– Nếu như không gian đại trận kia lần thứ hai kích phát, truyền tống người từ ngoài vào. Như vậy ta có thể tra biết vị trí của nó, về sau đánh ra một Không Gian thông đạo. Nhưng bây giờ nó hoàn toàn nội liễm, Không Gian hoàn toàn phong bế, ta không có biện pháp.
– Để cho nó lần thứ hai kích phát ra không gian đại trận kia?
Kỷ Ninh hắc sắc đạo bào phiền não.
– Không gian này ngăn cách nhân quả, ta cũng không tra được bản tôn của Bắc Minh.
Hồng Nhiên Chí Tôn nhìn về phía Kỷ Ninh.
– Bắc Minh, hổ thẹn, hai chúng ta sợ rằng trong khoảng thời gian ngắn phá giải không được, ta sẽ để cho đám người Ách Khổng đi thử một chút, xem có thể phá không.
– Phá không được cũng không có gì, mặc dù ta không còn bao nhiêu thời gian, nhưng cũng không phải ai cũng có thể gây tổn thương đến ta.
Kỷ Ninh hắc sắc đạo bào nói.
– Ta sẽ tự nghĩ biện pháp.
– Cẩn thận.
Hồng Nhiên Chí Tôn, Mô Cốc Chí Tôn đều xấu hổ.
Bọn họ đều rõ ràng, hai người bọn họ chưa không thể phá giải, Thiên Thực Chí Tôn am hiểu Không Gian, Ách Lỗ Chí Tôn am hiểu Hủy Diệt, Ba Lâm Chí Tôn am hiểu Trảo, Đế Thạch Chí Tôn am hiểu huyễn thuật, bốn vị khác đi phá hi vọng liền thấp hơn.
– Lần này bản tôn ta tới Tây Tư tộc tộc địa là để cứu Đan sư phó.
Kỷ Ninh nói.
– Đan sư phó nàng muốn nghịch chuyển thời không sống lại ba vị ca ca của nàng, trong đó một vị còn là Kiếm Đạo Chúa Tể.
– Nga, Đan Tôn Giả sao? Ta biết.
Hồng Nhiên Chí Tôn gật đầu.
– Nàng đi tìm ta, ta bảo nàng tìm bảo vật tương đương một nghìn Vực Giới Phi Chu trở lại.
Kỷ Ninh nói:
– Ta muốn thỉnh cầu Hồng Nhiên Chí Tôn ngươi hỗ trợ, hoàn thành nguyện vọng này của Đan sư phó.
– Việc nhỏ.
Hồng Nhiên Chí Tôn nói.
– Dị Vũ Trụ nàng ở là Thiên Thực Chí Tôn sáng chế, ta sẽ để cho Thiên Thực Chí Tôn tự mình xuất thủ, nàng một bên bảo vệ được Dị Vũ Trụ kia, một bên nghịch chuyển thời không sống lại sẽ càng dễ dàng.
Đối với Chúa Tể cái này là đại sự.
Nhưng đối với Chí Tôn, cái này đích thật là một nhấc tay.
– Bắc Minh, ở trong không gian kia ngươi phải cẩn thận.
Mô Cốc Chí Tôn trịnh trọng nói.
– Trước đây chúng ta cho rằng đã hoàn toàn công chiếm được ngoại vi của Tây Tư tộc tộc địa. Nhưng chúng ta sai rồi, vẫn có không gian cất dấu! Sợ rằng Tây Tư tộc đang âm thầm rình chờ, cùng đợi cơ hội.
– Yên tâm, cho dù có Tây Tư tộc Tôn chủ, ta cũng một kiếm giết chết.
Kỷ Ninh cười nói.
…
Trong không gian mênh mông, Kỷ Ninh nói với Đan Tôn Giả:
– Đan sư phó, ta đã nói với Chí Tôn, Thiên Thực Chí Tôn sẽ đích thân xuất thủ phục sinh ba vị huynh trưởng của Đan sư phó ngươi.
Trong mắt Đan Tôn Giả xuất hiện nước mắt lưng tròng, toàn thân mơ hồ phát run.
Hai hàng nước mắt chảy xuống.
Đan Tôn Giả cũng lộ ra dáng tươi cười, nữ tử cao ngạo băng lãnh này rốt cục nở nụ cười, nụ cười của nàng rực rỡ mà mỹ lệ, Kỷ Ninh cũng không nhịn được có chút chấn động, cái mỹ lệ này phát ra từ sâu trong tâm linh, mang theo sức cuốn hút kinh người.
– Cám ơn ngươi, Bắc Minh.
Đan Tôn Giả nhìn Kỷ Ninh nói.
Đan Tôn Giả Điên cuồng người biết rất nhiều, ở đây Thanh Ma, Đề Nhã Chúa Tể, Viêm Tả Chúa Tể, Hủy Diệt Thần Đình chi chủ đều rất rõ ràng Đan Tôn Giả chấp niệm điên cuồng như thế nào.
