Hứa Hổ được dạy đao pháp từ đó một đường thẳng tiến, cảnh giới cao hơn, trở về giết đám giặc cỏ trộm cướp. Cảnh giới dần cao, Hứa Hổ bước vào cảnh giới tông sư.
Hoàng đế trong nước biết, phái người mời Hứa Hổ phụng làm tướng quân.
Công thành danh toại, quang tông diệu tổ.
Hứa Hổ trở thành một trong những trụ cột nước mình, thống lĩnh ba mươi vạn đại quân trấn thủ biên cương, trấn thủ hơn tám trăm năm.
Hứa Hổ có ba nhi tử, một nữ nhi, đời đời tử tôn càng lúc càng nhiều.
Thế cục trong nước mục nát, chiến tranh thua. Hứa Hổ vẫn luôn chống đỡ, dẫn theo đại quân rút lui có trật tự. Địch quân đã thành đại thế, Hứa Hổ bất lực không cứu vãn được. Tám tông sư vây công đánh lén làm Hứa Hổ bị thương nặng, y không chết trên chiến tranh mà vì ám sát tổn hại nặng cuối cùng chết bệnh trên giường.
Hứa Hổ nằm trên giường đã sắp về với lòng đất.
Trong phòng có hoàng đế nước mình, đại thần, các đời tử tôn của Hứa Hổ.
Giọng Hứa Hổ khàn khàn, mặt tái nhợt:
– Bệ hạ, cựu thần không được.
Hoàng đế trẻ tuổi kinh hoàng nói:
– Lão tướng quân, lão tướng quân tuyệt đối không thể bị gì được!
Có cây cột cuối cùng là lão tướng quân, tuy quốc gia xuống dốc nhưng vẫn chống đỡ hơn hai trăm năm. Lão tướng quân mà đi là tiêu đời thật. Nước địch quá ác, khiến tám tông sư bất chấp mạng sống lẻn vào đô thành ám sát.
Hứa Hổ nhìn tử tôn quỳ khóc phía xa, người y nhẹ nhàng có cảm giác giải thoát:
– Hoa nở rồi sẽ tàn, cỏ cũng sẽ héo, luân hồi.
Chợt phía đầu giường, một thiếu niên áo trắng đứng trước mặt hoàng đế.
Thiếu niên áo trắng nhìn Hứa Hổ.
Hứa Hổ nhìn thiếu niên áo trắng, bỗng ngẩn ngơ:
– Ngươi là…
Hứa Hổ không kiềm được nhớ thở bé thơ đứa nhỏ mặc yếm đỏ đá y một cước làm y bị sốt hôn mê ba ngày, đứa bé đó cũng có ánh mắt này.
Còn có lão gia gia giết heo, bán thịt heo, sư phụ dạy y đao pháp cũng có ánh mắt và biểu tình tương tự.
Kỷ Ninh mỉm cười nói:
– Một đời một luân hồi, vòng luân hồi của ngươi đã qua. Ta cùng ngươi gần ngàn năm xem như duyên phận, ta sẽ giữ cho ngươi không mất ký ức, cho ngươi đầu thai chuyển kiếp, duyên phận này xem như tận, sau này ngươi phải tự dựa vào mình.
Hứa Hổ hé môi muốn kêu nhưng hơi thở yếu dần:
– Sư phụ, sư phụ!
Kỷ Ninh gật đầu nói:
– Đi đi, đi đi.
Kỷ Ninh chủ động đưa Hứa Hổ luân hồi, chuyển kiếp vào bụng người mang thai trong thôn ở vùng núi thế ngoại đào nguyên.
Kỷ Ninh cười cất bước ra phủ tướng quân:
– Nên đi tìm người có duyên tiếp theo.
Kỷ Ninh vẫn biến thành nam nhân trung niên cầm lá cờ vải có hai chữ ‘Tính số’, nhàn nhã bước đi.
Có một đứa bé ngồi xổm dưới đất chơi bên cạnh tiệm bánh bao nóng hổi ven đường.
– Bán bánh bao đây! Bán bánh bao đây!
Kỷ Ninh cầm lá cờ vải bước qua, kêu lên:
– Tiểu tử!
Đứa bé khó hiểu ngước nhìn Kỷ Ninh:
– A?
Kỷ Ninh nói:
– Ngươi và ta có duyên.
Một mụ đàn bà đanh đá chạy ra khỏi tiệm bánh bao, cầm chày cán bột la lên:
– Cái tên tính số này đang lừa nhóc con nhà ta sao?
Kỷ Ninh sợ hãi cầm lá cờ vải co giò chạy, luôn miệng la:
– Thật sự có duyên!
***
Kỷ Ninh biến thành tính số, lão bản tiệm rượu, thợ mộc làm quan tài, lão bản kỹ viện, lính già doanh tử sĩ trên chiến trường.
