Q10 – Chương 11: Nơi cất giấu bảo vật của Thiên Tiên.

Nơi cất giấu bảo vật của Thiên Tiên.

“Đừng nóng vội.” Thiếu Viêm Nông dĩ nhiên hiểu được lòng dạ của đám người Kỷ Ninh, mỉm cười nói: “Bảo vật vẫn đang ở đó, dù có thêm chốc lát thì vẫn vậy. Hơn nữa ta cũng đã từng nói, thậm chí lấy Thiếu Viêm tộc ra hứa với các ngươi, các ngươi lấy được thì sẽ là của các ngươi.”

Đám người Kỷ Ninh gật đầu.

“Còn cả đây nữa.” Thiếu Viêm Nông chỉ vào chỗ nền đất cách đó không xa. Đó là các bảo vật mà Bộ Du chân nhân và mười tên Vạn Tượng chân nhân tử sĩ để lại.

“Lần vào Tiên phủ bị vây trong đại trận này, ít nhiều cũng phải nhớ tới công của linh thú dưới trướng Kỷ Ninh giúp phá đại trận. Những pháp bảo kia cũng không đáng giá với ta nên Kỷ Ninh ngươi thu lấy.” Thiếu Viêm Nông nhìn về phía Kỷ Ninh. Kỷ Ninh thấy thế cũng không chần chừ, đưa thẳng toàn bộ pháp bảo thu vào. Dù sau đây cũng là bảo vật của mười một gã Vạn Tượng chân nhân. Vả lại một trong số đó lại là Nhị Trảo Ứng Long Vệ. Chỗ của cải này không hề nhỏ tí nào.

Tuyết Hồng Y nhìn về phía Kỷ Ninh, thầm nghĩ: “Thật là quá may! Ta nhìn xem ngươi còn may tới bao giờ!”

Tuy rằng ghen ghét nhưng Tuyết Hồng Y cũng hiểu được. Hiện tại có năm tên đệ tử Hắc Bạch Học cung nên chưa thể động vào được.

“Đi.” Lúc này Thiếu Viêm Nông rõ ràng đã nhẹ nhõm đi rất nhiều.

Có Tương Liễu Phương đi theo sau, Thiếu Viêm Nông nhàn nhã đi lên.

Phân điện cũng khá lớn.

Nhưng Tương Liễu Phương là cao thủ trận pháp thật sự. Đi theo từng hành lang dài, cả đám đã đi tới phần trung tâm của phân điện chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ. Đám người Kỷ Ninh đi tới một đại điện rộng lớn. Ở giữa điện có một cái giường ngọc. Phía dưới là một đám bồ đoàn.

Có lẽ giường ngọc kia là chỗ mà năm xưa Vu Giang tiên nhân hay ngồi đó.

“Đúng là nó!” Thiếu Viêm Nông bỗng nhìn chằm chằm vào cái giường ngọc. Chìa khóa Tiên phủ trên tay hắn cảm ứng được mãnh liệt đầu mối ở đây.

“Giường ngọc kia chính là chỗ then chốt trong phân điện này.” Thiếu Viêm Nông nói.

“Công tử, để ta coi xem.” Tương Liễu Phương vươn tay ra. Bàn tay lập tức hóa lớn, đồng thời mười ngón tay biến thành mười con rắn khổng lồ, che trời ngập đất bao phủ tới một vùng. Sau khi hắn quét qua một lần thì mới gật đầu nói: “Công tử, nơi đó không hề có nguy hiểm gì.”

Lúc này Thiếu Viên Nông mới bay vèo một cái lên giường ngọc, ngồi khoanh chân trên đó. Nguyên lực của hắn bắt đầu dần thẩm thấu vào trong giường ngọc để luyện hóa.

Giường ngọc này là đầu mối trung tâm của ‘Tàng Bảo Điện’, một trong năm phân điện lớn.

Từng phân điện đều có phần trung tâm. Chỉ cần luyện hóa được toàn bộ là Tiên phủ sẽ được luyện hóa. . .Thử thách của Thiếu Viêm tộc với Thiếu Viêm Nông cũng chính là luyện hóa Tiên phủ này.

