Bỗng nhiên khóe miệng của Kỷ Ninh hơi nhếch lên, hắn chậm rãi mở mắt ra, trong đôi mắt có vui vẻ.
– Hô….
Đột nhiên Kỷ Ninh hấp khí, khí lưu chung quanh bắt đầu khởi động sinh ra tiếng rít.
– Rống!
Sau đó Kỷ Ninh rống to một tiếng.
Kỳ thật Kỷ Ninh chỉ là thở ra một hơi, chẳng qua là hơi thở này quá mức mãnh liệt, sinh ra thanh âm gió rống cuồng mãnh, thanh âm gió rống vang vọng Thiên Địa, như hung thú đáng sợ gầm thét, vô số cuồng phong quét sạch, mỗi một đạo cuồng phong đều do vô số kiếm quang thật nhỏ tạo thành. Quét sạch cuồng phong, như sóng biển cao cao giơ lên, không ngừng hướng phía trước nghiền ép tới.
Cuồng phong lướt qua, hết thảy xoắn nát bấy, núi lớn nát bấy, nơi xa hỏa diễm nát bấy, nó dùng tốc độ vô cùng khủng bố đáng sợ tiến về phía trước, tốc độ cực nhanh, coi như là Tây Tư tộc Tôn chủ đến cũng luống cuống tay chân.
Bởi vì đây là Phong chi Kiếm đạo!
Dưới cuồng phong… Thời không đều run rẩy.
– A, chạy mau.
– Chạy mau.
Kỷ Ninh thở một tiếng, năm tên Đế Quân cách hắn gần nhất cũng trọn vẹn mấy nghìn ức dặm, nhưng gió vốn là am hiểu tốc độ, Phong chi Kiếm đạo biến thành cuồng phong… Tốc độ nhanh bực nào? Mấy nghìn ức dặm rất nhanh liền vượt qua, tuy năm tên Đế Quân kia hoảng sợ chạy thục mạng, nhưng vẫn bị trấn áp, lại không có cách nào Xuyên Toa Hư Không, chỉ có thể trơ mắt nhìn cuồng phong đáng sợ dùng tốc độ kinh người nghiền ép tới mình, trốn cũng không có chỗ trốn.
– A.
– Giết.
– Không thể nào.
– Liều mạng với ngươi.
Năm tên Đế Quân kia có chút tuyệt vọng, có chút còn muốn dựa vào binh khí Tây Tư tộc phản kháng.
Nhưng gió vốn vô hình, mặc dù là binh khí Tây Tư tộc chi uy, xuyên thấu cuồng phong, cũng không cách nào ảnh hưởng cuồng phong mênh mông cuồn cuộn.
Cuồng phong nghiền ép mà qua, như một cái chổi đảo qua đại địa! Năm tên Đế Quân kia tất cả đều thịt nát xương tan, hóa thành bột mịn, chỉ có chút ít Pháp bảo cùng binh khí Tây Tư tộc mới gánh vác được.
Cuồng phong hóa thành hình quạt kéo dài ba vạn ức dặm, tất cả đều bị càn quét, toàn bộ đại địa trở nên vô cùng bằng phẳng.
Đám người bị lưu đày khác ở xa xa rình mò cũng bị dọa đến ngốc trệ.
– Chỉ rống một tiếng? Liền, liền lợi hại như vậy?
Những người bị lưu đày này đều có chút khiếp sợ.
Bọn hắn không biết, Kỷ Ninh cũng không phải rống, gần kề chỉ là ngộ ra Phong Chi Kiếm đạo, tiểu thí ngưu đao thở một hơi mà thôi. Nhưng đám người bị lưu đày cũng hoàn toàn chính xác bị Kỷ Ninh chấn trụ, đồng thời tâm tư thay đổi.
– Thật là đáng sợ.
– Cách mấy ngàn ức dặm cũng có thể đơn giản đánh chết Chúa Tể, thực lực của hắn không thể tưởng tượng. Chúa Tể Đế Quân toàn bộ Ngục giới chúng ta cùng một chỗ liên thủ chỉ sợ mới có một đường hy vọng. Nếu như phân tán ra, chỉ biết bị từng cái đánh bại.
– Liên thủ, chỉ có liên thủ.
Đám người bị lưu đày cũng là thế hệ phi phàm, lập tức hiểu rõ.
Thế nhưng mà… Đã muộn!
– Luyện thành Phong Chi Kiếm đạo, cũng nên động thủ, dông dài như vậy, ta thật đúng là hao tổn không lại bọn hắn.
