Trở thành Sinh Tử Đạo Quân thì mới có thể tu luyện quyển hạ Đạo Chi thần lôi, cho nên Kỷ Ninh mới chỉ mua sắm hai đạo Đạo Chi thần lôi. Kỳ thật cho dù hắn có muốn mua chín đạo, chỉ sợ hiện tại cũng mua không nổi. Năm đó ngay cả Vạn Thần Đạo Quân cũng chỉ có được đến chín đạo mà thôi.
– Phần hạ của thần thông Kim Tượng, Nguyên Nhất thủy hỏa hồ lô, hai thứ này cộng lại chưa đủ một trăm vạn phương a.
Đại Mạc Đạo Quân nhìn Kỷ Ninh, nói:
– Ngươi còn cần bảo bối gì nữa?
– Tuyết Giám đồ quyển, ta cần bức thứ hai và bức thứ tư, mỗi loại một bức, không biết có thể mua được hay không?
Kỷ Ninh dò hỏi.
Đại Mạc Đạo Quân cười cười, lại liếc nhìn Kỷ Ninh:
– Cơ duyên của ngươi ở trong Vạn Thần phủ quả thực không nhỏ a, Tuyết Giám đồ quyển này, ẩn chứa truyền thừa của Tuyết Giám Đế Quân. Mặc dù năm đó Tuyết Giám Đế Quân đã tung ra bốn mươi bức ở trong cương vực vô tận. Thế nhưng dù sao cũng có vô số tu hành giả a… Như vậy đi, ta sẽ hỏi thăm Đạo Minh một chút. Xem có ai muốn bán hay không, Tuyết Giám đồ quyển này ta cũng không dám cam đoan là mình nhất định có thể mua được.
– Có thể mua được một bức là tốt rồi.
Kỷ Ninh cũng không bắt buộc đối phương.
– Còn cần cái gì nữa?
Đại Mạc Đạo Quân hỏi tiếp.
– Đạo Quân, xin đạo quân xem.
Kỷ Ninh rút thần kiếm Tử Quang Quỳnh ở sau lưng ra. Cả hai giao dịch với nhau ba trăm vạn phương, quả thực một kiện Vĩnh hằng thần binh không coi vào đâu. Giá trị của Vĩnh hằng thần binh ít thì cũng chỉ có một vạn phương, bình thường nhiều thì cũng chỉ mấy chục vạn phương, viễn siêu trăm vạn cũng đã rất hiếm thấy rồi.
– Thanh kiếm này đã đi theo ta rất lâu rồi, nó chủ nhân trước của nó là Bắc Sưu đại ca, người gọi nó là Tử Quang Quỳnh.
Kỷ Ninh nói tiếp:
– Ta muốn biết lai lịch của thanh kiếm này, để có thể phối hợp với năm thanh Vĩnh hằng thần binh hay không.
Đúng vậy.
Đã có ba trăm vạn phương để tiêu hao, cho nên Kỷ Ninh cũng muốn thu được sáu thanh Vĩnh hằng thần binh vào trong tay! Khi đó lực công kích của hắn tự nhiên sẽ bạo tăng lên một mảng lớn, cho dù đối mặt với nhất bộ Đạo Quân thì Kỷ Ninh cũng có lòng tin nghênh chiến. Bởi vì Vô Danh kiếm thuật của Kỷ Ninh vốn là kiếm chiêu cực kỳ am hiểu phòng thủ, ngay cả một giọt nước cũng không lọt vào được. Nếu như sáu thanh kiếm cùng nhau phòng ngự, chỉ cần địch nhân không mạnh hơn Kỷ Ninh quá nhiều. Như vậy Kỷ Ninh cũng có thể ngăn lại được.
– Ồ? Tử Quang Quỳnh?
Sau khi Đại Mạc Đạo Quân nhận lấy, hắn khẽ vuốt vuốt mũi kiếm, giờ phút này kiếm ý ẩn chứa bên trong thần kiếm Tử Quang Quỳnh cũng đã bị Kỷ Ninh dẫn ra, khí tức hung lệ mà thô bạo.
– Đúng vậy, chính là Tử Quang Quỳnh.
Đại Mạc Đạo Quân gật đầu.
– Đúng?
Kỷ Ninh có chút nghi hoặc.
– Đây là một thần binh xem như là Vĩnh hằng trung phẩm.
Đại Mạc Đạo Quân cười nói:
– Đợi tương lai ngươi trở thành nhất bộ Đạo Quân, khi đó uy năng của thanh Vĩnh hằng thần binh này cũng sẽ đại khái được ngươi hoàn toàn phát huy a. Ít nhất ở trong Thế Giới Cảnh tuyệt đối đủ để ngươi dùng.