“Tốt lắm, các ngươi cứ đi đi.” Ngồi trên giường ngọc, Thiếu Viêm Nông nói thẳng. “Cứ đi tìm bảo vật trong Tàng Bảo Điện mà Vu Giang tiên nhân để lại đi. Ta sẽ không đi đâu.”

Tương Liễu Phương cũng đứng ở góc giường, lặng yên chờ đợi.

Đám người Kỷ Ninh nhìn nhau, đều thầm vui mừng.

Thần Ma Tương Liễu Phương là kẻ có thực lực mạnh nhất lại không đi lấy là một chuyện cực tốt với bọn hắn.

“Ta bắt đầu luyện hóa phần then chốt của phân điện này. Hiện giờ những trận pháp cấm chế trong phân điện sẽ không bị kích hoạt nữa. Các ngươi chỉ phải lo những khôi lỗi ẩn náu nữa thôi.” Thiếu Viêm Nông cười ha ha nói. “Nhưng ta nghĩ rằng chắc trong Tàng Bảo Điện này không còn khôi lỗi nữa đâu. Nếu có khôi lỗi thì đã tấn công chúng ta từ lúc trước hết rồi.”

“Thiếu Viêm công tử, ta đi tìm bảo vật đây.” Đám Kỷ Ninh cũng không ở lại nữa, lập tức rời đi.

Sau khi đi vào trong hành lang, cả đám bắt đầu chia ra.

“Sư huynh, lần này tìm bảo vật phải dựa vào vận may của từng người.” Mộc Tử Sóc cực kỳ vui sướng.

“Không chừng lại có cả pháp bảo tiên giai.” Thương Giang chân nhân cũng rất mong đợi.

“Đều phải xem duyên số thế nào.” Cửu Liên nói.

Vèo! Vèo! Vèo!

Cả đám chia ra bốn phía, thậm chí cả Bạch Thủy Trạch và tiểu Thanh cũng chia ra đi tìm.

“Ta cũng không tin các ngươi may mãi được.” Tuyết Hồng Y vác vẻ mặt lạnh lùng đi sau cùng, rồi cũng chọn một con đường để đi vào.

******

Tàng Bảo Điện trong năm phân điện lớn thật quá khổng lồ.

“Thần thức của ta không thể nào xuyên qua được vách tường sao?” Kỷ Ninh không còn cách nào khác. Chỉ đành dùng cách đơn giản nhất: mở cửa từng phòng ra xem.

“Ình.” Cửa đá bị mở ra.

Thần thức của Kỷ Ninh đảo qua bên trong, đồng thời dùng mắt thường nhìn xuống: “Không phải cái này.”

“Ình.” Lại một cửa đá nữa bị đẩy ra. Kỷ Ninh lại xem xét. “Cái này cũng không phải.”

“Không phải.”

“Không phải cái này.”

Rất nhanh, Kỷ Ninh đã xem xét qua một dãy phòng.

“Ình!” Kỷ Ninh đẩy cửa một gian phòng ra. “Cái này cũng không….a. Đây là! ! !”

Đôi mắt của Kỷ Ninh hơi đỏ lên, lập tức đóng cánh cửa lại, để mình ở bên trong.

Từng luồng dao động của pháp bảo tràn ngập ra.

Cảm ứng được những dao động của pháp bảo. . .nhìn thấy từng kiện pháp bảo được bày ở trên. Kỷ Ninh cảm thấy như mình đang mơ.

“Không ngờ lại phát hiện ra phòng cất bảo vật. Xem ra số của ta cũng không tồi chút nào.” Đôi mắt của Kỷ Ninh đảo qua. Trên dãy giá đỡ kia có bày từng kiện pháp bảo. Có dây thừng, phi kiếm, chuông, bàn, đinh, thôi, châm nhỏ, túi, chùy lớn, con dấu, côn dài, thắt lưng, phất trần, mây mù, bình ngọc, y phục rực rỡ, hạt cát, bao tay. . .

