Phi Tuyết Thành Chủ truyền lệnh ngay:
– Dạ Tuyền huynh, Bắc Minh Đạo Quân sắp xuất hiện ở Phi Trần tinh. Huynh chỉ cần chặn đường bám giữ hắn là đủ, ta đến ngay bây giờ.
Dạ Tuyền Đế Quân tràn trề tự tin bảo đảm:
– Thành chủ cứ yên tâm!
Bọn họ thuộc phe Phi Tuyết Thánh Thành, đều có pháp thân ở trong Thánh Thành, pháp thân chớp mắt truyền tin cho nhau.
***
Phi Trần tinh là một ngôi sao hoang vắng bình thường, từ khi Mang Nhai Chúa Tể đặt đường hầm thời không ổn định ở chỗ này, thành một trong ba lối ra thời không cố định của Mang Nhai quốc thì Phi Trần tinh trở nên không tầm thường. Nơi này còn có cấm chế cổ xưa che chở, quanh năm có Đạo Quân giáp đen và Đạo Quân càng mạnh hơn trấn thủ.
Có một lão nhân mập mạp ở hư không hỗn độn bên ngoài Phi Trần tinh:
– Bắc Minh Đạo Quân?
Làn da trắng kỳ dị, lão mập thù lù mặc áo rộng, đỉnh đầu có hai xúc giác mềm, đôi mắt đục lóe tia sáng lạnh như rắn độc. Lão già da trắng nõn mập mạp này là Dạ Tuyền Đế Quân, nổi tiếng hung dữ.
Nếu nói sự tà ác điên cuồng của Phi Tuyết Thành Chủ trực tiếp biểu hiện ra ngoài thì Dạ Tuyền Đế Quân giấu âm hiểm hung tàn ở bên trong. Đây là một lão già cực kỳ độc ác ăn tươi nuốt sống, vì danh tiếng thối tha chọc phải Đế Quân khác truy sát. Sau này Phi Tuyết Thành Chủ nổi lên, Dạ Tuyền Đế Quân liền đầu vào dưới trướng. Nhiều Đế Quân rất hung tàn đều đầu phục Phi Tuyết Thành Chủ, ôm đoàn với nhau, bọn chúng chiếm một tòa Thánh Thành, thế lực mạnh khó thể lay động.
Mặc dù tà ác hung tàn dễ bị vài tu hành giả ghét, nhưng vĩnh viễn không thể xóa sổ hết những kẻ xấu xa như vậy. Còn có người như Phi Tuyết Thành Chủ làm thủ lĩnh, đám lão quái vật khác che chở nên thế lực càng lớn mạnh.
– Đến rồi!
Mắt Dạ Tuyền Đế Quân tập trung lối ra đường hầm thời không trên Phi Trần tinh, một thiếu niên áo trắng cõng thần kiếm màu đen xuất hiện.
– Theo thành chủ nói thì thực lực của Bắc Minh đã đến đẳng cấp Thánh Thành Chi Chủ, chỉ thấp hơn thành chủ một bậc. Thành chủ không có cách giết chết hắn, phải nhờ vào báu vật.
Tuy Dạ Tuyền Đế Quân xem tường các Đạo Quân nhưng không dám coi rẻ Bắc Minh Đạo Quân, vì thực lực của đối phương mạnh hơn lão nhiều.
Dạ Tuyền Đế Quân tự tin nghĩ:
– Chỉ cần cố gắng chặn đường, dây dưa không cho hắn thoát ra là được.
Vèo!
Trên Phi Trần tinh, Kỷ Ninh phá không ra bay nhanh đến gần hành tinh.
Kỷ Ninh bỗng giảm tốc độ, cau mày nhìn đằng trước:
– Hả?
Giữa hư không đằng trước đột nhiên hiện ra một lão nhân mập mạp da trắng đến kỳ dị.
Kỷ Ninh chau mày, hắn nhận ra đối phương:
– Dạ Tuyền Đế Quân?
Dạ Tuyền Đế Quân nheo mắt cười tủm tỉm:
– Không ngờ Bắc Minh Đạo Quân cũng biết ta, làm ta hơi vinh hạnh. Chắc Bắc Minh Đạo Quân cũng biết ý đồ của ta, ta canh giữ tại đây là muốn mời Bắc Minh Đạo Quân đi Phi Tuyết Thánh Thành làm khách. Thành chủ của chúng ta rất muốn gặp mặt Bắc Minh Đạo Quân.
Kỷ Ninh cười nhạt:
– Mời ta? Được thôi, dẫn đường trước đi.
Dạ Tuyền Đế Quân vẫn cười toe nói:
– Ta đi trước dẫn đường Bắc Minh Đạo Quân đột nhiên chạy trốn thì rắc rối. Theo ta thấy Bắc Minh Đạo Quân hãy vào trong pháp bảo động thiên của ta, vậy thì sẽ mau mà tiện hơn chút.
