Kỷ Ninh cười đến gần:
– Cửu Trần.
Cửu Trần cười hỏi:
– Sao bỗng dưng đến chỗ ta? Không lẽ ngươi lo phá giải trận đồ bỗng thấy chán?
Mấy năm nay Kỷ Ninh có báo cho Cửu Trần biết hắn phải hoàn toàn phá giải trận pháp mới khống chế khu Lao Ngục được.
Kỷ Ninh nói:
– Không phải chán mà là đã phá giải, ngươi có thể ra rồi.
Cửu Trần ngây người:
– Đi ra?
Lao Ngục như ác mộng, gã đơn giản đi ra được sao?
Kỷ Ninh nhẹ nhàng chỉ một cái.
Phực!
Lửa trên lồng lửa tách ra một con đường.
Kỷ Ninh chế nhạo:
– Còn chưa chịu ra? Định ở bên trong chờ hợp đạo?
Cửu Trần vốn sững sờ lập tức hóa thành luồng sáng chạy ra.
Cửu Trần đứng trong không trung nhìn thân thể mình, lại ngó lồng lửa sau lưng, khó tin nói:
– Ta thật sự đi ra, đơn giản dễ dàng như vậy.
Kỷ Ninh nói:
– Ngươi đi ra nhẹ nhàng. Nhưng ta phá giải trận pháp không dễ chút nào.
Bệ đá Chí Tôn, văn minh Tây Tư tộc ghi chép về lưu phái trận pháp này, không thể thiếu một trong hai thứ.
– Biết ngươi vất vả, đây, ngươi được đến vực giới phi chu chắc thiếu linh kiện này đúng không. Cho ngươi đó, coi như phí vất vả, muốn nhiều bảo bối hơn thì ta không có.
Cửu Trần vừa nói vừa ném linh kiện vực giới phi chu.
Kỷ Ninh không từ chối.
Hai người là huynh đệ tốt, trong lòng hiểu rõ ý định của đối phương.
Răng rắc! Răng rắc!
Vực giới phi chu bắt đầu nuốt nguyên linh kiện đó, bề mặt mấp máy tu sửa một số chỗ tổn thương. Rất nhanh nguyên vực giới phi chu chỉ còn lại ít ỏi vài vết thương.
Vực giới phi chu chi linh truyền âm ngay:
– Chủ nhân, đã sửa gần nguyên vẹn, bên trong hoàn hảo, chỉ thiếu chút trân tài nên bề ngoài chưa sửa lành lặn được. Nhưng xuyên qua thời không thì đầy đủ như khi còn nguyên vẹn.
Kỷ Ninh gật đầu.
Thứ này là hắn định tặng cho Chí Tôn, nếu bị hỏng hóc quá nghiêm trọng Kỷ Ninh lo Chí Tôn sẽ không vừa lòng.
Cửu Trần nhìn hướng lão nhân nhỏ gầy bên cạnh Kỷ Ninh, không dám chểnh mảng vội cung kính nói:
– Vị này là Thanh Ma Chúa Tể đúng không? Cửu Trần kính chào Thanh Ma Chúa Tể.
Biểu tình Thanh Ma Chúa Tể phức tạp:
– Ừm, Bắc Minh và ngươi thật sự là tình sống chết có nhau. Trên đường tu hành được vài bằng hữu tốt sống chết vì nhau cũng đáng.
Thanh Ma Chúa Tể giật mình nhận ra mình để lộ tình cảm ra ngoài, cười nói:
– Lần này ngươi bị nhốt, Bắc Minh đến cứu, cuối cùng gây ra sóng gió lớn, thật nhiều Chúa Tể, Đế Quân tìm đến.
Cửu Trần cũng cảm khái, ngọn nguồn đợt sóng gió lớn này đúng là do gã.
Cửu Trần hỏi:
– Bắc Minh, ta đã ra ngoài được rồi, chuẩn bị rời khỏi Dao Hỏa cảnh chưa?
Kỷ Ninh nói:
– Ta còn có chút chuyện trong Dao Hỏa cảnh, tạm thời không ra ngoài.
Cửu Trần cười nói:
– Vậy ta đi đây. Giờ theo đuổi lớn nhất của ta là hợp đạo, nên ta vẫn sẽ đi mạo hiểm tôi luyện. Ở mãi trong Dao Hỏa cảnh với ngươi không trợ giúp gì cho hợp đạo của ta.
Kỷ Ninh gật đầu nói:
– Được, nhưng ra ngoài hãy cẩn thận.
– Yên tâm, sẽ không xui xẻo để ngươi tới cứu ta nữa đâu.
Cửu Trần bỗng tiến lên ôm Kỷ Ninh một cái, rồi buông ra bay đi, cao giọng nói:
– Chăm chỉ tu luyện đi, ta sắp hợp đạo rồi, khi đó huynh đệ chúng ta cùng hợp đạo thành công!