Chi chít, nhiều tới mức kinh người.

Dao động mạnh yếu không giống nhau.

Những pháp bảo ở dưới có dao động yếu hơn chút, còn những pháp bảo càng cao thì có dao động càng mạnh. Hiển nhiên là những pháp bảo này được phân chia theo uy lực.

“Nhiều pháp bảo như thế này chỉ để cho Vu Giang tiên nhân dùng thôi sao?” Kỷ Ninh khẽ nói. Chợt nhớ tới trong thế giới Tiên phủ kia có ‘bộ tộc Vu Giang’. “Đúng rồi, Vu Giang tiên nhân là Thiên Tiên nên dĩ nhiên có rất nhiều yêu quái, con cháu đi theo hắn nên dĩ nhiên hắn phải có thứ đề bồi dưỡng tử tế.”

Cũng như mình nghĩ cho Kỷ tộc.

Vu Giang tiên nhân cũng phải nghĩ cho đám con cháu của mình. Hơn nữa, vì là một Thiên Tiên nên bề dưới của Vu Giang tiên nhân chắc chắn sẽ lớn hơn Kỷ tộc rất nhiều. Mà pháp bảo ban cho . . .lại càng phải cẩn thận chặt chẽ hơn. Phải đặc biệt xây dựng một ‘Tàng Bảo Điện’ để cho những kẻ có công, thiên phú cao tới nhận lấy phần thưởng. . .Đó mới là hợp lẽ.

“Luyện hóa!” Thân thể Kỷ Ninh lập tức phóng ra một đường nguyên lực sáng chói. Vô số tia sáng loáng xâm nhập vào từng kiện pháp bảo.

Do đã qua vô số năm tháng nên dù năm xưa có chủ nhân thì hiện tại pháp bảo cũng vô chủ. Mà trong pháp bảo lại không còn một chút pháp thuật nào nên việc luyện hóa trở nên cực kỳ đơn giản.

“Là pháp bảo nhân giai, là pháp bảo địa giai. . .Không thể nào luyện hóa được pháp bảo này. Ha ha, ít nhất cũng phải là pháp bảo thiên giai.” Dù Kỷ Ninh có cố kìm nẽn thì vẫn không khỏi mừng như điên.

Giàu to rồi.

Kỳ ngộ lần này thật sự quá lớn. Lúc đầu còn tưởng rằng những bảo vật sẽ được Vu Giang tiên nhân mang theo bên mình hết. Nên Tàng Bảo Điện này cũng sẽ không chứa bao nhiêu bảo vật. Nhưng nào có ngờ rằng thậm chí ở bên trong còn có vô số pháp bảo. Tất cả đều là thứ mà Vu Giang tiên nhân chuẩn bị cho bộ tộc Vu Giang của hắn.

Nhưng đáng tiếc cho bộ tộc Vu Giang là từ sau khi Vu Giang tiên nhân chết. Một vài tiền bối của bọn chúng bị nhốt trong Tàng Bảo Điện không ra được. Dần dần chết già. Mà đám con cháu ở bên ngoài may mắn có được chút bảo vật cũng chỉ có thê xưng vương xưng bá ở trong thế giới Tiên phủ này mà thôi.

Sau thời gian khoảng một chén trà, Kỷ Ninh mới có thể luyện hóa toàn bộ.

“Ôi trời ơi.”

Kỷ Ninh hít sâu một hơi. Tim đập thình thạch. Tới cả tai cũng nghe thấy tiếng tim đập.

Chủ yếu là do những thứ này quá dọa người.

“Pháp bảo nhân giai có hơn mười tám vạn kiện. Pháp bảo địa giai có hơn một vạn sáu ngàn kiện. Còn hơn trăm kiện pháp bảo không thể luyện hóa.” Kỷ Ninh hơi ngơ ngẩn. Việc này, việc này thật sự quá dọa người. Cho dù mình là Vạn Tượng chân nhân, đã từng nhìn thấy rất nhiều bảo vật, nhưng nếu so sánh với lượng pháp bảo quá lớn này thì vẫn còn kém xa.

