Thanh Ma Chúa Tể ngưỡng đầu uống rượu:
– Đúng, một đám súc sinh, ta lười so đo với họ.
Nhưng trong ly không có một giọt rượu, Thanh Ma Chúa Tể ngượng nghịu, mới rồi lo tập trung nghe ngóng bên ngoài bàn tán về mình, uống hết rượu hồi nào cũng không hay.
Kỷ Ninh cười nói:
– Để ta đổ đầy cho.
Thanh Ma Chúa Tể nhìn Kỷ Ninh rót rượu cho mình, sờ cằm xấu xí nhỏ giọng nói:
– Sống lâu như vậy ta không để bụng lời bàn tán của kẻ nhỏ yếu, nhưng không nhịn được để ý các Chúa Tể ngang ngửa ta đã nói gì. Cho Bắc Minh xem trò cười rồi, đạo tâm của ta còn chưa đủ.
Kỷ Ninh cười nói:
– Còn sống luôn sẽ để ý vài chuyện, không thì chẳng khác nào cái xác biết đi.
Thanh Ma Chúa Tể nhìn hướng Kỷ Ninh:
– Bắc Minh, có một việc hy vọng ngươi có thể làm được.
Kỷ Ninh nói ngay:
– Có chuyện gì? Cứ việc nói, ta sẽ dốc hết sức.
Thanh Ma nhìn Kỷ Ninh, mắt lấp lóe tia cuồng nhiệt:
– Ta hy vọng ngươi sẽ hợp đạo thành công!
Kỷ Ninh sửng sốt.
Thanh Ma nhìn thẳng Kỷ Ninh:
– Ngươi hợp đạo thành công, với đạo chung cực của ngươi thực lực sẽ vượt xa Chúa Tể đạt đến cảnh giới ta không dám tưởng tượng. Đi theo đại năng như ngươi là niềm kiêu hãnh cho Thanh Ma ta.
Kỷ Ninh ngây người, cười nói:
– Xin nhận lời may mắn của huynh, ta sẽ cố gắng.
Về hợp đạo đến bây giờ Kỷ Ninh chỉ dám hơi mơ xa, vì có bệ đá Chí Tôn phụ trợ, hiệu quả tu hành tham ngộ rất kinh người, lại có Khải Chí Tôn để lại vô số pháp môn của văn minh tu hành giả, Tây Tư tộc khiến nội tình của hắn càng sâu. Đặc biệt sau này Kỷ Ninh sáng tạo ra mười pháp môn cấp Thánh Thành Chi Chủ là sẽ được một món báu vật Khải Chí Tôn để lại giúp ích rất lớn cho việc tu hành, hợp đạo.
Bởi vậy dù Tứ Bộ Đạo Quân đạo chung cực hợp đạo vô cùng khó khăn nhưng ít ra đã có hy vọng.
Không biết tương lai nếu hắn thật sự hợp đạo thành công sẽ là cảnh tượng như thế nào.
***
Các Chúa Tể, Đế Quân ngoan ngoãn giao ra một số báu vật quý giá của mình. Nhóm Hắc Mộc Chúa Tể am hiểu thôi diễn cuối cùng cũng chọn cúi đầu nộp báu vật. Vì Hắc Mộc Chúa Tể đã thôi diễn rồi, ỷ vào thực lực tiểu đội bọn họ bị Thanh Ma Chúa Tể ngăn cản thì không thể nào an toàn chạy đi.
Các Chúa Tể, Đế Quân có hiệp định với Kỷ Ninh, bọn họ giao báu vật nhưng hắn phải lập lời thề bảo đảm, bọn họ sợ lúc rút lui hắn đột nhiên trở mặt.
Kỷ Ninh cũng bắt Chúa Tể, Đế Quân muốn rút ra phải thề sẽ không dây dưa trả thù.
Hai bên đều thề mới tin tưởng đối phương.
Chớp mắt qua hơn hai tháng.
Kỷ Ninh nói:
– Chỉ còn một Chúa Tể cuối cùng.
Thanh Ma hỏi:
– Còn người cuối cùng? Ai vậy?
Kỷ Ninh nhếch mép:
– Đông Hỏa.
Thanh Ma gật gù:
– Đông Hỏa Chúa Tể? Đó là một kẻ rất vô sỉ nhưng thực lực khá mạnh, rất khó chơi.
Kỷ Ninh điều khiển vực giới phi chu bay tới chỗ Đông Hỏa Chúa Tể.
Dọc đường đi Thanh Ma nhận ra kỳ kỳ:
– Bắc Minh, sao quay về vậy? Chẳng phải nói đi tìm Đông Hỏa sao?
Kỷ Ninh nói:
– Chúng ta đang đến gần chỗ của Đông Hỏa Chúa Tể. Phía cuối con đường này bên trái có một đường lửa, Đông Hỏa ở đó.
Thanh Ma nghi hoặc hỏi:
– Cái gì? Ở chỗ đó? Lúc chúng ta đi ngang qua mà sao không tìm Đông Hỏa ngược lại đi đường vòng thế này?
