Kỷ Ninh vội vàng nói, thanh âm ẩn chứa thần lực bên trong, nhanh chóng truyền bá ra bên ngoài. Đồng thời hắn cũng nắm lấy thần kiếm rồi nhanh chóng tránh né ra phía sau.
– Ồ?
Đạo tàn ảnh kia ở phía xa dừng lại, hiện ra một gã thanh niên sắc mặt tái nhợt, hai tay của hắn nắm lấy nắm lấy đao luân, ánh mắt điên cuồng nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh. Hai mắt cũng mơ hồ trở nên đỏ hồng, hiển nhiên cũng không che dấu một chút sát ý nào.
– Tam giới sao?
Thanh niên sắc mặt tái nhợt này trầm thấp cười lạnh nói:
– Tuyết Ma, ta và ngươi đã giao thủ không biết bao nhiêu lần rồi. Ngươi ngụy trang Thiên Thần trong Tam giới cũng rất nhiều lần rồi, sao vậy? Ngươi cho rằng còn có thể lừa gạt được ta hay sao?
– Tụ Kha Thiên Thần.
Kỷ Ninh nói tiếp:
– Quả thực ta tới từ Tam giới a, không phải là do Tuyết Ma gì đó biến ảo ngụy trang mà thành. Sư phụ ngươi là Tiêu Dao Thiên Tôn của Đạo môn, ta nói đúng không?
Tự nhiên Kỷ Ninh liếc mắt một cái đã nhận ra được đối phương.
Thiên Thần Chân Tiên ở bên trong Tam giới cũng chri có nhiều như vậy, tiến vào Nguyệt Hạ Đàm thế giới cũng chỉ có mấy ngàn vị. Cho nên Kỷ Ninh cũng đã cố gắng nhớ hết, bởi vì bên trong Nguyệt Hạ Đàm thế giới tràn ngập nguyên khí Thiên Địa. Thậm chí còn có được các loại tinh thần chi lực. Bất kể là pháp lực hay là thần lực đều có thể khôi phục. Tuy răng nói không nồng đậm bằng bên trong Tam giới, cho nên cũng đủ để duy trì tính mạng của bản thân.
Mà dung mạo của Tụ Kha Thiên Thần này cũng không biến đổi, chỉ là khí chất lại đại biến a.
Tụ Kha Thiên Thần là một Thiên Thần rất là phiêu dật tiêu sái không bị trói buộc, bình thường luôn luôn cười nói.
Thế nhưng vị trước mắt Kỷ Ninh này, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt đỏ hồng, sát ý tràn ngập, hiển nhiên đã đạt tới tình trạng ngay cả Đạo tâm cũng không có cách nào khống chế được, cũng không khống chế được sát ý của bản thân.
– Sư phụ?
Thanh niên này nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh, nhíu mày nói:
– Ngươi là ai, sao ta chưa từng thấy qua ngươi.
– Ta là người mà sau khi Tụ Kha Thiên Thần tiến vào Nguyệt Hạ Đàm mới dần dần tu luyện mà thành a.
Kỷ Ninh nói:
– Ta chính là môn hạ đệ tử của Bồ Đề Đạo Tổ.
Hiện nay tin tức Kỷ Ninh chính là đệ tử của Bồ Đề đã truyền khắp Tam giới. Người trong Tam giới cũng biết quá nhiều, chuyện này cũng không tính là bí mật gì.
– Bồ Đề?
Thanh niên cười lạnh, nói:
– Có lẽ ngươi đã lấy được một ít tin tức từ trong nhiều Thiên Thần của Tam giới chúng ta a, chỉ là, ngươi cho rằng như vậy là có thể lừa bịp được ta hay sao?
Nói là nói như thế, thế nhưng thanh niên này vẫn không có động thủ như trước.
– Sư phụ ta ở trong Tà Nguyệt Đại thế giới, Tam Tinh Động Phương Thốn Sơn.
Kỷ Ninh nói.
Thanh niên này tức thì nhíu mày.
Tuy rằng Thiên Thần tiến vào nơi đây có rất nhiều, thế nhưng người biết được cái tên Phương Thốn Sơn và Tà Nguyệt Tam Tinh Động có lẽ rất ít a.
– Sư phụ ngươi là Tiêu Dao Thiên Tôn, môn hạ của Tiêu Dao Thiên Tôn lúc Tụ Kha Thiên Thần ngươi vẫn còn cũng có bảy mươi ba tên đệ tử. Về phần hôm nay đã có trọn vẹn bảy mươi sáu vị đệ tử a.