“Sợ rằng tới cả Tán tiên, Địa tiên cũng không có giàu tới vậy.” Kỷ Ninh thầm hãi mà than. “Không hổ là Thiên Tiên. Cho dù chỉ là một phần nhỏ bảo vật của Thiên Tiên cũng đã hơn xa Tán tiên, Địa tiên rồi.”

“Thu.”

“Ta thu.”

“Bảo bối, bảo bối, tới chỗ ta hết nào.” Kỷ Ninh cực kỳ vui sướng thu toàn bộ pháp bảo nhân giai vào túi trữ vật. Còn pháp bảo địa giai thì thu vào trong không gian Tử Phủ.

Không gian Tử Phủ cực kỳ rộng lớn cho nên hơn vạn kiện pháp bảo địa giai vào trong Tử Phủ cũng chỉ chiếm một góc nho nhỏ mà thôi.

Vèo!

Thân hình của Kỷ Ninh lóe lên, cả người tiến tới trước một cái bàn dày. Trên cái bàn này có đặt những bảo vật tỏa ra dao động mạnh mẽ. Đó cũng là những bảo vật mà Kỷ Ninh không thể luyện hóa.

“Nếu không có gì bất ngờ thì đây hẳn là pháp bảo thiên giai.” Kỷ Ninh khẽ nói. Cho dù trên lý thuyết thì nếu Kỷ Ninh không thể luyện hóa tức là pháp bảo có thể là thiên giai. Nhưng lý trí nói cho hắn biết rằng. . .Tuy những pháp bảo đặt trên cái bàn trước mặt này không thể luyện hóa, dao động cũng có mạnh có yếu, nhưng xem chừng hẳn là đều mạnh hơn ít nhất một tầng.

Xem ra có rất nhiều thiên giai trung phẩm, có vài cái là thượng phẩm. Thậm chí là cực phẩm.

“Thông thường Nguyên Thần đạo nhân cũng có vài kiện pháp bảo thiên giai. Ta đây lại có tới hơn trăm kiện. Hơn nữa là bảo vật được Thiên Tiên cất giấu. E là phẩm chất cũng không quá kiém.” Kỷ Ninh cảm thấy nóng hết cả máu.

Cần phải biết rằng, dù pháp bảo thiên giai loại kém cỏi nhất thì cũng phải có một ngàn cân nguyên dịch mới có thể mua.

Mà phẩm chất hơi tốt hơn chút là sẽ có giá tới cả vạn cân nguyên dịch.

Nếu như. . .

Hơn một trăm pháp bảo này đều là thiên giai, đều có khá tốt, cho dù không có món nào là cực phẩm thì tổng giá trị cũng vẫn sẽ lên tới trăm vạn cân nguyên dịch! Đây là một con số làm cho tới cả Tán tiên, Địa tiên cũng phải kinh hãi.

“Thiên Tiên nhổ một cái lông đã to hơn bắp đùi ta rồi. Nữa là đây không phải lông của hắn, mà là hẳn một cái chân của hắn.” Kỷ Ninh thật sự vui sướng. Miệng cứ nói không ngớt. Đồng thời tay còn vuốt ve từng pháp bảo thiên gia. Dao động của từng kiện làm cho Kỷ Ninh cực kỳ khoái chí. Đặc biệt trong đó có vài món dao động cực kỳ mãnh liệt lại càng làm cho Kỷ Ninh thêm mong chờ.

“Ha ha, Tiểu Thiên kiếm trận? Không phải chỉ có hơn bảy trăm pháp bảo địa giai thôi sao. Coi như là bữa điểm tâm mà thôi.” Kỷ Ninh cực kỳ vui sướng. “Ta tu luyện tầng hai ‘Lục Chuyển Trích Tinh’, cần tới một ít bảo vật ẩn chứa tinh hoa ngũ hành. Bây giờ hoàn toàn có thể tới Thiên Bảo Sơn để đổi lấy rồi.”

Khi trước vấn đề này còn khá khó.

