Bùm bùm bùm bùm bùm!
Bạch Dung một đường xông pha liên tục đụng tám chỗ cấm chế, không cái nào làm gì được nó.
Bùm!
Phương xa chợt vang tiếng nổ điếc tai, ánh sáng màu xanh biếc bừng lên như ánh trăng màu xanh biêng biếc, ánh sáng dịu dàng tựa khăn che mặt. Vực giới phi chu bay tốc độ cao đụng vào ánh sáng xanh biếc khiến uy năng màu trăng xanh bùng nổ, vực giới phi chu lộn ngược về.
Kỷ Ninh reo lên:
– Ta đã thấy lạ, bên ta đụng tám chỗ cấm chế mà sao ngươi bay trên trời chẳng lẽ không dính một lần nào? lúc trước Tây Tư tộc thiết kế nguy hiểm nhất là trên trời mà!
Vực giới phi chu lăn lộn bay ngược về, nó không đụng cấm chế thì thôi, trúng thưởng một cái là uy lực siêu lớn.
Khi vực giới phi chu lộn mèo, Phi Tuyết Thành Chủ bị chấn chóng mặt, vội vàng điều khiển thuyền tiếp tục chạy trốn:
– Cái này… làm sao vậy.
Phi Tuyết Thành Chủ thoáng thấy hai bóng người truy sát phía sau, nhíu mày nói:
– Hắn lại đuổi theo, lúc trước đã bỏ khá xa giờ cự ly rút ngắn nhiều vậy. Ài, khôi lỗi của Bắc Minh Đạo Quân thực lực quá mạnh, có thể cưỡng ép phá mở một số cấm chế. vực giới phi chu của ta không có tính tấn công, chỉ có thể bị động chịu đựng.
Đối diện cấm chế thì Bạch Dung hộ vệ mạnh tay phá hoại rồi tiến lên tiếp.
Vực giới phi chu chịu công kích nào đều chỉ có thể bị động chịu đựng, bị đánh bay ngược lộn mèo, ảnh hưởng tốc độ rất nhiều. Kêu Phi Tuyết Thành Chủ lao ra tự mình xông lên trước? Gã không có lá gan đó.
Phi Tuyết Thành Chủ vẫn cứ cho rằng mình nắm chắc phần thắng:
– Ta không tin! Dao Hỏa cảnh đầy rẫy nguy hiểm, Tây Tư tộc bày ra rất nhiều cấm chế cơ quan, ta không tin hắn có thể dựa vào một khôi lỗi phá mở hết cấm chế! Chờ khi khôi lỗi của hắn bị phá hủy thì khi đó hắn chỉ có thể tự mình mạo hiểm.
Thật ra đây cũng xem như một phần kế hoạch của Phi Tuyết Thành Chủ, vì đối phó Kỷ Ninh mà gã sắp xếp nhiều nước đi.
Chiêu thứ nhất là chủ động xuất kích, đáng tiếc bị Kỷ Ninh ném cho huyễn thuật Đại Tự Tại Mộng Giới phá hỏng cục diện. Phi Tuyết Thành Chủ buộc lòng chủ động dẫn phát uy năng cấm chế, kết quả vẫn không giết được Kỷ Ninh.
Chiêu thứ hai là ỷ vào vực giới phi chu chạy trốn.
Năng lực bảo vệ của vực giới phi chu rất mạnh, Kỷ Ninh dám đuổi theo thì một phút lơ là sẽ trúng cấm chế rồi phải chết. Phi Tuyết Thành Chủ có vực giới phi chu nên chịu đựng được.
Đương nhiên cuối cùng còn có chiêu thứ ba liều mạng.
Phi Tuyết Thành Chủ nhìn hai luồng sáng bám sát phía sau, đôi mắt xanh thẳm tràn đầy phức tạp:
– Ta hy vọng vĩnh viễn sẽ không dùng chiêu thứ ba. Bắc Minh Đạo Quân luôn nằm ngoài dự đoán của ta, lần này ta chuẩn bị thật đầy đủ, liều cả mạng thiết kế giết hắn, nhưng bỗng nhiên huyễn thuật của hắn đáng sợ quá, lại có một khôi lỗi mạnh nghịch thiên. Thực lực của khôi lỗi này nhìn nó thô bạo phá mở các cấm chế cơ quan thì mạnh hơn xa ta. Bắc Minh Đạo Quân kiếm đâu ra khôi lỗi như vậy?
Vực giới phi chu chạy trốn.
Kỷ Ninh, Bạch Dung rượt theo.
Điên cuồng rượt đuổi kiểu này tất nhiên không thể điều tra kỹ tình hình trên đường đi, nhiều lần đụng phải cấm chế. Kỷ Ninh, Bạch Dung gặp nhiều cấm chế, vực giới phi chu thì ít đụng tới hơn. Nhưng tốc độ của Kỷ Ninh hầu như không bị ảnh hưởng, vực giới phi chu thì hay bị giảm tốc độ. Khoảng cách hai bên mãi không thể kéo xa, vực giới phi chu không cách nào cắt đuôi Kỷ Ninh.
