Kỷ Ninh nói thầm:
– Trước tiên tỏ ra yếu thế đi, dù sao năm Chúa Tể này chỉ có một phần nhỏ trong số Chúa Tể tìm đến. Trong tay ta chỉ có một chiêu đường lửa, nếu bị lộ sát chiêu này sẽ làm Chúa Tể, Đế Quân đến sau cẩn thận hơn, rất có thể liên hợp hành động thì rắc rối.
Tỏ ra yếu thế mới khiến đối phương xem thường chính mình, làm các đối thủ tách ra hành động. Vì bọn họ cảm thấy Kỷ Ninh yếu, họ sẽ xem Chúa Tể khác là đối thủ cạnh tranh, điều này có lợi cho Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh nhìn chín bóng người trong vô số ảo ảnh con đường xung quanh mình:
– Ta có thể khống chế đường lửa, sát chiêu này không dùng thì thôi, đã dùng thì phải chờ cơ hội tốt nhất, cũng là cơ hội lật bàn duy nhất của ta.
Từng hành động của chín Chúa Tể, Đế Quân đều nằm trong sự quan sát của Kỷ Ninh.
***
Thanh Ma Chúa Tể bay tới trước:
– Dao Hỏa cảnh hoang tàn quá, dọc đường đi chỉ ngẫu nhiên gặp chút cấm chế cơ quan, còn bị ta phát hiện sớm.
Phía trước Thanh Ma Chúa Tể có hai pháp bảo dây thương dài ức dặm đang điều tra.
Thanh Ma Chúa Tể lắc đầu cười khẩy:
– Trong truyền thuyết lúc Dao Hỏa cảnh còn nguyên mới đáng sợ, hiện tại quá yếu, hèn gì Viêm Long vực giới có mấy nhóm Đế Quân đi vào điều tra đều an toàn ra ngoài.
Thanh Ma Chúa Tể cảm thấy càng lúc càng nhẹ nhàng, thoải mái hơn dự đoán.
Đối với Đế Quân nhỏ yếu có lẽ có uy hiếp, đường đường là Chúa Tể thì đường lửa hoang phế không có người khống chế chẳng nguy hiểm bao nhiêu.
Thanh Ma Chúa Tể tràn đầy mong chờ:
– Bắc Minh Đạo Quân, ngươi nhất định là của ta. He he, giết Bắc Minh Đạo Quân rồi cướp vực giới phi chu là ta có thể dễ dàng phiêu bạt qua các vực giới, không cần rắc rối như hiện tại.
Thanh Ma Chúa Tể vui buồn thất thường, bẩm sinh thích đơn độc, phiêu bạt lưu lạc.
Vèo!
Thanh Ma Chúa Tể lướt nhanh trong đường lửa, dùng nhiều cách điều tra nguy hiểm dọc đường đi, dễ dàng tiến lên.
***
Nam nhân áo đỏ đầu trọc mặt khắc khổ bước chậm trong không trung:
– Đơn giản hơn dự đoán.
Toàn thân nam nhân tỏa ra ánh sáng màu xám, ánh sáng xám bao phủ khu vực xa xôi đằng trước điều tra hết mọi nguy hiểm.
***
Các vị đại năng cảm thấy Dao Hỏa cảnh mức nguy hiểm không cao, chỉ cần đủ cẩn thận thì khá thoải mái.
Thời gian qua từng ngày.
Trên trận đồ pháp đàn, Kỷ Ninh khoanh chân ngồi:
– Nhanh, Thanh Ma Chúa Tể tốc độ mau nhất sắp đi qua khu vực đường lửa đến gần khu Lao Ngục. Ta cũng nên hành động, không thể khiến bọn họ điều tra khu Lao Ngục.
Một luồng sáng bay ra khỏi người Kỷ Ninh ngưng tụ thành Kỷ Ninh khác đứng cạnh, đây là hóa thân thần lực.
Kỷ Ninh quát:
– Bạch Dung, chúng ta đi!
Bạch Dung hộ vệ cung kính nói:
– Tuân lệnh!
Vèo!
Kỷ Ninh vung tay lên, một chiếc vực giới phi chu cổ xưa xuất hiện bên cạnh, đã tốt hơn lúc Phi Tuyết Thành Chủ sử dụng nhiều.
Kỷ Ninh, Bạch Dung vào vực giới phi chu, lặng lẽ rời khỏi không gian ẩn khuất.
Trong không gian ẩn khuất chỉ còn một mình Kỷ Ninh thần lực hóa thân.
Ong ong ong ong ong!
Kỷ Ninh thần lực hóa thân vẫn ở bên trên trận đồ pháp đàn, vận dụng pháp lực khống chế trận đồ, nắm giữ toàn đại cục.
Khống chế trận đồ yêu cầu pháp lực rất thấp, hóa thân thần lực của Kỷ Ninh tuy hơi yếu nhưng dư sức phát ra chút pháp lực điều khiển trận đồ.
