– Ở trong Hỗn Độn vô tận, một ít Thế Giới Thần, Hỗn Độn Tiên Nhân mới thực sự là đại năng, bọn hắn có thể đơn giản hủy diệt thế giới của chúng ta.
– Nữ Oa đã sớm nhìn thấu rồi, Tam Giới đối với nàng mà nói quá nhỏ, cho nên Nữ Oa rời Tam Giới, tiến nhập Thiên Địa càng thêm rộng lớn.
– Ta cũng muốn đi Thiên Địa càng rộng lớn lưu lạc.
Trong mắt Nguyên Lão Nhân có khát vọng.
– Nhưng thực lực của ta không đủ, xuyên thấu qua những Hỗn Độn dị tộc kia, xuyên thấu qua Vạn Vật Chi Chủ… Ta minh bạch, cho dù Vạn Vật Chi Chủ, ở trong Hỗn Độn vô tận cũng chỉ là nhân vật bình thường mà thôi, so với hắn lợi hại hơn nhiều lắm. Như La Hầu dị tộc kia càng là chút ít tiểu nhân vật.
– Ta phải cường đại.
– Tam Giới tranh đấu? Trận doanh Nữ Oa cùng Vô Gian Môn tranh đấu? Ta cho tới bây giờ không để ý qua. Ánh mắt của các ngươi có thể chứng kiến quá nhỏ… Các ngươi chứng kiến chỉ là Tam Giới, mà ta nhìn thấy lại là Hỗn Độn vô tận.
Nguyên Lão Nhân lắc đầu.
– Ta cho tới bây giờ không nghĩ qua, tiêu hao tâm lực sinh mệnh của mình ở trong Tam Giới tranh đấu.
– Ta muốn đi ra, muốn trở nên càng mạnh hơn nữa.
– Ta chỉ là bởi vì sinh hoạt ở Tam Giới, không có pháp môn tốt, không có cơ hội tốt. Nếu như đi ra ngoài, có lẽ ta có thể trở thành Thế Giới Thần, trở thành Hỗn Độn Tiên Nhân.
Nguyên Lão Nhân chờ mong.
– Đó mới là ta chờ mong, khát vọng!
Bồ Đề như trước lạnh như băng nhìn hắn, lãnh đạm nói:
– Ích kỷ! Đúng, Tam Giới so sánh với Hỗn Độn vô tận, thật là nhỏ bé, chúng ta cũng hoàn toàn chính xác chỉ là thổ dân, nhưng đây là nhà của chúng ta! Tam Giới là nhà của chúng ta, nơi này có lão hữu cùng chúng ta thai nghén sinh ra, cả đám tựa như huynh đệ sinh tử. Hiện tại bọn hắn gặp nạn, ngươi lại trơ mắt nhìn, vì cái gọi là khát vọng Thế Giới Thần, Hỗn Độn Tiên Nhân của ngươi… Ngươi mắt nhìn các huynh đệ đi chinh chiến, đi tử vong.
– Ta không nghĩ tới, lão hữu năm đó, sẽ biến thành bộ dáng như hiện tại.
Bồ Đề lắc đầu.
– Ha ha ha…
Nguyên Lão Nhân lại nở nụ cười, cười râu tóc rung động, lập tức nhìn Bồ Đề, ánh mắt sắc bén.
– Đúng, ta ích kỷ, tu luyện chi lộ vốn là con đường ích kỷ. Ở trên con đường này, ta đương nhiên phải tiếc mệnh. Ta đương nhiên phải bắt lấy hết thảy cơ hội để cho mình trở nên càng mạnh hơn nữa, để cho ta đần độn cùng các ngươi đi liều?
– Ngươi không có cách nào bàng quan, bất kể là chúng ta, hay Vô Gian Môn, cũng sẽ không dung ngươi.
Bồ Đề Tâm rất khó chịu, vẫn khuyên bảo như trước.
– Ta sẽ tận lực từ trên người Vô Gian Môn đạt được chỗ tốt.
Nguyên Lão Nhân đạm mạc nói.
– Yên tâm đi, ở trước khi quyết chiến cuối cùng, ta sẽ rời Tam Giới, ta sẽ tiến vào trong Hỗn Độn vô tận… Mang theo mấy vị hảo hữu kia của ta, cùng nhau tiến vào trong Hỗn Độn lưu lạc… Về phần các ngươi cùng Vô Gian Môn sinh tử, ta sẽ không quản.
– Ly khai?
Bồ Đề giật mình.
– Đúng.
Nguyên Lão Nhân cười lạnh.
– Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ vì Vô Gian Môn mà chiến? Không, bất kể là các ngươi, hay Vô Gian Môn, đều không đáng ta đi lấy mệnh đánh bạc.
– Tốt, tốt, tốt.
Bồ Đề nở nụ cười, phảng phất như thấy được lời nói trong tâm ý.
– Ta từng nằm mộng một giấc chiêm bao chu du Tam Giới, vậy mà chứng kiến rất nhiều phàm nhân biến hóa, hiện tại phát hiện, Thần Ma cũng sẽ biến hóa. Ngươi thay đổi, so sánh với lúc trước vừa mới từ trong Hỗn Độn sinh ra, biến hóa nhiều lắm.
– Khi đó ta vừa mới thai nghén sinh ra, chấp chưởng một Đại Đạo, ngoài ra, chúng ta biết cái gì, chúng ta khi đó quá thuần phác.
Nguyên Lão Nhân lắc đầu.
– Đối với ta mà nói, huynh đệ lão hữu, đó là xếp hạng thứ hai, xếp hạng đệ nhất là con đường tu luyện của ta.
Bồ Đề liếc nhìn Nguyên Lão Nhân thật sâu, lập tức liền lăng không tiêu tán.
Nguyên Lão Nhân thì yên lặng ngồi ở đó, bưng lên ly rượu trên bàn nhẹ nhàng uống một hớp:
– Đợi thành Thế Giới Cảnh, lại quay đầu, cái này cũng không quá đáng là kỷ niệm mà thôi.
Thượng Cổ phế tích, trong thành lũy.
Ánh mắt của Thứ Tu Đại Ma Thần lóe ra hào quang hung lệ, toàn bộ đại điện một mảnh yên tĩnh, sáu thuộc hạ của hắn mỗi người không dám lên tiếng, kể cả Kim Giáp Độc Tí thực lực mạnh nhất kia, tuy Thứ Tu Đại Ma Thần hơi tôn trọng hắn, nhưng đó là bởi vì thực lực hai người bọn họ thuộc về đồng nhất cảnh giới, nhưng Kim Giáp Độc Tí minh bạch ma tính của Thứ Tu Đại Ma Thần đáng sợ đến bực nào.
– Chủ quan rồi!
Thứ Tu Đại Ma Thần lẩm bẩm nói.
– Không nghĩ tới Kỷ Ninh này vậy mà có thể phá giải Địa Minh Sơn, đây chính là Khải Tuyền Cảnh, coi như là Tổ Thần Tổ Tiên, muốn phá cũng không có nhanh như vậy, hắn tu luyện chưa đủ ngàn năm, dĩ nhiên có thể phá giải.
– Biết sớm như vậy, ta liền đích thân ở trong núi chờ đợi.
Thứ Tu Đại Ma Thần có chút ảo não.
Thiếu một ít, là hắn có thể diệt một chi đội ngũ Chân Thần Đạo Tổ rồi!
Nếu như hắn ở trong núi mai phục, chỉ sợ có thể đánh chết đám người Khoa Phụ rồi, chỉ là Thứ Tu Đại Ma Thần có bản năng cao ngạo, những cái kia đều là Chân Thần, Tổ Tiên tam đẳng, mà hắn đường đường là Tổ Thần! Lại ở trong Hỗn Độn trải qua rất nhiều tôi luyện, ở đâu nhìn được những thổ dân này, lại để cho hắn tự mình đi mai phục? Hắn khinh thường!
Phóng nhãn Tam Giới, cũng chỉ có Nữ Oa Nương Nương lưu lại chuẩn bị, cùng với Vạn Ma chi chủ kia mới để cho hắn cảnh giác mà thôi.
Nữ Oa Nương Nương dù sao cũng là Thế Giới Thần, dù Thế Giới Thần rời đi, nhưng quê hương của nàng cũng không phải dễ xâm chiếm như vậy.
Vạn Ma chi chủ, càng là yêu nghiệt có thể từ trong tay Thế Giới Thần chạy thoát.
Ngoài ra… Thứ Tu Đại Ma Thần thật đúng là không có để ý ai, lần này hắn tính toán, đám người Khoa Phụ hẳn phải chết không thể nghi ngờ, chỉ là không nghĩ tới Kỷ Ninh lợi hại như vậy.
Nhưng điều này cũng không thể trách hắn, dựa theo thường thức, Kỷ Ninh là không có cách nào ở trong thời gian ngắn phá giải Địa Minh Sơn. Nhưng Kỷ Ninh nhận được Bắc Hưu Thế Giới Thần truyền thừa, luận pháp môn, so với Thứ Tu Đại Ma Thần còn cao minh hơn nhiều!
– Rất tốt, muốn hủy diệt chỗ của ta, không dễ dàng như vậy…
– Cái này chỉ là món khai vị, cho các ngươi may mắn tránh được, tiếp theo ta sẽ không khinh địch như vậy.