Chuyện này khiến cho chín người Kỷ Ninh nhìn nhau, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ tò mò.
– Dường như có rất nhiều người a.
– Đi, đi nhìn một cái xem thế nào.
Đi tới gần chỗ phát ra thanh âm, càng tới gần, thanh âm cũng càng thêm rõ ràng.
– Được được được, Phỉ Du đại ca hát rất hay. Ta cũng tới hát một bài.
– Nguyệt Hạ Đàm a, quả thực là tự tại.
– Uống rượu ngon a, quả thực là thống khoái.
– Không lo buồn a, không lo buồn.
– Vùi đầu một giấc, ngủ đến trăm năm.
Thanh âm hào phóng giống như sét đánh vang vọng, lại còn mang theo tiết tấu đơn giản. Khiến cho Kỷ Ninh nghe qua lập tức nháy mắt, đây mà gọi là hát sao? Hát cũng không tới mức đó a.
Rất nhanh, chín người Kỷ Ninh đã đi tới nơi phát ra thanh âm kia, chỉ thấy bên trên hoang dã phía xa xa đang có đống lửa thiêu đốt. Bên trên đống lửa này còn đang nướng thịt dã thú đã bị lột da. Dưới lửa, mặc ngoài của đám dã thú kia đã bị nướng vàng ươm, có mỡ rơi xuống bên dưới, khi nhỏ vào trong ngọn lửa lập tức phát ra tiếng xèo xèo. Mùi thơm kia đã sớm tràn ngập ra chung quanh.
Nướng mấy chục đầu dã thú, chung quanh thì có một đám nam nữ hoặc là đang ngồi, hoặc là đang đứng hát. Phần lớn bọn hắn đều ăn mặc da thú, tiêu sái tự tại. Cũng có một ít người mặc áo bào, thế nhưng mỗi người đều rất là tùy ý. Mỗi người hoặc là dùng chén nhỏ, hoặc là ôm vò rượu, cả đám dùng miệng lớn uống rượu, miệng lớn ăn thịt, tùy ý cười lớn.
– Ha ha ha, các ngươi ở đây thật sự là thoải mái a, lại còn có thịt ăn.
Liệt Long Thiên Thần cười lớn rồi tiến lên.
– Ta biết ngay Phỉ Du Đại ca ở đây mà. Đám người các ngươi đi theo Phỉ Du Đại ca, mỗi này đều có thịt ăn a, ta thèm sắp chết rồi.
Bạo Long Thiên Thần cũng xông lên.
Bảy vị Long Thần chạy tới, Kỷ Ninh và Tụ Kha Thiên Thần cũng đi theo qua.
– Nhiều Thiên Thần như vậy sao?
Kỷ Ninh âm thầm kinh ngạc.
Vừa mới nhìn qua, không ngờ lại có trọn vẹn gần trăm tên Thiên Thần.
– Thất Long Thần, rốt cuộc các ngươi cũng đã tới.
– Các ngươi ở trên Hỏa Sơn Đảo một mực không chịu qua đây. Cứ muốn tự chính mình tới, sao rồi? Hiện tại đã xông qua được rồi hay sao?
– Ha ha ha, Khô Long huynh đệ, đến đây, ăn thịt.
Đám Thiên Thần vốn đang ngồi ở đó náo nhiệt vô cùng cũng tiến lên hoan nghênh, dù sao bảy vị Long Thần ở trong Hỏa Sơn Đảo đã quá lâu rồi. Cũng đã ngây người gần một Hỗn Độn kỷ nguyên rồi. Cho nên những Thiên Thần ở đây, mỗi người đều biết tới bảy vị này. Đối với Tụ Kha Thiên Thần, cũng có hơn phân nửa Thiên Thần biết. Chỉ là Kỷ Ninh, cũng không có Thiên Thần nào nhận ra được Kỷ Ninh!
– Để ta đến giới thiệu.
Khô Long Thiên Thần cao giọng nói:
– Vị này là hảo huynh đệ của ta, tên là Bắc Minh! Nói ra quả thật xấu hổ a, lần này chúng ta từ Hỏa Sơn Đảo đi tới Vạn Sơn Đảo này, tất cả là dựa vào là Bắc Minh huynh đệ a. Bắc Minh huynh đệ từ lúc tiến vào Nguyệt Hạ Đàm cho tới lúc này là một đường giết đến nơi này a.
– Ồ?
– Bắc Minh huynh đệ, đến đây, ta mời ngươi một chén.
– Có thể một hơi giết đến Vạn Sơn Đảo, bội phục.
Gần trăm tên Thiên Thần kia lập tức dùng ánh mắt khác lạ nhìn Kỷ Ninh, không giống với lúc trước nữa, mỗi người đều chủ động tới mời rượu.