Tu hành chấp niệm lớn nhất rút cuộc thực hiện, tâm tình chấn động kịch liệt như thế nào, đây quả thực so với Hợp Đạo thành công còn muốn vui mừng, là đại hỷ sự siêu thoát sinh tử.
– Đan Tôn Giả, chúc mừng.
Hủy Diệt Thần Đình chi chủ cười nói.
– Chúc mừng chúc mừng.
Thanh Ma cũng cười ha ha.
Đề Nhã Chúa Tể cũng mỉm cười nhìn, chẳng qua là ở chỗ sâu trong ánh mắt mơ hồ có vẻ đau thương… huynh trưởng người khác có thể phục sinh, thế nhưng đạo lữ cùng sinh cùng tử, tình cảm chân thành với nàng phục sinh liền khó có khả năng rồi, buồn bã lớn không ai qua được tâm chết, lòng của nàng đã sớm chết rồi, chẳng qua là khi đó nàng đã đáp ứng, sẽ hảo hảo sống sót.
Từ nay về sau nàng không lại để sinh tử trong lòng, hành tẩu ở trong mọi chỗ hiểm cảnh tuyệt cảnh, trong Vũ Trụ Hỗn Độn này cũng nhiều một người điên Đề Nhã Chúa Tể.
– Ta có chút ít kích động.
Nước mắt trên mặt Đan Tôn Giả rất nhanh liền vơi đi, nàng cười sáng lạn.
– Thật sự là lo lắng quá mức, biết Thiên Thực Chí Tôn đã đáp ứng, ta liền an tâm.
– Ha ha, đợi Đan sư phó ngươi từ trong không gian này rời khỏi, Thiên Thực Chí Tôn sẽ cùng ngươi trở lại Dị Vũ Trụ kia, nghịch chuyển thời không phục sinh ba vị huynh trưởng của Đan sư phó ngươi.
Kỷ Ninh nói.
– Đợi ta đi ra ngoài?
Đan Tôn Giả nhíu mày.
– Bắc Minh, ngươi đã nói nơi này vô cùng nguy hiểm, hơn nữa ngay cả đám Chí Tôn cũng vào không được.
Kỷ Ninh gật đầu:
– Yên tâm, ta sẽ dùng hết toàn lực mang Đan sư phó ngươi đi ra ngoài.
– Không, ta tin tưởng ngươi. Đối với chúng ta còn sống đi ra ngoài nắm chắc cũng không phải tuyệt đối.
Đan Tôn Giả nói.
– Nếu như ta chết, Pháp Thân của ta cũng sẽ lập tức chết đi. Như vậy ta thậm chí không thể gặp lại ba vị huynh trưởng của ta. Mặc dù biết Thiên Thực Chí Tôn sẽ nghịch chuyển thời không phục sinh ba vị huynh trưởng, nhưng không tận mắt thấy… Ta không cam lòng.
– Ta minh bạch.
Kỷ Ninh gật đầu.
– Vậy ý của Đan sư phó ngươi là…
– Pháp Thân của ta cùng Pháp Thân của Đề Nhã, Hủy Diệt ở một chỗ, địa chỉ ta cho ngươi biết. Thỉnh cầu Thiên Thực Chí Tôn đi ngay bây giờ cùng Pháp Thân của ta tụ hợp, phục sinh ba vị huynh trưởng của ta, được không?
Đan Tôn Giả nói.
– Cũng tốt.
Kỷ Ninh cũng không có cự tuyệt, bởi vì hắn cũng không có mười phần nắm chắc còn sống đi ra ngoài, trước kia ở Hộ Đạo Lâu cũng làm cho mình ra không ít kiếm, mà ở đây là không gian che giấu ngay cả đám Chí Tôn cũng chưa từng phát hiện, so với Hộ Đạo Lâu lúc trước nguy hiểm không biết bao nhiêu lần.
Kỷ Ninh liền lập tức thỉnh cầu Thiên Thực Chí Tôn hỗ trợ.
Thiên Thực Chí Tôn cũng đáp ứng, bổn tôn của nàng đã đi ra Hỗn Độn Vũ Trụ Bản Nguyên.
Bất quá Hỗn Độn Vũ Trụ quá lớn… Đi đón Đan Tôn Giả Pháp Thân, lại đi Dị Vũ Trụ, cũng là cần nhiều thời gian.
– Chúng ta trước dò xét chung quanh, cẩn thận là được, tạm thời đừng mạo hiểm. Đợi ba vị huynh trưởng của Đan sư phó sống lại, chúng ta lại mạo hiểm nữa.
Kỷ Ninh cười nói, đám người Đan Tôn Giả, Đề Nhã Chúa Tể tự nhiên đáp ứng.
Hô.
Kỷ Ninh một mình bay lên trời, rất nhanh liền bay lên độ cao ức dặm.