Nham Thạch cự nhân tiến lên, với tư cách pháp bảo Khôi Lỗi, nó vốn chính là dũng cảm xông lên phía trước nhất, thân thể của nó có thể so sánh Đạo Chi Thần Binh, cho dù bị Sinh Tử Đạo Quân đánh một kích, cũng có thể bình yên chống được. Năng lực sinh tồn mạnh hơn Thế Giới Thần không biết bao nhiêu lần.
Nham Thạch cự nhân đã đến bên cạnh Huyết Trạch Tiên Nhân, phát hiện không có nguy hiểm, lúc này Kỷ Ninh mới đi qua.
Dung mạo của Huyết Trạch Tiên Nhân có chút tuấn mỹ, chỉ là mặc huyết bào, ngay cả tóc cũng màu đỏ như máu, dĩ nhiên là có một cảm giác tà dị.
– Hô.
Kỷ Ninh vung tay lên, thu thi thể của Huyết Trạch Tiên Nhân.
Xem xét một phen, cũng làm cho Kỷ Ninh kinh hỉ, tuy bảo vật của Huyết Trạch Tiên Nhân kém Hóa Sơ Tiên Nhân chút ít, thế nhưng không kém quá nhiều, hơn nữa có một kiện đối với Kỷ Ninh cực kỳ hữu dụng.
– Áo giáp cấp độ Đạo Chi Thần Binh.
Kỷ Ninh khẽ đảo tay, áo giáp ngân quang lăn tăn xuất hiện, xem chừng hẳn là Đạo Chi Thần Binh Thượng phẩm, bởi vì là áo giáp, nên cực kỳ trân quý, như ở trên Vụ Nham Tinh, áo giáp Hỗn Độn cực phẩm cũng chỉ có mấy vị Tướng Quân như Vụ Nham Quân mới có,Tnc âm Thần Tướng dưới trướng Hắc Liên Thần Đế cũng không có.
Có thể thấy được áo giáp trân quý!
Mặc dù gần kề chỉ là Đạo Chi Thần Binh Thượng phẩm, cũng vượt qua 100 phương Hỗn Độn linh dịch.
– Huyết Vân Tọa, Ngũ Hành Huyết Hỏa châm.
Kỷ Ninh gật đầu.
Đạo Chi Thần Binh của Huyết Trạch Tiên Nhân tổng cộng ba bộ.
Áo giáp, giá trị siêu 100 phương Hỗn Độn linh dịch, bất quá Kỷ Ninh không có khả năng bán đi, hắn am hiểu cận chiến, mình cần phải có áo giáp tốt.
Huyết Vân Tọa, một kiện Đạo Chi Thần Binh cực kỳ huyết tinh, giá trị vượt qua 50 phương Hỗn Độn linh dịch.
Ngũ Hành Huyết Hỏa châm, là một bộ năm cây Thần Châm, giá trị cũng siêu 50 phương Hỗn Độn linh dịch.
…
Xôn xao.
Kỷ Ninh nhanh chóng luyện hóa được áo giáp, liền mặc vào.
Có áo giáp Đạo Chi Thần Binh hộ thể, thần thể bản thân cũng có thể so sánh Hỗn Độn pháp bảo, cho dù Thế Giới Thần đỉnh phong đánh một kích, ít nhất Kỷ Ninh cũng gánh vác được. Đương nhiên cũng gần kề chỉ là gánh vác được, đối phương hoàn toàn có thể bắt Kỷ Ninh, có rất nhiều thủ đoạn đến bào chế diệt sát. Bất quá hiện nay Kỷ Ninh cũng sẽ không ngốc núc ních đến đi cùng Thế Giới Thần đỉnh phong liều chết.
– Xem ra chờ sau khi rời đi, ta còn phải tìm cơ hội, bán đi những pháp bảo này.
Kỷ Ninh nói thầm, một ít bảo vật Hóa Sơ Tiên Nhân, Huyết Trạch Tiên Nhân ưa thích dùng nhất, đối với Kỷ Ninh lại không có tác dụng.
– Thạch Đầu, tiếp tục đi tới.
Kỷ Ninh phân phó.
– Vâng, chủ nhân.
Nham Thạch cự nhân không sợ chút nào đi tuốt ở đàng trước, rất nhanh, Nham Thạch cự nhân liền dừng lại, về sau thò tay đẩy, vách tường kia chợt nhìn chỉ là một bộ phận của cả hành lang, bất quá theo hắn đẩy, liền ầm vang một tiếng, hoàn toàn mở ra.
– Động Minh Thế Giới Thần đang ở bên trong.
Nham Thạch cự nhân truyền âm.
– Ân.
Kỷ Ninh cũng lập tức đi tới trước cánh cửa kia, nhìn xem mật thất bên trong.