Kỷ Ninh cũng uống rượu trò chuyện với bọn họ, sau khi trò chuyện hắn mới biết rõ. Tuy rằng ở nơi này không tính chín người bọn hắn vừa tới, thế nhưng cũng có chín mươi tên Thiên Thần. Thế nhưng mà chín mươi tám tên Thiên Thần này tuyệt đại đa số đều là đi theo Thiên Thần khác mà tới đây. Đối vói việc xông qua Nguyệt Hạ Đàm không có ôm hi vọng gì, cho nên bọn hắn nguyện ý đi theo người khác.
Người chính thức dựa vào chính mình để đi tới đây, trong chín mươi tám tên Thiên Thần này cũng chỉ có chín người.
Theo thứ tự là chín vị Thiên Thần Thiên Hà, Vu Kỳ, Vân Ngân, Phỉ Du, Đông Hư, Quý Bộ, Đồng Khúc, Chấn Bố, Dực Thu. Tất cả đều là thuộc về Thái Cực chi lực, Vô Cực chi lực, Lôi Điện chi lực, Phong mang chi lực cùng với một ít lực lượng đạt tới tầng thứ tư, có đủ nắm chắcđể xông qua cửa ải Luyện Ngục Thần kia. Cho nên mới có không ít Thiên Thần đi theo bọn hắn.
– Vị này chính là Phỉ Du lão đệ.
Khô Long Thiên Thần mang Kỷ Ninh đi gặp Phỉ Du Thiên Thần.
– Bắc Minh huynh đệ rất được a, có thể liên tục đi đến nơi này quả thực là hiếm thấy. Cho dù là ta cũng phải nhịn vài vạn năm ở trên Hỏa Sơn Đảo, sau khi có chỗ đột phá thì mới đến chỗ này a.
Phỉ Du Thiên Thần cười.
– Bắc Minh huynh đệ.
Khô Long Thiên Thần cười nói:
– Phỉ Du lão đệ này là người không thịt không vui, không rượu không sướng a. Cho nên Phỉ Du lão đệ chuyên môn mang theo một pháp bảo thế giới cỡ nhỏ. bên trong thế giới cỡ nhỏ kia nuôi một lượng lớn dã thú, rượu này, có thể lợi dụng nguyên khí thiên địa để luyện chế. Thế nhưng mà thịt, lại chỉ có thể dựa vào nuôi dưỡng mới được a. Cho nên Phỉ Du lão đệ ở đâu thì đám Thiên Thần ở đó sẽ thoải mái. Ngươi xem cả đám bọn hắn, ăn thịt uống rượu, cả đám đều thoải mái không biết tới dạng gì rồi. Bảy vị Long Thần chúng ta ở trong Hỏa Sơn Đảo đã rất lâu rồi không biết mùi vị thịt như thế nào a.
Kỷ Ninh cũng cười.
Phỉ Du Thiên Thần này quả nhiên là một người kỳ diệu, đám Thiên Thần đến Nguyệt Hạ Đàm mạo hiểm, vừa mới bắt đầu thì đều mang theo hùng tâm vạn trượng. Cho dù có mang rượu thịt tới thì cũng chỉ mang theo một chút. Dù sao thời gian cũng đã lâu rồi, rượu thịt cũng sẽ hỏng mất. Rượu thịt, đặc biệt là thịt cũng không có biện pháp để ngàn vạn năm không hư hao. Cho nên sau một đoạn thời gian, ở trong Nguyệt Hạ Đàm mà muốn ăn thịt, quả thực chỉ có như Phỉ Du Thiên Thần vậy, chuyên môn mang một cái thế giới cỡ nhỏ. Mà bên trong lại nuôi dưỡng dã thú, như vậy mới khiến cho nguồn cung cấp không dứt a.
– Bắc Minh lão đệ đừng chê cười ta a.
Phỉ Du Thiên Thần cười, nói:
– Ta là người không có chí khí lớn, chỉ ưa thích rượu thịt, ngươi bảo ta tu luyện trì trệ không tiến thì ta còn có thể chịu được. Thế nhưng nếu như không rượu thịt, ta không chịu được a. Không ăn không uống, cho dù trường sinh bất lão thì cũng có tác dụng gì chứ?
– Ở trong Tam giới ta cũng đã từng nghe thanh danh của Phỉ Du đại ca, thậm chí Phỉ Du Đại ca còn có một ngoại hiệu, Chí Tử Phương Hưu a.
Kỷ Ninh cười nói.
– Chí Tử Phương Hưu?
Phỉ Du Thiên Thần sững sờ, lập tức nở nụ cười ha hả.
– Đúng vậy, Chí Tử Phương Hưu.