Vừa mới đột phá, tìm được con đường của chính, hắn cũng đã hiểu rõ mình có thể đại khái đi được bao xa trên con đường Kiếm Đạo.
******
Bên ngoài Vạn Thần phủ.
Trên bầu trời có ba đạo thân ảnh đang khoanh chân ngồi ở trên mây mù, thần trí của bọn hắn đã hoàn toàn bao phủ một phương Hỗn Độn thế giới này. Cho dù có một con côn trùng tiến vào thì cũng không thoát được bọn hắn dò xét.
Ba người này chính là thiếu niên mặc huyết bào A La Dịch, Cốt Khải Thế Giới thần cùng với Phù Khai một thân mặc áo bào màu vàng.
Bọn họ đều sớm chạy ra bên ngoài Vạn Thần phủ,. Lúc vừa mới bắt đầu chạm mặt thì Phù Khai còn muốn chiến một trận với A La Dịch. lúc ấy A La Dịch tức giận mắng:
– Ngu xuẩn, ta còn đi ra nhanh hơn ngươi một bước a. Nếu như ta có Vĩnh Hằng thần huyết, ta sẽ ở đây chờ ngươi sao?. Đã sớm đi ra ngoài rồi. Ta căn bản không có đạt được Vĩnh Hằng thần huyết, nếu như ngươi không tin, ta có thể lập lời thề bổn mạng a.
A La Dịch cũng lui một bước, bởi vì hắn cũng muốn mượn lực lượng của Phù Khai!
– Yêu nghiệt Tổ Thần kia có được Vĩnh Hằng thần huyết. Nếu như đủ cẩn thận, rất có thể sẽ ở bên trong Vạn Thần phủ một mực tu luyện tới lúc đạt tới Thế Giới Cảnh rồi mới trở ra.
– Lúc trước thực lực của hắn đã có thể so sánh với Thế Giới Cảnh viên mãn, một khi đột phá thành Thế Giới Cảnh. Sợ rằng thực lực có thể tương đương với ta, đến lúc đó, Phù Khai, ngươi và ta liên thủ thì mới có thể áp chế được hắn.
– Yên tâm, A La Dịch, không chiếm được Vĩnh Hằng thần huyết, chúng ta đều phải chết. Hơn nữa ngươi cũng quá để ý tới tên Yêu nghiệt Tổ Thần kia rồi. Dù cho hắn có thể trở thành Thế Giới Cảnh, kiếm thuật của hắn so ngươi vẫn còn chênh lệch nhiều như vậy. Cho dù có thần thông bí thuật nghịch thiên, ta đoán, đạt tới Thế Giới thần đỉnh phong cũng đã không tệ rồi.
– Không nên xem nhẹ hắn, chúng ta không thua nổi a.
– Đươc.
Ba người bọn hắn cứ như vậy im lặng khoanh chân ngồi ở trên không, lúc nào cũng duy trì thần thức dò xét.
Sau khi thành Thế Giới thần, hồn phách và thần lực kết hợp, dò xét chấn động gọi là Thần thức. Giống như là Hỗn Độn Tiên Nhân thì gọi là Tiên thức, kỳ thật khác biệt giữa cả hai loại cũng không lớn, nói một cách tương đối mà nói, nếu như Tâm lực có thể đột phá đến cấp độ thứ sáu, như vậy dùng dò xét Tâm lực mới được coi là lợi hại, mới khiến cho người ta khó lòng phòng bị! Ba người bọn hắn đều có thực lực không tồi. Cần phải biết ở bên trong Tam Giới, đám người Đạo Tổ đều có thể dùng một ý niệm dò xét Tam Giới. Ba vị này là Thế Giới thần đương nhiên có thể nhẹ nhõm dò xét toàn bộ một phương thế giới, thậm chí bọn hắn còn có thể đơn giản khiến cho không gian chung quanh Vạn Thần phủ hoàn toàn ngưng trệ lại. Lhiến cho không có cách nào tiến hành xuyên qua không gian được nữa.
– Chỉ cần hắn đi ra thì chỉ có chết mà thôi!
Trong mắt của A La Dịch tràn ngập huyết hải vô tận.
– Giết.
Sắc mặt của Phù Khai cũng lạnh như băng.
Không phải Kỷ Ninh chết thì chính là bọn họ chết! Bọn hắn không có lựa chọn nào khác!