Cảm giác thấy mình thật nghèo. Cái này không đủ cái kia không đủ.

Nhưng hiện tại cảm giác bản thân thật giàu có. Ngay tới cả đám Tán tiên, Địa tiên e là cũng không giàu bằng mình. Đương nhiên một vài Tán tiên, Địa tiên hàng đầu vẫn có thể vượt qua.

“Thu.” Kỷ Ninh vui mừng phấn chấn ngây ngất thu những pháp bảo thiên giai mạnh mẽ kia vào. Hiện tại không thể nào luyện hóa nên chỉ có thể thu vào trong pháp bảo trữ vật.

“Lần đi cùng Thiếu Viêm Nông tới Tiên phủ Thiên Tiên quả thật đáng giá. Thiên Tiên Thiên Tiên. . .Thật không hổ là Thiên Tiên.” Kỷ Ninh càn quét toàn bộ pháp bảo trong kho bảo tàng này tới không còn một cái nào. Bỗng nhiên, hắn chớp chớp mí mắt. “Á, cả cái bàn dài cùng mấy cái giá kia cũng không hề tầm thường. Đây là gỗ U Hồn Trầm Thủy à? Một cân U Hồn Trầm Thủy có giá một lượng nguyên dịch. Nơi này ít nhất cũng phải vạn cân gỗ Trầm Thủy. Chà chà. Tới cả cái bàn Vu Giang tiên nhân bày đồ cho tộc nhân của mình cũng tốt thế này. Ta thu hết! Thu hết vào cho ta!”

Tất cả những thứ đáng giá trong chỗ cất giấu bảo vật đều bị Kỷ Ninh thu hết vào.

Cả phòng chứa bảo vật lập tức trống không chẳng còn lại gì.

Mãng Hoang Kỷ

Mãng Hoang Kỷ

Score 8
Status: Completed Author:

Một đứa bé sinh ra đã bị bệnh hiểm nghèo, vừa hiểu được giá trị của cuộc đời đã phải đếm dần ngày chết.

Cô độc gặm nhấm nỗi đau mười tám năm trời cuối cùng cũng không thể tránh được số mệnh, người thanh niên đó mãi mãi ra đi.

Nhưng hắn đâu ngờ chết đi lại là một khởi đầu mới, là một chuỗi nối tiếp nhân quả của kiếp trước, và là cơ may cũng như một tương lai rạng ngời cho kiếp sống mới, luân hồi, đầu thai… những khái niệm mà người thanh niên này chỉ gặp trong phim ảnh bỗng chốc hóa thành hiện thực…

Dang tay đón chào hắn là một vùng trời bao la rộng lớn, Trái Đất trước kia vốn chỉ là một trong hàng tỉ thế giới nhỏ nhoi, ở trên còn thêm ba nghìn thế giới lớn nữa… và tất cả cũng chỉ mới nằm trong Nhân Giới trực thuộc Tam Giới.

Kỳ ngộ nhờ công đức từ kiếp trước, nay sẽ giúp hắn có cơ hội sánh vai cùng thiên binh thiên tướng, Khoa Phụ, Hậu Nghệ… hơn nữa còn có khả năng được tiếp xúc với các vị thần xa xưa như Bàn Cổ, Nữ Oa…

Chặng đường rất dài, tranh đấu khốc liệt, bước từng bước nhỏ trên con đường tu tiên để đạt được trường sinh vĩnh hằng, các tầng lớp thế giới chất chồng lên nhau, người – ma – yêu - tiên ẩn hiện khó lường, vô số cạm bẫy giăng đầy phía trước…

Cuối cùng Kỷ Ninh, nhân vật chính của chúng ta sẽ đi trên con đường chông gai đó như thế nào đây? Hãy cùng tận hưởng những cảm xúc hồi hộp, oai hùng lôi cuốn và xúc động…

Mời các độc giả cùng theo dõi tiểu thuyết tu tiên huyền huyễn của tác giả Ngã Cật Tây Hồng Thị: Mãng Hoang Kỷ.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset