Kỷ Ninh ở một bên nhìn xem, hoàn toàn không hiểu.
Lúc trước hắn là bị một đạo khí lưu màu xám mang tất cả tiến vào trong một thâm uyên huyệt động.
– Đại ca.
Kỷ Ninh chỉ vào phía dưới, bên cạnh một hồ nước nói.
– Lần trước ta tiến vào Tố Phong di tích, trong lúc vô tình ở bên cạnh hồ nước kia phát hiện một trạch viện, trong trạch viện còn có một Thế Giới Thần chết đi, Thế Giới Thần kia còn có một kiện Vĩnh Hằng pháp bảo hình tháp.
– Vĩnh Hằng pháp bảo?
Thiên Nhất Đạo Quân quan sát, hai con ngươi bắn ra hai đạo kim quang.
– Không có, chỗ đó không có nhà cửa.
Thiên Nhất Đạo Quân nói.
– Toàn bộ Tố Phong Bách Lưu là một mực biến ảo, lần trước ngươi có thể gặp được nhà cửa, khả năng bây giờ đang ở một chỗ khác ngoài nghìn vạn dặm rồi.
Nếu như có thể thuận tay mang đi một kiện Vĩnh Hằng pháp bảo, Thiên Nhất Đạo Quân cũng sẽ không bỏ qua.
Đáng tiếc, không có a.
– Đi thôi.
Thiên Nhất Đạo Quân lắc đầu nói.
– Năm đó khi Tố Phong Đạo Quân chết, mặc dù có chút Thế Giới cảnh chôn cùng, nhưng trong những Thế Giới cảnh kia có được Vĩnh Hằng pháp bảo chỉ sợ cũng chỉ năm ba người, năm ba người phân tán ở trong toàn bộ di tích, ta lại không có cách nào cưỡng ép phá vỡ toàn bộ Tố Phong Bách Lưu đại trận, chỉ có thể tìm vận may, dù ngàn năm vạn năm, ta cũng khó tìm được một kiện.
Kỷ Ninh nghe xong cũng đồng ý.
Trước kia Thiên Nhất Đạo Quân cũng nói, một khi toàn bộ Tố Phong Bách Lưu đại trận bộc phát, uy lực không phải chuyện đùa. Từng có rất nhiều Đạo Quân như Thủy Phong Tử, Đại Mạc Đạo Quân tới, cẩn thận nhìn trộm một phen, nhưng không có ai dám trực tiếp phá trận! Dù sao Tố Phong Đạo Quân trước khi chết toàn lực ứng phó bố trí xuống trận pháp ẩn chứa Đại Đạo của hắn, dẫn động Thiên Địa chi uy, uy lực không kém Tố Phong Đạo Quân dốc sức liều mạng đánh ra một kích chút nào.
– Nếu như ta giao thủ với Tố Phong Đạo Quân, ta không sợ.
Thiên Nhất Đạo Quân cười nói.
– Nhưng đại trận này, dù sao cũng là hắn trước khi chết hao phí tất cả tâm lực bố trí xuống, trận pháp này toàn bộ bộc phát, ta cũng không muốn đi thừa nhận.
– Đi đi đi, đi khu vực hạch tâm.
Thiên Nhất Đạo Quân mang theo Kỷ Ninh, tiếp tục phi hành.
…
Hắn cũng không có cưỡng ép phá trận, mà là theo trận pháp, tự nhiên đi tới khu vực hạch tâm.
– Vù vù vù…
Trước mắt tất cả đều là cuồng phong màu xám vô tận, càng đi về phía trước, uy năng của gió lại càng lớn, càng dày đặc.
Kỷ Ninh đứng ở bên cạnh Thiên Nhất Đạo Quân, thì không khỏi tim đập nhanh.
Hắn có loại cảm giác, nếu như hắn một mình lâm vào trong gió này, chỉ sợ sẽ bị hoàn toàn cắn nát.
– Những Tố Phong này là sát chiêu, nhưng nếu như thực lực đủ cường đại, lại có thể đơn giản xuyên qua, chẳng những không phải sát chiêu, ngược lại là một thông đạo.
Thiên Nhất Đạo Quân cười, vừa dứt lời, bọn hắn đã xuyên qua cuồng phong.
Phía trước là một mảnh hòn đảo.
– Nơi này chính là khu vực hạch tâm rồi.
Thiên Nhất Đạo Quân nói.
– Thật xinh đẹp.
Kỷ Ninh một mắt nhìn đi, một hồ nước chu vi mấy ngàn dặm, trung ương có một đại đảo, chung quanh thì vờn quanh lấy hơn mười hòn đảo nhỏ.
– Đừng nhìn nơi đây rất đẹp, nhưng nơi này lại cực kỳ nguy hiểm.
Hai mắt của Thiên Nhất Đạo Quân bắn ra kim quang, quan sát phiến khu vực hạch tâm này, đồng thời nói.
