– Khôi lỗi?
Đám người Đan Tôn Giả đều nghi hoặc khó hiểu.
– Thân thể cùng với thực lực bản thân không chút tổn hại nào, trí nhớ không tổn hại… Thực lực có thể bảo trì. Chỉ là hoàn toàn mất hết bản thân, bọn hắn phảng phất như khôi lỗi nhu thuận nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân, chủ nhân muốn bọn hắn làm cái gì bọn hắn liền làm cái đó.
Kỷ Ninh nói.
– Tuy còn sống, nhưng trên thực tế phảng phất như khôi lỗi. Như hai thạch xà lúc trước vây công ta cũng là sinh mệnh đổi thành khôi lỗi.
Khôi lỗi, có chút như pháp bảo luyện chế thành.
Trong Tây Tư tộc, đã có phương pháp hoàn hảo đổi tánh mạng thành khôi lỗi.
– Bọn hắn trên thực tế đồng đẳng với chết rồi.
Kỷ Ninh nhìn năm tên tu luyện giả sắc mặt dữ tợn muốn giết mình kia, thở dài nói.
– Để cho bọn họ đi an bình a.
Phốc phốc phốc phốc phốc.
Năm đạo thân ảnh kia ở dưới kiếm quang nghiền ép hóa thành tro bụi, Thần Phụ chi chủ bị dây xích trấn áp không có cách nào đánh trả tự nhiên cũng bị chém giết.
Trên mặt Thanh Ma có bi thống thương tâm.
– Chúa Tể, Dị Vũ Trụ Chi Chủ… Lại bị đổi thành khôi lỗi?
Đan Tôn Giả lắc đầu.
– Tánh mạng cường đại, bị đổi thành khôi lỗi là rất khó, một là người đạo tâm càng mạnh càng khó bị cải tạo, bọn hắn bị đổi thành, nói rõ đạo tâm còn chưa đủ mạnh mẽ. Thứ hai, loại cải tạo này giống như cũng phải cần thời gian rất lâu, dần dần thẩm thấu từng bước một cải tạo… Dù sao nếu như tu luyện giả biết rõ sẽ biến thành khôi lỗi như vậy, chỉ sợ thà rằng tự sát cũng không muốn. Cho nên cải tạo phải dần dần đến… Không có thể nóng vội chút nào, đợi tu luyện giả phát hiện, đã chậm.
Kỷ Ninh nói, những thứ này đều là các Chí Tôn nói cho Kỷ Ninh biết.
Hủy Diệt Thần Đình chi chủ kinh hãi nói:
– Lúc trước ta bị ảo cảnh lần lượt ảnh hưởng, chẳng lẽ cũng là bắt đầu cải tạo?
– Đoán chừng là vậy.
Kỷ Ninh nói.
– Ta ở không gian kia cũng cảm nhận được một ít hấp dẫn.
Đan Tôn Giả cũng nói.
– Bất quá ta không dám chút nào lộn xộn, thật không bị bất kỳ ảnh hưởng gì.
– Dùng đạo tâm của Đan sư phó ngươi, Tây Tư tộc muốn cải tạo cũng làm không được.
Kỷ Ninh nhìn về phía cung điện.
– Trong cung điện này còn giam giữ lấy không ít tù phạm, những tù phạm này hầu như đều là Đạo Quân không nghe lời, cho nên mới bị Tây Tư tộc kia giam giữ tra tấn. Đồng thời còn có một gã Chúa Tể cũng bị nhốt, hẳn là cải tạo thất bại.
Kỷ Ninh xa xa một ngón tay.
Ầm ầm…
Toàn bộ địa lao dưới cung điện bị Lĩnh Vực Kiếm Đạo Bản Nguyên của Kỷ Ninh cưỡng ép đào ra, bay lên, bay đến bên ngoài cung điện liền ầm vang rơi trên mặt đất. Địa lao rất nhanh bành bành bành vỡ vụn ra, lộ ra từng tên Đạo Quân bị nhốt bên trong, những Đạo Quân này mỗi cái đáng thương bi thảm.
Trong đó trong một gian lao ngục lớn nhất là nhốt một gã nam tử Độc Giác tóc đen, nam tử này tóc xõa, toàn thân miệng vết thương phảng phất như con giun rậm rạp chằng chịt.
Độc Giác nam tử này ngẩng đầu, nhìn về phía đám người Kỷ Ninh.
Ánh mắt của hắn lạnh như băng mà cường ngạnh, phảng phất như cái gì cũng không thể cải biến được ý chí của hắn.
– Hả?
Hắn lộ ra nghi hoặc.
– Đan Tôn Giả? Đề Nhã Chúa Tể?
Độc Giác nam tử khàn khàn nói nhỏ, hắn nhận ra hai tên điên thường xuyên đến Tây Tư tộc tộc địa này.
– Viêm Tả huynh?
Đề Nhã Chúa Tể sững sờ.
– Viêm Tả, ngươi còn sống?
Đan Tôn Giả cũng rất giật mình.
Kỷ Ninh mắt nhìn một ít cấm chế cơ quan trên người Độc Giác nam tử, lúc này kiếm quang bay lên, rất nhanh liền phá nát những cấm chế kia, không có cấm chế, Viêm Tả Chúa Tể này liền khôi phục thực lực, vết thương bên ngoài thân nhanh chóng biến mất, đồng thời mặt ngoài cũng ngưng tụ ra áo đen, hắn có chút nghi hoặc nhìn Kỷ Ninh.
Hắn có thể cảm giác được Đạo Quân trước mắt đáng sợ, bởi vì kiếm quang kia, đơn giản có thể nghiền nát hắn.
Nhưng này rõ ràng chỉ là một Đạo Quân Hợp Đạo thất bại.
– Viêm Tả Chúa Tể, vị này chính là Bắc Minh Đạo Quân.
Hủy Diệt Thần Đình chi chủ nói.
– Chúng ta đều là nhờ Bắc Minh Đạo Quân, mới có thể tránh được một kiếp. Bắc Minh Đạo Quân thực lực mạnh, đó là gần như có thể so sánh các Chí Tôn. Coi như là Tây Tư tộc Tôn chủ cũng không thể so sánh với Bắc Minh Đạo Quân.
Viêm Tả Chúa Tể lập tức minh bạch Bắc Minh Đạo Quân này cường đại rồi.
– Viêm Tả đa tạ ân cứu mạng của Đạo Quân.
Viêm Tả Chúa Tể cung kính hành lễ, trong mắt có cảm kích.
– Đạo Quân đại ân như thế, Viêm Tả vĩnh viễn không quên.
Không có ai biết, hắn đã trải qua bao nhiêu tra tấn cực khổ.
Bao nhiêu lần, hắn đều sắp hỏng mất.
Những thứ khác bị bắt tới đấy, hoặc là sớm tự sát, không có tự sát một khi thần lực pháp lực bị phong cấm, tự sát cũng làm không được! Bị nhốt bị dùng các loại thủ đoạn giày vò, loại đau khổ này quả thực không cách nào tưởng tượng. Bởi vì không có cách nào tự sát, cho nên chỉ có hai lựa chọn, một cái là cúi đầu, rất nhanh liền biến thành khôi lỗi, hoặc là vẫn chọi cứng.
Lúc trước ngạnh kháng đến cuối cùng chỉ còn lại có Viêm Tả.
Các Chí Tôn cũng là mượn thủ đoạn nghĩ ra này đến tra tấn Tây Tư tộc Tôn chủ, để cho các Tây Tư tộc Tôn chủ cuối cùng cúi đầu, hồn phách Chân Linh bị thẩm thấu, như vậy sau khi chết, hồn phách Chân Linh của Tây Tư tộc Tôn chủ sẽ bị Hỗn Độn Vũ Trụ của đám người Kỷ Ninh cắn nuốt sạch.
Những Tôn chủ bị nhốt kia cũng bị tra tấn sắp điên rồi, nhưng Tôn chủ hiển nhiên càng có thể chống đỡ.
…
– Viêm Tả, ngươi có binh khí nào bị Tây Tư tộc cướp đi không? Tây Tư tộc kia đã chết, bảo vật của hắn đều ở chỗ ta.
Kỷ Ninh hỏi, hắn rất thưởng thức Viêm Tả Chúa Tể này, bội phục hắn có thể chống đỡ cho tới hôm nay, dưới tình huống nhìn không tới hy vọng, vẫn một mực chịu đựng thật là không dễ dàng.
– Ta cũng không có binh khí lợi hại gì.
Viêm Tả Chúa Tể nói.
– Ta một mực dùng một cây búa.
Kỷ Ninh tâm ý khẽ động.
Vung tay lên, trọn vẹn xuất hiện sáu chuôi.
Trong đó lập tức có một thanh búa chủ động bay về phía Viêm Tả Chúa Tể, Viêm Tả Chúa Tể kích động bắt được cái búa này, búa cũng rung động lắc lư.
– Có thể sống tới ngày nay, không dễ dàng a.
Kỷ Ninh cười nói.
– Hảo hảo sống sót a. Tây Tư tộc tộc địa, không cần phải vẫn là ít tới cho tốt.
– Vâng.
Viêm Tả Chúa Tể là tính tình có ân báo ân, Kỷ Ninh cứu hắn thoát khỏi đại nạn, trong nội tâm hắn cũng âm thầm thề, nhất định phải toàn lực báo đáp.&