Trong khi hóa thân thần lực khống chế trận đồ cho Kỷ Ninh luôn hiểu biết tất cả động tĩnh của chín Chúa Tể, Đế Quân.
Trong không trung u ám.
Một vực giới phi chu cổ xưa lơ lửng cạnh một lồng lửa. Bản tôn Kỷ Ninh và Bạch Dung ở trong phi chu.
Xoẹt!
Cách đằng trước vực giới phi chu trăm ức dặm, một bóng dáng vảy màu xanh bay ra khỏi đường lửa, tỏa ra hơi thở tà dị. Thoạt trông hơi thở không cuồng bạo áp lực, nhưng theo tình báo ghi chép thì đây là một vị có thực lực rất đáng sợ, xếp hàng đầu trong Chúa Tể.
Kỷ Ninh nhếch môi cười:
– Là Thanh Ma Chúa Tể, chúng ta đi!
Vút!
Kỷ Ninh điều khiển vực giới phi chu lao vào ngay đường lửa bên cạnh.
– A?
Thanh Ma Chúa Tể mới ra khỏi đường lửa vào khu Lao Ngục liền cảm ứng được dao động phía xa, giương mắt nhìn qua trông thấy một chiếc vực giới phi chu.
Thanh Ma Chúa Tể mừng rỡ, kích động mắt tỏa sáng:
– Vực giới phi chu! Ha ha, ta thật là tốt số, đụng phải vực giới phi chu. Dường như Chúa Tể, Đế Quân khác không phát hiện. Muốn trốn? He he!
Tốc độ của Thanh Ma Chúa Tể tăng vọt điên cuồng đuổi theo vực giới phi chu chạy trốn ở phía xa.
Kỷ Ninh khống chế vực giới phi chu chui vào đường lửa, hốt hoảng chạy trốn.
Thanh Ma Chúa Tể vèo một tiếng đuổi theo vào đường lửa.
Thanh Ma Chúa Tể hét to:
– Ngươi không trốn thoát! Không trốn thoát!
Giọng Thanh Ma Chúa Tể chứa ma lực kỳ dị vang vọng trong không gian quanh Kỷ Ninh.
Giọng Kỷ Ninh quanh quẩn trong đường lửa:
– Thanh Ma, ngươi có chút huyễn thuật cũng dám khoe khoang trước mặt ta? Hừ!
Thanh Ma Chúa Tể điên cuồng rượt đuổi:
– Mau đưa vực giới phi chu cho ta thì có thể tha mạng cho ngươi, nếu không ngươi chết chắc rồi!
Giọng Kỷ Ninh vang lên trong đường lửa:
– Chỉ bằng vào ngươi? Hừ, ta cho ngươi kiến thức sự lợi hại điên cuồng của vực giới phi chu.
Vực giới phi chu bỗng tăng vọt tốc độ nhanh chóng kéo rộng khoảng cách với Thanh Ma Chúa Tể ra thật xa, lão trơ mắt nhìn Kỷ Ninh biến mất trong phạm vi tra xét của mình.
Thanh Ma Chúa Tể giật mình kêu lên:
– Cái này… mau vậy!
Tiếp theo mắt Thanh Ma Chúa Tể hấp háy tia hung ác:
– Rất tốt, không uổng là vực giới phi chu.
Vực giới phi chu vốn dùng để chạy đi.
Lúc trước vực giới phi chu còn khiếm khuyết bị Phi Tuyết Thành Chủ điều khiển đã nhanh hơn xa nhóm Kỷ Ninh, giờ nó được sửa chữa nhiều, tốc độ tăng cao có thể nhẹ nhàng thoát khỏi Thanh Ma Chúa Tể.
Thời gian trôi đi.
Qua mấy tháng.
Vạn Sầu Chúa Tể vào khu Lao Ngục không lâu chợt mắt sáng rực nhìn vực giới phi chu ở phía xa:
– Là vực giới phi chu!
Trong vực giới phi chu truyền ra giọng Kỷ Ninh tức giận quát:
– Lại là Chúa Tể! Vạn Sầu Chúa Tể phải không? Các ngươi không cảm thấy mình quá vô sỉ sao?
Vực giới phi chu lại chui vào đường lửa.
Ba năm sau.
Xương Cổ Chúa Tể, Kiếm Tôn vội rượt đuổi:
– Vực giới phi chu ở đó!
Phía xa là vực giới phi chu hoảng hốt chạy trốn, thậm chí bị cấm chế bùng nổ oanh kích lăn lộn nhưng rất nhanh ổn định lại, tiếp tục liều mạng trốn, tốc độ quá nhanh, chỉ chốc lát đã cắt đuôi hai người.
Theo thời gian trôi qua, chín Chúa Tể, Đế Quân tức ngứa răng. Bắc Minh Đạo Quân chỉ biết trốn, tốc độ vực giới phi chu siêu mau làm bọn họ khó đuổi kịp.