Kỷ Ninh nói tiếp:
– Đại đệ tử của Tiêu Dao Thiên Tôn lúc thượng cổ đã chết đi, tên là Phụ Lạc Chân Tiên, nhị đệ tử trong môn hạ của Thiên Tôn…
Kỷ Ninh nói tiếp.
Sắc mặt của tên thanh niên kia lại thay đổi, thân thể của hắn thậm chí còn mơ hồ phát run, trong mắt bắt đầu xuất hiện nước mắt.
– Ha ha, ha ha ha…
Thanh niên này chảy nước mắt, cười nói:
– Ha ha ha… Ha ha ha…
Kỷ Ninh dần dần ngừng lại, hắn lặng lẽ nhìn Tụ Kha Thiên Thần rơi lệ và điên cuồng cười. Hắn cảm giác được Tụ Kha Thiên Thần đã trải qua rất nhiều chuyện, mà tiếng cười điên cuồng này chỉ là đang phát tiết mà thôi.
– Không biết sư đệ tên gì?
Rốt cục người thanh niên này cũng dừng lại, nhìn Kỷ Ninh, trong mắt cũng có vẻ ôn hòa. Cùng là Đạo môn, tuy rằng là môn hạ của Đại Năng Giả khác nhau. Thế nhưng lại có thể xưng hô nhau là sư huynh sư đệ, đây là các xưng hô tương đối thân cận. Tuy rằng Bồ Đề Đạo Tổ Phật đạo kiêm tu, thế nhưng lại không thể xem như là Đạo môn.
Hiển nhiên Tụ Kha Thiên Thần này nhìn thấy Thiên Thần đến từ Tam giới, trong lòng cảm thấy vô cùng thân cận cho nên mới hô là sư đệ a.
– Tại hạ Bắc Minh, bái kiến Tụ Kha sư huynh.
Kỷ Ninh cũng nói.
– Bắc Minh sư đệ.
Thanh niên này mỉm cười nói, nước mắt trong mắt đã biến mất.
Tụ Kha Thiên Thần lập tức nói:
– Vừa rồi thật sự là hổ thẹn, không ngờ lại coi sư đệ ngươi trở thành Tuyết Ma, trực tiếp động thủ với đệ. May mà thực lực của sư đệ mạnh mẽ cho nên ta mới không có làm sư đệ bị thương. Nếu như giết chết sư đệ, dù ta có hối hận thì cũng đã muộn… Ài, không nghĩ tới, Tụ Kha ta sẽ lại rơi vào tình trạng không biết xấu hổ như vậy a.
Trong mắt của hắn cũng có vẻ bi ai.
– Cũng không trách được sư huynh a.
Kỷ Ninh cười nói.
– Đây quả thực là lỗi của ta, được rồi, không nói nhiều nữa.
Tụ Kha Thiên Thần nhíu mày nhìn Kỷ Ninh:
– Bắc Minh sư đệ, ngươi nên biết đầm Nguyệt Hạ này là nơi nguy hiểm tới bực nào cơ chứ? Từ Thượng Cổ cho tới bây giờ, nhiều Thiên Thần như vậy tiến vào. Thế nhưng người chính thức đi ra ngoài chỉ có một mình Giác Minh Phật Tổ. Sao ngươi lại hồ đồ tiến vào cơ chứ? Năm đó ta đã gặp Giác Minh Tôn Giả đột phá thành Phật Tổ, mà ta lại quá mức nhàm chán cho nên mới tiến vào cái đầm Nguyệt Hạ này để tìm kiếm kỳ ngộ a. Mà từ khi Giác Minh Phật Tổ thành công trở thành Phật Tổ cho tới bây giờ cũng đã trải qua ức vạn năm tháng rồi. Vừa mới bắt đầu còn có Thiên Thần tiến vào. Thế nhưng cho tới bây giờ đã sớm không có Thiên Thần nào tiến vào nữa. Sao ngươi lại tiến vào trong này chứ?
– Ta chính là người duy nhất trong ngàn vạn năm qua tiến vào nữa. Về phần vào nguyên nhân, nói thì rất dài dòng.
Kỷ Ninh cảm khái, nói:
– Ta cũng là bởi vì tình thế bắt buộc cho nên mới phải tới Nguyệt Hạ này để đoạt bảo a.
Tụ Kha Thiên Thần gật đầu, lại hỏi:
– Đúng rồi, hiện nay trong Tam giới thế nào rồi? Ngươi nói sư tôn ta lại thu đệ tử hay sao?
– Hôm nay Tam giới…
Kỷ Ninh chần chờ một chút.
– Hạo kiếp đã hàng lâm!
Thanh âm của Kỷ Ninh nặng nề, nhưng cuối cùng hắn vẫn nói ra.
– Hạo kiếp?
Tụ Kha Thiên Thần giật mình.