Kỷ Ninh đã quyết định nhổ hết thế lực của Phi Tuyết Thành Chủ thì tất nhiên có điều tra một số Đế Quân thuộc thế lực này. Trừ vài lão già ẩn cư khó xác định ra còn lại Kỷ Ninh đã nắm giữ tình báo. Lão nhân mập da trắng kỳ dị Dạ Tuyền Đế Quân thuộc kiểu ác trong bụng.
Trong Đế Quân phe Phi Tuyết Thánh Thành mà Kỷ Ninh muốn giết Dạ Tuyền Đế Quân xếp ba hàng đầu.
Kỷ Ninh lắc đầu nói:
– Kêu ta vào động thiên của ngươi vậy chẳng phải là sống chết nằm trong tay ngươi? Thứ lỗi ta không thể đồng ý.
Mắt Dạ Tuyền Đế Quân lóe tia sáng lạnh:
– Cho đến giờ phút này Bắc Minh Đạo Quân trốn được sao?
Kỷ Ninh bật cười:
– Chỉ bằng vào ngươi?
Dạ Tuyền Đế Quân cười giả tạo:
– Có lẽ ta không địch lại Bắc Minh Đạo Quân nhưng cũng đừng mơ trốn khỏi ta được.
Phi Tuyết Thành Chủ chọn ba người bọn họ là vì cả ba có thủ đoạn kiềm chế kẻ địch.
Kỷ Ninh khẽ nói:
– Nghe đồn Dạ Tuyền Đế Quân vì tu luyện Dạ Tuyền bí thuật tự sáng tạo đã tàn sát hết trẻ sơ sinh trong ba trăm tám mươi mốt cương vực.
Dạ Tuyền Đế Quân dửng dưng:
– Chỉ là vài đứa bé sơ sinh, chết rồi có thể sinh tiếp.
Kỷ Ninh nhẹ giọng nói:
– Mang Nhai Chúa Tể là hỗn độn thần thú, Minh Lan Chúa Tể là cổ tu hành giả, Phong Vũ Chúa Tể là sinh mệnh đặc biệt, bọn họ đều không có phụ mẫu, được hỗn độn dựng dục sinh ra. Ta từ trong phàm tục tu hành lên, đối với kẻ dùng sinh mệnh trẻ sơ sinh tu luyện bí thuật như nhà ngươi thì ta chỉ có một ý nghĩ đó là… giết sạch! Ta còn đang lo không tìm thấy ngươi, ai ngờ ngươi đưa lên cửa.
Rất nhiều tu hành giả tà ác dùng trẻ sơ sinh để tu luyện thần thông bí thuật, chiêu dùng nhau thai nhiều vô số kể. Bởi vì trẻ sơ sinh là khởi đầu sinh mệnh, có vô tận sức sống, tương lai vô tận.
Kỷ Ninh rất căm ghét loại tu hành giả này, hễ gặp được hắn chỉ có một chữ: Giết!
Dạ Tuyền Đế Quân cười phá lên:
– Ha ha ha! có quá nhiều kẻ muốn giết ta, thậm chí vài Vĩnh Hằng Đế Quân đều muốn ta chết, nhưng vậy thì sao? Ta vẫn sống lành lặn đây.
Pháp lực hùng hồn, tiếng cười quanh quẩn trong hư không hỗn độn xung quanh.
– Chỉ có một vài người giết được ta, nhưng ta không đến gần họ. Còn ngươi? Bắc Minh Đạo Quân, ngươi chỉ là một Đạo Quân, muốn giết ta? Ha ha, Phi Tuyết Thành Chủ còn không giết được ta chứ nói gì ngươi? Ha ha ha ha ha ha!
Dạ Tuyền Đế Quân rất ghét loại người chỉ vì ‘tà ác’ nên muốn giết lão.
Keng keng keng!
Sáu thanh Bắc Hồng kiếm sau lưng Kỷ Ninh cùng ra khỏi vỏ, hắn biến ra thần thông ba đầu sáu tay cầm sáu thanh thần kiếm.
Dạ Tuyền Đế Quân thông báo với Phi Tuyết Thành Chủ:
– Bắc Minh Đạo Quân ở trước mặt ta, còn định đánh với ta. Thành chủ cứ yên tâm, hắn tuyệt đối không thoát khỏi ta được.
Dạ Tuyền Đế Quân thi triển Dạ Tuyền bí thuật giúp lão nổi tiếng ác.
Bùm!
Làn da trắng kỳ dị bỗng khuếch lớn ra bốn phương tám hướng như cái túi vải to. Miệng túi sinh ra lực hút ngập trời trùm hướng Kỷ Ninh, nhìn vào trong túi vải trắng chỉ thấy mọt mảnh hắc ám.
Kỷ Ninh cầm sáu thanh thần kiếm yên lặng nhìn đối phương lao tới.
Túi vải trắng lớn bay nhanh đến, miệng túi chụp xuống Kỷ Ninh. Miệng túi vải hiện ra một khuôn mặt to xấu xí, là mặt của Dạ Tuyền Đế Quân, miệng há rộng, răng như địa ngục lưỡi dao vô tận táp hắn, muốn nhai nuốt hắn.