Kỷ Ninh gật đầu, thật ra hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm, đối với Kỷ Ninh hiện tại mà nói, cũng không có gì khác nhau. Bởi vì kiếm ý bổn nguyên ẩn chứa ở bên trong quá mức cường đại. Đúng như lời của Đại Mạc Đạo Quân nói. Có lẽ phải trở thành nhất bộ Đạo Quân thì hắn mới có thể hoàn toàn phát huy ra uy năng của kiếm.
Cho nên mặc dù cầm một thanh Vĩnh hằng thần binh cực phẩm thì Kỷ Ninh cũng không phát huy ra được bao nhiêu uy năng.
– Ngươi nói chủ nhân tiền nhiệm của nó gọi nó là Tử Quang Quỳnh. Đây cũng không phải là cái tên lung tung.
Đại Mạc Đạo Quân nói:
– Bởi vì đó là tên của thanh thần kiếm mà Vĩnh Hằng Đế Quân luyện chế ra.
– Thần kiếm mà Vĩnh Hằng Đế Quân luyện chế ra?
Kỷ Ninh có chút hiếu kỳ.
– Vị Vĩnh Hằng Đế Quân kia ở trước đây rất lâu, rất lâu cũng là một Đế Quân của Đạo Minh chúng ta! Chỉ là hắn đã sớm tiến vào hắc ám vô tận để ngao du rồi. Hắn tên là Tử Sơn đại đế. Trước khi rời khỏi cương vực vô tận, đi vào hắc ám vô tận. Hắn đã từng phí thời gian rất dài để luyện chế ra chín mươi chín thanh Vĩnh hằng thần binh trung phẩm. Tên là Tử Quang Quỳnh. Chín thanh chín Vĩnh hằng thần binh cực phẩm tên là Liệt Sơn Huyết cùng với một thanh thần binh đáng sợ tên là Tử Sơn kiếm. Bên trong ẩn chứa tất cả cảm ngộ về Kiếm đạo của hắn.
Kỷ Ninh nghe xong không khỏi líu lưỡi.
Chín mươi chín thanh Tử Quang Quỳnh? Chín thanh Liệt Sơn Huyết? Một thanh Tử Sơn kiếm?
Tử Sơn đại đế sao?
– Ngươi muốn lại mua năm thanh Tử Quang Quỳnh sao?
Đại Mạc Đạo Quân hỏi.
– Đúng vậy, có thể mua được Tử Quang Quỳnh là tốt nhất.
Kỷ Ninh gật đầu.
– Tuy nói năm đó Tử Sơn đại đế đã luyện chế ra tận chín mươi chín thanh. Thế nhưng trong vô số năm tháng dài dòng buồn chán, có một ít đã sớm thất lạc, có một ít thì bị các tu hành giả sử dụng. Cho nên muốn mua được năm thanh quả thực rất khó… Chỉ có điều ta sẽ mời Đạo Minh hỗ trợ, thế lực của Đạo Minh trải rộng cương vực vô tận. Có lẽ có thể mua được mấy thanh.
Đại Mạc Đạo Quân nhìn Kỷ Ninh, lại nói:
– Ta cũng đã sớm nói với ngươi rồi. Chuyện này hoàn toàn khác với Tranh bảo hội a, đồ vật trong Tranh bảo hội, giá cả quy định đều rất thấp, cho dù là giá cả cuối cùng thì cũng không phải quá cao. Mà lần này là chủ động mời Đạo Minh hỗ trợ đi mua sắm, giá tiền này sẽ cao hơn khá nhiều.
Kỷ Ninh hiểu rất rõ điểm ấy, Tranh bảo hội là rẻ nhất a. Mua bán công khai bên ngoài thì giá cả sẽ cao hơn benet rong Tranh bảo hội! Về phần người chủ động cầu mua như Kỷ Ninh, giá cả nhất định sẽ rất cao. Bởi vì là hắn có việc cầu người.
– Không biết sẽ cao bao nhiêu?
Kỷ Ninh hỏi thăm.
– Một thanh Tử Quang Quỳnh, bình sẽ có giá trăm ngàn phương tả hữu, chỉ có điều, nếu như ngươi chủ động cầu mua, sợ rằng sẽ phải tốn một trăm năm mươi ngàn phương, thậm chí có khả năng còn đạt tới hai trăm ngàn phương.
Đại Mạc Đạo Quân nói.
– Dưới hai trăm ngàn phương là được rồi.
Kỷ Ninh nói, hắn cũng không phải là kẻ ngu, nếu như tăng lên nữa thì lại không đáng rồi.
Phải biết một kiện Vĩnh hằng thần binh trung phẩm ở bên trên Tranh bảo hội, giá cả quy định cũng đã đạt tới ba vạn phương rồi. Giá cả thành giao cuối cùng ước chừng sáu vạn phương. Chẳng qua nếu như buôn bán bình thường ở bên ngoài, như vậy giá cả sẽ vọt tới một trăm ngàn.