Một đuổi một chạy chớp mắt kéo dài hai ngày.
Vèo!
Vực giới phi chu bay tốc độ cao đi qua một đường hầm lửa thì bỗng như đụng trúng lực lượng vô hình. Lực lượng vô hình có chất dính rất mạnh bỗng chốc quấn lấy vực giới phi chu, khiến tốc độ tàu giảm mạnh rồi khựng lại sau đó bật về, cứ bật về liên tục.
Vực giới phi chu bật về hai lần sau đó kẹt chết giữa không trung.
Phi Tuyết Thành Chủ ở trong vực giới phi chu giật mình nhìn bên ngoài:
– Chuyện gì xảy ra? Xông! Xông lên đi chứ! Xông lên!
Phi Tuyết Thành Chủ cố gắng điều khiển vực giới phi chu nhưng cảm giác nguyên phi chu bị lực lượng vô hình trói lại, không cách nào tiến lên.
Phi Tuyết Thành Chủ nóng nảy:
– Bị nhốt tại đây? Phá cho ta!
Phi Tuyết Thành Chủ động ý niệm, một lưỡi dao xuất hiện bên ngoài vực giới phi chu, gã không dám tùy tiện ra ngoài vực giới phi chu. Vì vực giới phi chu rõ ràng đã bị kẹt cứng, nếu Phi Tuyết Thành Chủ ra ngoài không chừng sẽ mất mạng. Gã khống chế lưỡi dao muốn cắt rách lực lượng vô hình bên ngoài, nhưng lưỡi dao lơ lửng bên ngoài cũng bị lực lượng vô hình trói lại không thể nhúc nhích.
Phi Tuyết Thành Chủ trợn mắt há hốc mồm:
– Cái… này…
Phi Tuyết Thành Chủ quay đầu nhìn ra sau:
– Vực giới phi chu không nhúc nhích được, pháp bảo cũng không động đậy.
Kỷ Ninh, Bạch Dung hộ vệ bị bỏ xa đã áp sát.
Phi Tuyết Thành Chủ nheo mắt nói:
– Bị bọn họ đuổi theo, với huyễn thuật đáng sợ của Kỷ Ninh e rằng ta sẽ mất mạng, vậy thì… liều!
Phi Tuyết Thành Chủ mọc ra sáu cánh tay cầm sáu thanh chiến đao, lắc người bay ra vực giới phi chu, vung sáu thanh chiến đao.
Lực lượng vô hình ập đến.
– Nát!
Phi Tuyết Thành Chủ cố gắng vận dụng sáu thanh chiến đao vù vù chém trong khoảng cách hơn mười trượng, bị lực lượng vô hình không ngừng suy yếu làm chiến đao ngừng tiến lên. Lực lượng vô hình trói Phi Tuyết Thành Chủ lại, mặc cho gã vùng vẫy cũng không thể nhúc nhích.
Phi Tuyết Thành Chủ táo bạo:
– Đây rốt cuộc là cấm chế kiểu gì?
Giọng Kỷ Ninh trở nên nhàn nhã:
– Phi Tuyết, lần này ngươi không chạy thoát được rồi phải không?
Kỷ Ninh, Bạch Dung cùng đến, từ xa thấy chiếc vực giới phi chu và Phi Tuyết Thành Chủ treo lơ lửng, đều bị cố định giữa không trung chẳng thể nhúc nhích.
Kỷ Ninh không hề ngạc nhiên.
Nhờ đi sát mặt đất nên Kỷ Ninh không gặp cấm chế quá mạnh, Phi Tuyết Thành Chủ thì cứ bay trốn, thời gian lâu rồi sẽ trúng chiêu. Từ lúc hai bên bắt đầu một chạy một đuổi thì kết cục đã định trước.
Phi Tuyết Thành Chủ kẹt cứng giữa không trung vẫn cố dâng lên pháp lực, giọng quanh quẩn không gian:
– Ngươi có gan thì lại đây!
Phi Tuyết Thành Chủ lạnh lùng cười:
– Ta ở đây, ngươi đến đây, tới giết ta đi.
Kỷ Ninh đứng xa nhìn:
– Ta không dám qua, bị nhốt ở đó thật đáng thương.
Phi Tuyết Thành Chủ nhìn xuống Kỷ Ninh, lông mày trắng bay bay, mắt lấp lóe tia điên cuồng:
– Hừ! Nếu ngươi lại đây mặc dù ta bị kẹt ở nơi này nhưng vẫn sẽ sống sót, có thể sống lâu thật lâu. Chờ đến mười vạn tám ngàn hỗn độn kỷ thì ngươi đã hợp đạo thất bại thân chết hồn diệt rồi, nhưng ta vẫn sống mãi. Những bằng hữu tốt của ta sẽ đến cứu ta, có ngày ta sẽ thoát khốn! Nên ngươi đến đi, tới giết đi, lại đây!