…
Thời gian ngày từng ngày qua đi, thế nhưng Kỷ Ninh vẫn một mực không có đi ra, mà ba người bọn hắn cũng giống như thợ săn cực kỳ có kiên nhẫn vậy, cứ thế ng đợi, không nóng không vội một chút nào.
******
Ở bên trong Thần Phủ, bên trong kiếm chi điện thính.
Kỷ Ninh không ngừng tiến lên, quan sát từng bức phù điêu.
Hơn năm ngàn loại kiếm thuật.
Kiếm thuật của các tu hành giả khác nhau!
Kỷ Ninh xem tới mức hoa mắt thần mê, giống như đang rong chơi ở trong trong hải dương của kiếm, quá rung động. Lúc trước Kỷ Ninh cũng đã xem qua nhiều môn kiếm thuật mà Bắc Sưu Thế Giới thần tự nghĩ ra, thế nhưng hắn lại không có rung động như thế.
Bởi vì một tu hành giả sáng tạo ra nhiều môn kiếm thuật. So với hơn năm ngàn tên tu hành giả sáng tạo ra hơn năm ngàn môn kiếm thuật khác nhau. Đây là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.
Bởi vì một tên tu hành giả, cảm ngộ đối với đạo đã trở thành cố định rồi, kiếm thuật mà hắn tự nghĩ ra, cuối cùng cũng chỉ thuộc về một đường mà thôi. Mà hơn năm ngàn tên tu hành giả lại hoàn toàn khác biệt, kinh nghiệm khác biệt, tư tưởng khác biệt. Cho nên kiếm thuật cũng hoàn toàn khác biệt, đó mới chính thức gọi là muôn hình vạn trạng.
– Trước đây rất lâu, trước đây rất lâu…
– Khi đó, còn không có loại binh khí như kiếm, một vị sinh linh đã phát minh ra loại binh khí gọi là kiếm này.
– Thời gian dần dần trôi qua cũng đã có một ít ảo diệu khi sử dụng kiếm.
– Dần dần bắt đầu hình thành một loại kiếm thuật, thậm chí còn có tư cách được xưng tụng là Kiếm Đạo…
– Vô số năm tháng qua đi, hàng ức vạn tu hành giả trong cương vực vô tận truyền thừa nhiều đời, Kiếm Đạo càng thêm mênh mông. Mỗi một vị Sinh Tử Đạo Quân đều đi theo con đường của mình, ngay cả chỗ sâu trong Hỗn Độn vô tận cũng đã có Kiếm chi bản nguyên thuộc về nó.
– Có thể lúc này, khởi nguyên của tất cả đều ở bên trên một loại binh khí nhìn như bình thường gọi là kiếm kia.
Từ khi tầm mắt của Kỷ Ninh thay đổi.
Thế giới của kiếm ở trước mắt hắn cũng đã thay đổi.
Hơn năm ngàn loại kiếm thuật này, Kỷ Ninh đều nhìn thấy quá trình kiếm thuật khác nhau phát triển, đều là từ thô sơ, dần dần mới đạt tới huyền diệu.
Vạn Thần Đạo Quân để lại dấu vết, vừa vặn cũng là quá trình Vạn Thần Đạo Quân học kiếm, từ lúc mới bắt đầu vụng về cho đến cảnh giới huyền diệu sau này. Vừa vặn cũng khiến cho Kỷ Ninh phân tích càng thêm nhẹ nhõm hơn một ít.
– Hóa ra mũi kiếm còn có thể dùng như thế, Tích Huyết Thứ của ta còn có thể có nhiều biến hóa như vậy a.
– Hóa ra, Vô Ảnh Thức của ta vẫn không đủ để gọi là Vô Ảnh, đây mới gọi là Vô Ảnh a.
Kỷ Ninh nhìn thấy một môn kiếm thuật.
Cái gọi là thuật nghiệp có chuyên tấn công, có một ít kiếm thuật ở trên một phương diện khác quả thực đã đạt đến cực hạn, vượt quá tưởng tượng của Kỷ Ninh. Giống như Tích Huyết thức của Kỷ Ninh đã được xưng tụng là hung lệ dị thường. Thế nhưng mà Kỷ Ninh ở trong hơn năm ngàn loại kiếm thuật đã nhìn thấy được ít nhất có hơn một ngàn loại kiếm thuật, có một ít kiếm thuật lại giống như thiên ngoại lưu tinh, chính thức được xưng là kinh diễm vô cùng.
…