Thanh âm còn văng vẳng Cửu Trần đã biến mất ở phía xa.
Kỷ Ninh cảm giác Cửu Trần khát vọng và quyết tâm với hợp đạo.
– Cùng nhau hợp đạo thành công?
Kỷ Ninh quay trở về, bằng hữu sống chết có nhau không cần thiết luôn ở cùng, trong lòng có bằng hữu như vậy là được.
Năm tháng như nước.
Cửu Trần phiêu bạt rèn luyện bên ngoài có chút kỳ ngộ.
Kỷ Ninh một lòng nghiên cứu trận pháp xiềng xích đen trong Dao Hỏa cảnh. Đương nhiên Kỷ Ninh quét sạch báu vật tất cả Lao Ngục trong khu Lao Ngục, cái này mới thật sự lời to. Lúc trước hắn trấn lột chút báu vật từ các Chúa Tể, Đế Quân của liên minh mười sáu vực giới nhưng cộng lại chỉ bằng báu vật của một, hai Chúa Tể.
Báu vật trong khu Lao Ngục nhiều hơn, Kỷ Ninh hốt sạch hết.
Chớp mắt lại qua năm hỗn độn kỷ.
Một khu vực hắc ám cách Viêm Long vực giới vô cùng xa xôi. Giữa hư không hắc ám có một khu vực hình tam giác lớn, trong khu vực có các cung điện vô cùng xinh đẹp. Nơi này là chỗ của Hồng Nhiên Chí Tôn tồn tại tối cao đỉnh nhất trong văn minh tu hành giả.
Các Chí Tôn khó kiếm hành tung, Hồng Nhiên Chí Tôn là người dễ tìm nhất vì hầu như luôn ở trong động phủ nhà mình, rất dễ kiếm được.
Vù vù vù vù vù!
Trong một tĩnh phòng tòa cung điện cao nhất, nguy nga nhất.
Một quả cầu màu xám lớn có vô số hoa văn đôi khi lồi lên có khi trũng xuống, phát ra tiếng vù vù quái dị, bên trong quả cầu xám không ngừng biến đổi.
Lão nhân đầu hói mặc trường bào màu đen, lại xúc tu thịt trên đầu ngoe nguẩy, đôi mắt vàng tràn đầy hân hoan nhìn quả cầu xám trước mắt:
– Đẹp quá đi, thật là đẹp.
Lão nhân đầu hói hưng phấn tham lam nhìn như đang ngắm thứ gì yêu quý nhất:
– Thật là hoàn mỹ, chỉ một phần lực lượng trải qua bên trong không ngừng dẫn dắt truyền đi có thể bộc phát ra lực lượng hủy thiên diệt địa. Tạo nghệ của Tây Tư tộc quá cao, ngày xưa mấy lão già chúng ta tuy thực lực chiếm cứ ưu thế tuyệt đối nhưng suýt chút bị Tây Tư tộc đánh bại. Thật ghê gớm, Tây Tư tộc rất ghê gớm, đến bây giờ ta vẫn chưa thể hiểu thấu.
– He he, năm xưa sơ sẩy lỡ dùng sức lớn chút làm hỏng bảo bối này. Nhưng Hồng Nhiên ta thật thần kỳ, tuy chưa nghiên cứu rõ ràng nhưng đã sửa lại nguyên vẹn, ha ha ha ha ha ha!
Lão nhân đầu hói nhìn hoa văn bề mặt quả cầu xám không ngừng lên xuống, bên trong vận chuyển liên tục, lão rất vui vẻ.
Mắt lão nhân đầu hói có thể xuyên qua mọi vật cản nhìn vận chuyển tinh vi trong quả cầu xám, ở trong mắt lão loại vận chuyển này là vẻ đẹp tuyệt đỉnh.
Quả cầu màu xám chợt bay đến trước mặt lão nhân đầu hói, hai xúc tu thịt trên đầu lão chạm vào quả cầu.
Lão nhân đầu hói nhẹ lắc đầu nói:
– Tuy sửa thành công một cái nhưng kêu ta luyện chế thì không làm ra được. Nội tình của Tây Tư tộc mạnh hơn tu hành giả ta, Tây Tư tộc để lại vô số báu vật muốn phá giải hết không biết nên đợi đến khi nào
Lão nhân đầu hói vung tay lên, quả cầu xám trước mặt biến mất.
Két!
Tĩnh phòng mở ra, lão nhân đầu hói chắp tay sau lưng, trường bào màu đen rộng thùng thình kéo lê dưới đất, lão nhàn nhã đi ra ngoài.
Lão nhân đầu hói ra cửa điện liền có thiếu niên áo xanh tiến lên đón, vui vẻ hỏi:
– Chủ nhân, đã sửa xong rồi?
Lão nhân đầu hói đắc ý nói:
– Ừm! Ta ra tay làm sao thất bại. Ta là ai? Ta chính là Chí Tôn!