Kỷ Ninh ở khoảng cách gần nhìn các sinh mệnh giãy dụa, bọn họ sống, bọn họ chết, bọn họ hứng hứng khởi, bọn họ suy vong.
Thời gian trôi đi.
Bảy nước tranh bá biến thành ba nước tranh hùng, cuối cùng dựng nước thống nhất thiên hạ.
Sau đó tách ra thành nam bắc giằng co, triều địa thay đổi.
Kỷ Ninh sống qua từng triều đại, hắn tìm kiếm ảo diệu sống và chết trong đó. Với đại trí tuệ, đại ngộ tính, hắn dần có nhiều thu hoạch.
Sau khi sống một ức ba ngàn vạn năm trên mảnh đất này, Kỷ Ninh đứng trên đỉnh núi cao hùng vĩ nhất nhìn xuống mảnh đất này, lòng có chút hân hoan.
Kỷ Ninh mỉm cười nói:
– Đây chắc là cơ hội để ta đột phá Chung Cực Kiếm Đạo.
Xoẹt!
Kỷ Ninh biến thành một tảng đá cao mấy trượng, nằm trên đỉnh núi cao không chút bắt mắt.
Mặc cho gió thổi, nắng chiếu.
Có một số văn nhân mặc khách leo lên núi sẽ viết chữ trên tảng đá.
Kỷ Ninh hóa thành tảng đá yên lặng nhìn mảnh đất này, xem vô số sinh mệnh luân hồi năm kiếm đạo Tích Huyết, Âm Dương, Duy Tâm, Thiên Băng, Vô Ảnh trong lòng hắn dần dung hợp.
Sau khi Kỷ Ninh hóa thành tảng đá trên đỉnh núi lại qua mấy trăm vạn năm.
Có một ngày ngọn núi cao nguy nga chợt giăng sương mù, sương dày che kín trời, bao phủ mấy vạn dặm, mỗi góc núi to.
Một vài phàm tục đi ngang qua nhanh chóng phát hiện sương mù kỳ lạ.
– Sương mù lớn quá.
– Có chuyện gì? Tại sao đi lòng vòng mãi không ra được?
Tin tức truyền ra, các cao thủ tìm đến, nhưng mặc kệ thực lực thế nào nếu chạy vào sương mù dày đặc rất nhanh sẽ vòng ra. Các phương bắt đầu hoảng, nhưng thời gian lâu mọi người thấy nhàm.
Trong sương mù dày đặc.
Vô số kiếm quang như rồng rắn bơi lượn bên trên tảng đá đặt ở đỉnh núi. Đôi khi mơ hồ hư vô như thần long thấy đầu không thấy đuôi. Đôi khi bá đạo cao cao tại thượng như trời thẩm phán. Đôi khi thành lỗ đen vô tận xé nát cắn nuốt tất cả.
Tảng đá chợt biến hình người, một thiếu niên áo trắng đứng trên đỉnh núi ngước đầu nhìn.
Kỷ Ninh thì thào:
– Đạo rốt cuộc thành.
Ầm!
Đạo thụ nguy nga hùng vĩ trong người Kỷ Ninh bắt đầu sinh trưởng, ầm ầm vươn cao. Chạc cây tựa như cầu long, thân cây càng thô to, vô số cành lá đung đưa. Đạo thụ này hùng vĩ mạnh hơn đạo thụ của Tứ Bộ Đạo Quân bình thường rất nhiều, căn cơ của Kỷ Ninh vững chắc hơn bọn họ nhiều.
Đạo thụ vươn cao đến mười vạn tám ngàn trượng mới ngừng lại, từ đó đạo thụ đến cực hạn sinh trưởng, tiến thêm một bước là hợp đạo, đạo thụ sẽ mọc một đóa hoa vĩnh hằng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thật nhiều hỗn độn tinh thạch vỡ nát, năng lượng ồ ạt như biển bị Kỷ Ninh nuốt chửng. Pháp lực thần thể của Kỷ Ninh bắt đầu lột xác, Tâm chi thế giới lần nữa khuếch trương.
Kỷ Ninh hoàn toàn che chắn xung quanh, hấp thu hỗn độn tinh thạch chứ không hút lực lượng hỗn độn bên ngoài vì phòng ngừa xảy ra ngoài ý muốn. Vì hấp thu lực lượng hỗn độn bên ngoài thì Kỷ Ninh khi thành Tứ Bộ Đạo Quân gây ra động tĩnh sẽ kinh động các phương, tin tức sẽ tuyền đi rất nhanh. Hấp thu lực lượng hỗn độn bên ngoài rất chậm, sợ là Phi Tuyết Thành Chủ, tộc Sinh Mệnh Vĩnh Hằng đến nơi mà Kỷ Ninh chưa đột phá xong.
Phi Tuyết Thành Chủ, tộc Sinh Mệnh Vĩnh Hằng luôn điều tra tung tích của Kỷ Ninh.