Q10 – Chương 17: Nháy mắt vạn năm

Nháy mắt vạn năm

Cả đám Kỷ Ninh, Thương Giang chân nhân, Dư Vi, Cửu Liên, Mộc Tử Sóc, Tuyết Hồng Y trở nên căng thẳng.

Ấn đường của Dư Vi còn lóe lên một điểm sáng.

Nguyên lực của Kỷ Ninh cũng đã thẩm thấu vào pháp bảo trữ vật. Trong pháp bảo trữ vật có một lá cây xanh biếc, mặt ngoài lá cây này có phù văn màu xám làm cho cả chiếc lá trở nên cực kỳ huyền diệu. Đây cũng là một trong hai bảo vật chuyên dùng để giữ mạng mà Kỷ Ninh lấy được từ Thủy Phủ.

“Sao?” Cửu Liên cũng nắm chặt tay lại. Trên mu bàn tay hiện ra một đóa hoa sen màu trắng.

Tất cả mọi người đều sẵn sàng kịch hoạt bảo vật hộ thân. Từng người căng thẳng nhìn ra ngoài chiến thuyền. Quầng sáng vàng ở ngoài cũng đã bắt đầu biến đổi.

“Uỳnh!” Đầu sóng khổng lồ hung mãnh nên thẳng vào quầng hòa quang bên ngoài chiến thuyền.

Chiến thuyền quay cuồng một cái thật mạnh nhưng vẫn lao về phía trước.

Trong chiến thuyền quay vòng, đám người Kỷ Ninh vẫn như dán chân xuống ván thuyền. Đôi mắt của từng người trợn trừng như thể không kìm lòng nổi. Cả đám đều căng thẳng nhìn con thuyền.

“Rắc rắc rắc. . .” Trong thuyền vang lên từng tiếng đứt gãy. Thậm chí quầng sáng ở bên ngoài bắt đầu tối dần đi.

“A a a! Đáng chết đáng chết đáng chết!” Thiếu Viêm Nông gào lên, trong tay lại xuất hiện một cuốn tranh. Cuốn tranh nhìn cũng bình thường. Giấy của nó nếu ở Kỷ tộc thì có thể là hiếm nhưng nếu tới thành An Thiền thì cũng rất đỗi bình thường.

Nhưng trên cuốn tranh nhìn như bình thường ấy lại có một chữ rất to:

Định!

“Định!” Ánh mắt của đám người Kỷ Ninh cùng bị chữ trên tranh này thu hút. Một chữ vô cùng đơn giản nhưng lại tỏa ra khí thế Đạo vô cùng. Thậm chí còn khổng lồ hơn Vũ Thủy Chi Đạo, Liệt Hỏa Chi Đạo mà Kỷ Ninh biết rất nhiều. Tới mức mà làm cho đám người Kỷ Ninh có một loại cảm giác như muốn thần phục khấn vái.

“Oang!”

Chữ ‘Định’ trên cuốn tranh bỗng nhiên lóe sáng, tỏa ra ánh sáng mờ mờ chiếu ra xung quanh. Mà tới cả cơn sóng yêu binh ở bên cũng nằm trong phạm vi chiếu sáng.

Lúc này, gió ngừng thổi, nước cũng ngừng trôi.

Trời đất như bị giữ chặt lại

Nhưng đám người Kỷ Ninh lại không bị ảnh hưởng chút nào. Cả đám không khỏi kinh ngạc không thôi.

“Việc này, việc này sao lại có thể?”

“Không đúng, cơn sóng yêu binh kia vẫn chuyển động, nhưng chuyển động vô cùng chậm.” Đám Kỷ Ninh lập tức phát hiện ra. Cơn sóng ở bên cạnh không phải ngừng mà chỉ là đang di chuyển với một tốc độ vô cùng chậm.

“Vèo.”

Không bị cơn sóng yêu binh ngăn cản, chiến thuyền bay vèo một cái là đã vượt qua khoảng cách hơn mười dặm.

“Mở.” Thiếu Viêm Nông tái mét mặt cầm chìa khóa Tiên phủ trong tay. Ở không gian phía trước lập tức xuất hiện một cái cửa điện. Chiến thuyền lập tức bay vèo một cái qua cửa điện. Tiếp theo cửa điện đóng lại.

“Vù. . .”

Ngay khoảng khắc khi đám người Thiếu Viêm Nông vừa vượt qua cửa điện thì cơn sóng bị như bị chặn lại kia lập tức mãnh liệt đổ ập xuống.

“Sao lại như vậy? Sao lại có thể như vậy?” Thủ lĩnh ‘Chân Bảo đạo nhân’ dẫn dầu cơn sóng yêu binh khó tin nhìn về phía cánh cửa ở xa xa đang dần đóng lại. “Vừa rồi, vừa rồi. . .”

Hắn vĩnh viễn không thể quên được cảm giác vừa rồi.