Kỷ Ninh đứng dậy, đồng thời cất bước xuyên thẳng qua hư không, đi tới chỗ năm vị Chúa Tể Đế Quân chết kia, phất tay thu pháp bảo, binh khí Tây Tư tộc còn sót lại ở trên mặt đất, cái này đều là bảo bối, tương lai có thể để lại Tam Giới, hoặc tặng cho chút ít đồ đệ, hảo hữu.
Sau đó Kỷ Ninh lại cất bước, xuyên thẳng qua hư không, trực tiếp đến bên cạnh một hồ nước cách hơn ngàn tỷ dặm.
Bên cạnh hồ có hai gã Đế Quân đang cẩn thận từng li từng tí xuyên thấu qua chút ít bí thuật quan sát Kỷ Ninh.
Bỗng nhiên bên cạnh xuất hiện không gian gợn sóng, một Đạo Quân áo trắng từ trong không gian gợn sóng đi ra, một màn này để cho hai gã Đế Quân kia sợ tới mức chân mềm nhũn:
– Làm sao có thể, hắn làm sao có thể phát hiện chúng ta? Ở thật lâu trước đây chúng ta liền bố trí trận pháp bí thuật, có thể siêu viễn cự ly giám thị giới môn. Thế nhưng mà Đạo Quân áo trắng này lại không có bất kỳ chuẩn bị, hắn sao có thể phát hiện chúng ta?
Bọn hắn không cách nào lý giải.
Trên thực tế cái không gian che dấu này đối với Kỷ Ninh hoàn toàn chính xác có áp chế rất lớn, thần thức không cách nào dò xét, chỉ có thể mắt thường xem! Nhưng mắt thường xem cũng bị lực lượng vô hình ảnh hưởng, khoảng cách cũng có hạn!
– Ta ở bên cạnh giới môn, tu luyện hơn 50 vạn năm, chủ tu Phong Chi Kiếm đạo, chờ đúng là ngày hôm nay.
Kỷ Ninh nói thầm.
Khoảng cách xa, không cách nào xác định tung tích địch nhân, chỉ có thể bị động bị đánh.
Cho nên trước kia Kỷ Ninh mới ngồi xuống tu luyện Phong Chi Kiếm đạo, cần biết trước kia tiêu dao tu hành 3000 Hỗn Độn kỷ nguyên, nếu như tận lực tu hành Phong Chi Kiếm đạo chỉ sợ sớm đã thành, nhưng Kỷ Ninh một mực không có tận lực, mà hết thảy tự nhiên. Hắn thà rằng hao phí đại lượng thời gian ở Không Gian Kiếm đạo càng khó, cũng không có chuyên môn tu luyện Phong Chi Kiếm đạo… Bởi vì loại Kiếm đạo tương đối đơn giản này, không cần quá tận lực.
Mà lần này đi vào Ngục giới, đối mặt tung tích địch nhân không cách nào xác định, Kỷ Ninh liền chuyên môn tu hành Phong Chi Kiếm đạo.
Phong, vốn vô hình.
Gào thét mà qua, địa phương có phong, Kỷ Ninh dựa vào Phong Chi Kiếm đạo cảm ứng, có thể cảm ứng ra vị trí chuẩn xác của một ít Chúa Tể Đế Quân!
Mắt thường nhìn không tới, thế nhưng mà Phong cảm thụ được!
– Trốn a!
Hai gã Đế Quân kia hoảng sợ muốn chạy trốn.
Nhưng ở dưới ánh mắt Kỷ Ninh nhìn soi mói, ánh mắt giống như thực chất, hóa thành hai sợi phong, Phong nguyên bản nhu hòa rất nhỏ. Mà khi quét đến hai gã Đế Quân đã biến thành cuồng phong mãnh liệt, tuy hai gã Đế Quân kiệt lực muốn chạy trốn, nhưng trong cuồng phong kia ẩn chứa vô số kiếm quang rất nhỏ, đơn giản liền giảo sát bọn chúng thành bột mịn.
– Kế tiếp.
Kỷ Ninh thậm chí không có lãng phí thời gian đi nhặt bảo vật, lập tức xuyên thẳng qua hư không, tiến đến một chi đội ngũ khác.
…
Nếu như Kỷ Ninh nguyện ý tiêu hao lực lượng, sử dụng Bắc Hồng kiếm, một kiếm có thể Vượt Qua Thời Không trở ngại, trảm giết địch nhân, nhưng loại tiêu hao này quá lớn.
Kỷ Ninh không nỡ.
Dưới tình huống Kỷ Ninh tiết kiệm lực lượng, thì phải khoảng cách gần mới có thể giết chết bọn hắn.
Bởi vì không gian che giấu này đối với Lĩnh Vực Kiếm Đạo Bản Nguyên là có áp bách, Lĩnh Vực Kiếm Đạo Bản Nguyên chỉ có thể lan ra phạm vi nhỏ!