Mật thất khá lớn, một mảnh u tịch.
Một thân ảnh hắc y đang khoanh chân ngồi, sau lưng thì cắm một lá cờ vải cực lớn. Bất quá người này tản ra thần lực chấn động, đích thật là một gã Thế Giới Thần chết đi, mặt hắn đang nhìn một bức họa, họa quyển kia là chói mắt nhất trong cả mật thất.
Bởi vì toàn bộ họa quyển tản ra kiếm khí trùng thiên!
Kiếm khí tràn ngập toàn bộ mật thất, thậm chí kiếm khí mạnh còn chạy ra khỏi Tiên Phủ cung điện, trước kia Kỷ Ninh cùng Thiên Nhất Đạo Quân đều là liếc mắt liền phát hiện trên hòn đảo kiếm khí xung thiên.
– Nguyên lai, kiếm khí là từ họa quyển bắn ra.
Kỷ Ninh nhìn bức họa kia, bởi vì có lá cờ vải che chắn, mơ hồ chứng kiến trên họa quyển tựa hồ là sơn thủy đồ.
– Chủ nhân, ta cần vào đi không?
Lúc này Nham Thạch cự nhân cũng biết không thể tự tiện hành động.
– Ân, cẩn thận chút.
Kỷ Ninh phân phó.
Nham Thạch cự nhân cẩn thận từng li từng tí đi vào mật thất, đi đến gần thi thể Hắc y nhân, khi đi đến cách Hắc y nhân đại khái mười trượng, bỗng nhiên chung quanh Hắc y nhân đột ngột hiện ra từng vòng Thần Văn, Thần Văn lưu chuyển lên hào quang xinh đẹp, phảng phất như nửa vòng tròn cực lớn bao quanh thi thể Hắc y nhân, thậm chí Thần Văn trên vách đá hành lang một mực tản ra hào quang nhàn nhạt, cũng hào quang phóng đại.
Oanh….
Uy năng đáng sợ lập tức bộc phát.
Kỷ Ninh chỉ kịp huy kiếm ngăn trở một bên, nhưng uy năng không chỗ nào không có kia liền oanh kích lên người Kỷ Ninh…
Lực trùng kích đáng sợ từ bốn phương tám hướng vây công đến, sau khi trải qua áo giáp suy yếu, như trước truyền lại đến trên thần thể của Kỷ Ninh.
– Hô.
Đầu gối của Kỷ Ninh có chút uốn lượn, vững vàng đứng thẳng, thở ra một hơi, nhìn nhìn chung quanh, những Thần Văn trên vách đá hành lang kia hào quang đã ảm đạm, trong hành lang còn quanh quẩn từng đợt sóng xung kích, nhưng những dư ba này đối với Kỷ Ninh mà nói đã không có bất cứ uy hiếp gì.
– Động Minh Thế Giới Thần này lại vẫn lưu lại một tay như vậy, thật sự là ngoan độc, nếu như là một Hỗn Độn Tiên Nhân bình thường, đột nhiên lọt vào tập kích, sợ là ngay tại chỗ liền chết rồi.
Kỷ Ninh nhẹ giọng tự nói, trận pháp này bộc phát uy năng không thua gì Thế Giới cảnh một kích, bất quá mặc dù Kỷ Ninh mặc áo giáp Hỗn Độn cực phẩm trước kia, cũng đồng dạng dễ dàng.
Thần thể cường chút ít cũng có thể ngạnh kháng, nhưng Luyện Khí lưu thân thể yếu ớt sẽ trúng chiêu a.
– Thạch Đầu.
Kỷ Ninh trực tiếp đi vào mật thất.
Nham Thạch cự nhân bị xung kích đụng vào mật thất, giờ phút này cũng đứng vững, trầm giọng nói:
– Chủ nhân, ta không sao, Động Minh Thế Giới Thần thật đúng là âm hiểm, hắn hẳn là lặng lẽ bố trí, ngay cả ta cũng không biết.
– Ân.
Kỷ Ninh thì quay đầu nhìn mật thất, cái mật thất này phạm vi chừng trăm trượng, trung ương là thân ảnh hắc y khoanh chân ngồi, sau lưng Hắc y nhân còn cắm một lá cờ vải cực lớn.
Hô… Hô… Hô…
Lá cờ vải cực lớn vòng quanh hắc khí, đồng thời từ đó bay ra rất nhiều thân ảnh giống như Ma Thần, mỗi cái nửa người trên như hình người, nửa người dưới thì chỉ là sương mù, chúng có lân giáp màu đen, có con mắt màu đỏ như máu, móng vuốt sắc bén, cả đám đều nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh cùng Nham Thạch cự nhân.
– Nghiệt Ma.
Nham Thạch cự nhân liền truyền âm cho Kỷ Ninh.