghịch Thiên Đạo Quân bước thứ hai nếu không có thủ đoạn giữ mạng lợi hại cũng sẽ đông hồn phách, chân linh vỡ nát mất mạng ngay.
Một bên khác truyền đến tiếng cười ồm ồm:
– Ha ha ha! Thú vị, có hai tên nhóc, chúng ta có trò vui rồi.
Kỷ Ninh, Cửu Trần quay đầu nhìn sang bên khác.
Lửa nóng cháy xé rách sương mù dày, trên bờ biển phía xa có con dị thú bốn vó hùng vĩ màu đỏ rực bước lên bờ biển, đến gần Kỷ Ninh và Cửu Trần.
Giao long màu lam thẫm, dị thú bốn vó màu lửa đỏ đầy hứng thú nhìn Kỷ Ninh, Cửu Trần.
Cửu Trần hơi e ngại, truyền âm nói:
– Bắc Minh, nơi này hơi bí ẩn. Hai con này quá mạnh, đem đến uy hiếp mãnh liệt, ta không đấu lại chúng.
Kỷ Ninh bình tĩnh nói:
– Tới đâu hay đến đó đi.
Đối diện hai con dị thú cũng làm Kỷ Ninh chịu áp lực lớn, nhưng hắn tự tin có thể giữ mạng.
Cửu Trần bỗng nhiên cao giọng nói:
– Kính chào hai vị tiền bối!
Giao long màu lam thẫm cúi đầu rồng to thấp xuống nhìn Kỷ Ninh, Cửu Trần:
– Biết tôn kính tiền bối. Đã nhiều hỗn độn kỷ trôi qua rốt cuộc tộc Vĩnh Hằng lại phái Đạo Quân lại đây. Nhưng trông hai người không phải tộc Vĩnh Hằng, chẳng lẽ tộc Vĩnh Hằng biết mình không được nên nhờ ngoại tộc hỗ trợ?
Dị thú bốn vó màu lửa đỏ cười khẩy nói:
– Tộc Vĩnh Hằng này thật vô dụng, có được thế giới như vậy nhưng không bồi dưỡng ra cường giả thật sự được. Về Đế Quân thì không có một Chúa Tể, về Đạo Quân cũng rất bình thường.
Giao long màu lam thẫm nói:
– Hai ngươi đã là Đạo Quân thì theo quy định miễn đánh bại hai chúng ta, vậy chúng ta sẽ không ngăn cản các ngươi.
Dị thú bốn vó màu lửa đỏ hơi mong chờ nói:
– Chỉ cần đánh bại hai chúng ta là được.
Kỷ Ninh, Cửu Trần nghe vậy lòng máy động, hơi hiểu ra.
Kỷ Ninh mở miệng hỏi:
– Hai vị tiền bối, đánh bại hai vị là lần lượt từng người hay đánh hội đồng?
Giao long màu lam thẫm bật cười nói:
– Hai tiểu tử, là đánh từng người. Trước tiên đấu với ta sau đó đấu với hỏa thú. Chỉ cần lần lượt đánh bại hai chúng ta thì tiếp theo các ngươi muốn làm gì cũng được.
Dị thú bốn vó màu lửa đỏ ngửa đầu rống to:
– Grào! Đừng ngủ, ra hết đi, ra đi!
Tiếng rống ồm ồm quanh quẩn mỗi góc ngôi sao.
Ào ào ào!
Ngôi sao khổng lồ bỗng nhiên chấn động, hai đại dương to lớn sôi sục. Các con giao long màu lam thẫm bay ra từ biển cả màu lam thẫm. Trong biển đỏ rực cũng bay ra các dị thú bốn vó, hình thể có lớn có nhỏ. Con lớn thì hơi thở đáng sợ hơn hai con thú trước mắt Kỷ Ninh, con nhỏ thì yếu chút.
Gần trăm giao long màu lam thẫm, trăm dị thú bốn vó màu lửa đỏ từ xa nhìn hướng này, hưng phấn xem cuộc chiến.
Cửu Trần sợ hết hồn, truyền âm trao đổi với Kỷ Ninh:
– Quá đáng sợ, không ngờ ẩn giấu nhiều dị thú đáng sợ như vậy. Toàn bộ dị thú vây công thì Chúa Tể mới chịu nổi.
Kỷ Ninh cũng cảm nhận được uy hiếp đáng sợ:
– Ừm!
Đàn dị thú này quá mạnh, Kỷ Ninh và Cửu Trần không thể chống cự nổi.
Bị nhiều dị thú vây xem khiến Kỷ Ninh, Cửu Trần chịu áp lực lớn.
Giao long màu lam thẫm ở trước mặt Kỷ Ninh nói:
– Chúng là đồng tộc với ta. Yên tâm, hai ngươi chỉ là Đạo Quân, bọn họ chỉ ở bên cạnh xem. Nếu Vĩnh Hằng Đế Quân đến thì phải đánh bại hai tộc quần ta, các ngươi vẻn vẹn là Đạo Quân nên đánh bại hai ta là đủ. Nếu không thì đừng hòng mang đi báu vật gì trên ngôi sao này!