Đi đường vòng chỉ chậm trễ một, hai ngày, Thanh Ma không ngại gì nhưng lúc trước Kỷ Ninh càn quét đám Chúa Tể, Đế Quân thì theo tuyến đường ngắn nhất, vì sao lãng phí thời gian một, hai ngày cho Đông Hỏa Chúa Tể?
Kỷ Ninh lạnh lùng nói:
– Vì hắn và Chúa Tể, Đế Quân khác không giống nhau.
Thanh Ma Chúa Tể nhận ra cơn giận từ Kỷ Ninh:
– Có chuyện gì? Hắn có thù với ngươi?
Kỷ Ninh gật đầu nói:
– Hắn từng chặn giết pháp thân của ta, định cướp đi các đệ tử trong môn phái Thiên Thương cung của ta để uy hiếp ta.
Thanh Ma Chúa Tể lạnh lùng nói:
– Hừ! Không uổng là Đông Hỏa, vĩnh viễn vô sỉ không cần mặt.
Sau đó Thanh Ma Chúa Tể nhíu mày nói:
– Nếu có cách thì ta nhất định giúp ngươi trừ bỏ hắn, thế nhưng hắn dù sao cũng là Chúa Tể, có thể hóa thân thành lửa. Hễ hắn biến ra thân bất tử lửa thì mặc kệ ta công kích kiểu gì cũng không tổn thương hắn được.
Kỷ Ninh dứt khoát nói:
– Không giết được cũng không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
***
Trong đường lửa.
Đông Hỏa Chúa Tể điển trai trắng trẻo, da trong suốt đến thấy mạch máu đang cau mày:
– Chết tiệt, không ngờ Bắc Minh Đạo Quân còn có thể trở mình được, không chỉ khống chế cấm chế trong đường lửa còn buộc đồ ngu Thanh Ma đi theo mình. Đám Chúa Tể, Đế Quân đều từ bỏ tranh giành vực giới phi chu. Làm sao bây giờ? Hiện tại ta phải làm sao? trong đường lửa khắp nơi nguy hiểm, ta không dám đi lung tung.
Đông Hỏa Chúa Tể nói thầm:
– Thôi, cúi đầu đi. Nhịn một lúc, đi ra ngoài trước rồi tính, coi như Bắc Minh Đạo Quân được của hời.
Vèo!
Phương xa có chiếc vực giới phi chu cổ xưa rách nát bay nhanh đến.
Đông Hỏa Chúa Tể ngước đầu nhìn chằm chằm:
– Đến rồi.
Vực giới phi chu ngừng lại, ba người bay xuống, là Kỷ Ninh, Thanh Ma Chúa Tể, Bạch Dung hộ vệ.
Đông Hỏa Chúa Tể cố nén lửa giận, lạnh lùng nói:
– Hừ! Bắc Minh Đạo Quân, ngươi rất lợi hại, nhiều Chúa Tể, Đế Quân giết tới nhưng cuối cùng ngươi vẫn lật ngược bàn cờ được, còn khiến một Chúa Tể đi theo, ta phục ngươi. Đây là báu vật ngươi muốn, ta có thể cho ngươi nhưng ngươi phải thề trước khi ta rời khỏi Dao Hỏa cảnh thì không được tấn công ta, để ta bình an rời đi.
Đông Hỏa Chúa Tể cầm một vòng tay, mắt nhìn Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh chậm rãi nói:
– Đông Hỏa Chúa Tể, chúng ta lại gặp mặt.
Đông Hỏa Chúa Tể ngạc nhiên sau đó tái mặt:
– Lại gặp mặt?
Kỷ Ninh cười nói:
– Ta đã bảo chúng ta sẽ gặp lại trong Dao Hỏa cảnh, ta luôn nói chuyện giữ lời. Lúc trước ngươi hùng hổ tính cướp nguyên Thiên Thương cung uy hiếp ta, ta luôn ghi nhớ trong lòng.
Đông Hỏa Chúa Tể trầm giọng hỏi:
– Ngươi muốn cái gì?
Kỷ Ninh nói:
– Chúa Tể, Đế Quân khác chỉ cần trả chút báu vật là được nhưng ngươi thì khác. Ta không lấy mạng ngươi, đưa hết báu vật trên người ra rồi ta thả cho đi.
Đông Hỏa Chúa Tể tức tối nói:
– Không muốn mạng sống của ta? Ngươi vốn không thể lấy mạng ta!
Với thực lực của Đông Hỏa Chúa Tể sợ là Dị Vũ Trụ Chi Chủ đến mới có hy vọng diệt gã được.
Kỷ Ninh nhìn Đông Hỏa Chúa Tể:
– Ngươi có thể từ chối.
– Ngươi…!
Đông Hỏa Chúa Tể nhìn Kỷ Ninh trân trân:
– Quá nhiều, một nửa! Ta tích góp các loại báu vật trong năm tháng vô tận sẽ đưa một nửa cho ngươi.