– Đại đảo trung ương nhất kia, là địa phương lúc trước Tố Phong Đạo Quân sinh hoạt. Mà chung quanh vờn quanh hơn mười hòn đảo, có lẽ là địa phương chút ít đệ tử, tôi tớ sinh hoạt.
– Ân?
Ánh mắt Kỷ Ninh quét qua.
Mỗi một hòn đảo đều tản ra chấn động.
Có chút dẫn động từng đạo Lôi Điện.
Có chút thì tràn ngập hàn khí.
Có chút thì là mùi huyết tinh vô tận.
…
Còn có một hòn đảo có kiếm khí trùng thiên.
Về phần đại đảo trọng yếu nhất của Tố Phong Đạo Quân, thì tản ra từng vòng phong bạo chấn động, phảng phất như hòn đảo kia là nguồn gió, không ngừng nhắm bốn phương tám hướng thổi từng đợt gió nhẹ, thậm chí những gió kia thổi tới, Thiên Nhất Đạo Quân cũng không ngăn cản, thổi ở trên mặt cũng cảm thấy rất thoải mái.
Cũng không biết vì cái gì, Kỷ Ninh nhìn đại đảo hạch tâm, trong nội tâm liền sinh ra sợ hãi.
– Lão gia hỏa này.
Hai con ngươi của Thiên Nhất Đạo Quân bắn ra kim quang, nhìn chằm chằm vào đại đảo, thầm nói.
– Đã chết rồi, vẫn không muốn bảo bối của mình đơn giản tiện nghi người ngoài.
– Ta không có cách nào mang ngươi đi vào, tiến vào, ta không có biện pháp chú ý cái mạng nhỏ của ngươi.
Thiên Nhất Đạo Quân nhìn về phía Kỷ Ninh.
– Chung quanh có nhiều hòn đảo, ngươi tùy tiện tuyển một tòa đi.
Trong lòng Kỷ Ninh vui vẻ.
Hắn cũng không muốn đi đại đảo hạch tâm, quá nguy hiểm, mình đi, chết như thế nào chỉ sợ cũng không biết.
– Ân.
Kỷ Ninh nhìn từng hòn đảo nhỏ chung quanh, rất nhanh ánh mắt rơi vào hòn đảo kiếm khí xung thiên kia.
– Hòn đảo này a.
Kỷ Ninh rất rõ ràng, những Thế Giới cảnh kia cả đám đều chết rồi, cho nên lưu lại bảo vật đều vô chủ, tự nhiên sẽ tản mát ra chấn động cường đại. Kiếm khí xung thiên mãnh liệt như thế… Tất nhiên không tầm thường.
– Hòn đảo kia?
Hai con ngươi của Thiên Nhất Đạo Quân bắn ra kim quang, nhìn xem hòn đảo kia, trên hòn đảo có Tiên Phủ cung điện, Tiên Phủ cung điện đang có kiếm khí xung thiên.
– Kỷ Ninh, thanh Vĩnh Hằng Thần Binh kia của Bắc Hưu, ở trong tay ngươi a?
Thiên Nhất Đạo Quân nhìn Kỷ Ninh.
– Vâng.
Kỷ Ninh gật đầu.
– Ân, trước kia ta chứng kiến ngươi ngăn cản những Hắc Liên kia, cũng cảm giác thực lực của ngươi có chút cao minh, liền đoán ngươi dùng hẳn là thanh Tử Quang Quỳnh kia.
Thiên Nhất Đạo Quân gật đầu.
– Ngươi có thần kiếm Tử Quang Quỳnh, tuy trên hòn đảo kia có chút nguy hiểm, nhưng ngươi vẫn chống đỡ được.
– Có chút nguy hiểm?
Kỷ Ninh thất kinh.
– Đi thôi, trên hòn đảo kia có ba vị Thế Giới cảnh chết đi.
Thiên Nhất Đạo Quân cười nói.
– Lưu lại bảo vật coi như không tệ, coi như thích hợp ngươi.
– Ba vị?
Kỷ Ninh thầm suy nghĩ.
– Nhớ kỹ, ngàn vạn chớ đi ra hòn đảo kia một bước.
Thiên Nhất Đạo Quân trịnh trọng phân phó.
– Đến lúc đó một khi xúc động trận pháp cấm chế, ngươi lập tức hóa thành tro bụi, ta cũng không kịp cứu ngươi.
– Ta minh bạch.
Kỷ Ninh gật đầu.
– Đi thôi.
Thiên Nhất Đạo Quân vung tay lên, lập tức một đạo thủy quang bao vây lấy Kỷ Ninh, nhanh chóng bay về phía hòn đảo nhỏ xa xa kia.
Hô…
Kỷ Ninh rơi vào trên đồng cỏ lộn xộn, ngẩng đầu nhìn không trung, trên bầu trời Thiên Nhất Đạo Quân cười nhìn hắn gật đầu:
– Ở trên hòn đảo này chờ ta đi ra.