Rõ ràng là hắn đã dùng hết khả năng điều khiển cơn sóng yêu binh, hơn nữa tốc độ tấn công rất nhanh. Nhưng không hiểu vì sao trong nháy mắt, chiến thuyền kia như tăng tốc lên vạn lần, chục vạn lần. Chính vì tốc độ của đối phương tăng quá nhanh nên bản thân hắn không tài nào kịp điều khiển để tấn công theo được. Mà đối phương còn xuyên qua đám yêu binh bên này trong nháy mắt, sau đó mở cánh cửa giữa không trung.

“Sư tôn, bọn chúng, làm sao mà bọn chúng lại tăng tốc nhanh tới vậy? Ta căn bản không kịp theo nổi.” Chân Bảo đạo nhân truyền âm nói.

Ở chỗ xa xa, ‘Đa Hòa tiên nhân’ đang đối đầu với Thần Ma Tương Liễu Phương nhưng vẫn chú ý tới bên này. Dù sao đám người trong chiến thuyền mới là quan trọng nhất.

Vừa rồi hắn cũng cảm thấy như mơ.

“Không phải bọn chúng nhanh mà là ngươi chậm.” Đa Hòa tiên nhân nói. “Trong khoảng khắc ấy, toàn bộ yêu binh các ngươi di chuyển còn chậm hơn cả con rùa con.”

“Làm sao lại vậy. Ta không hề có cảm giác chậm lại tí nào. Đạo binh dưới trướng cũng không hề có ai có cảm giác giảm tốc cả.” Chân Bảo chân nhân vội vàng nói.

“Đó là bởi vì. . .thời gian của các ngươi trôi đi chậm hơn. Hẳn là ngươi đã nghe nói qua ‘một ngày trên trời bằng một năm dưới đất’. Điều đó chính là do thời gian trên trời trôi đi trôi đi không giống với ở đây. Ngươi cảm thấy ở trên trời trôi qua một ngày thì ở dưới thế gian đã qua một năm rồi. Vừa rồi ngươi cảm giác chỉ trong nháy mắt nhưng trên thực tế lại khác xa. Chính vì thế nên đối phương có thể đi ra ngoài hơn mười dặm.” Trong mắt của Đa Hòa tiên nhân có chút tuyệt vọng. “Không ngờ loài người kia lại có được bảo bối như thế. Chẳng lẽ ông trời muốn diệt chúng sinh trong thế giới Tiên phủ này sao?”

Chân Bảo đạo nhân cũng hiểu ra.

Hóa ra là thời gian.

Thời gian thay đổi.

Với cảm giác của bản thân chỉ là nháy mắt. Nhưng trên thực tế thì người khác đã sống tới cả ngàn năm. Tốc độ trôi đi của thời gian không giống nhau mới tạo thành việc vừa rồi.

“Không ngờ lại có bảo vật như vậy.” Chân Bảo đạo nhân thì thào tự nói.

“Ha ha ha. . .Các ngươi không cản nổi công tử nhà ta. Ngăn không nổi.” Ở xa xa, Thần Ma Tương Liễu Phương bắt đầu chạy về xa xa, đồng thời tiếng cười lại vang vọng khắp gầm trời.

Cơn sóng yêu binh không đuổi bắt nữa.

Nếu Thần Ma Tương Liễu Phương đã muốn chạy thì bọn chúng cũng chẳng có cách nào đuổi kịp được.

“Đi qua bên kia, chúng ta qua bên kia mau.” Trên khuôn mặt trung niên của Đa Hòa tiên nhân đã già đi không ít trong nháy mắt.

“Uỳnh. . .”

Hai cơn sóng yêu binh hợp lại cùng một chỗ tạo thành một cơn sóng lớn hơn, nhanh chóng bay về phía xa xa.

Không bao lâu.

Cơn sóng yêu binh đã hợp lại với đạo binh dạ xoa.

“Các ngươi đã đánh bại rồi à? Hay là thua?” Vu Tùy tiên nhân truyền âm nói. Những yêu quái ở bộ tộc Vu Giang khác cũng nhìn qua.

“Bị thua rồi.” Đa Hòa tiên nhân nói giọng khàn khàn. “Không ngờ đám loài người kia lại có thể lấy ra một món bảo vật không thể tưởng tượng nổi.” Vừa rồi do hai bên cách nhau hơn ngàn dặm nên bộ tộc Vu Giang không thể thấy rõ trận chiến.

“Bảo vật gì có thể vượt qua cách trở do các ngươi tạo ra?” Vu Tùy tiên nhân gặng hỏi.

“Là một bảo vật có thể ảnh hưởng tới thời gian.” Đa Hòa tiên nhân lắc đầu.

“Thời gian?” Vu Tùy tiên nhân hơi kinh ngạc. Dù sao hắn cũng thuộc bộ tộc Vu Giang nên cũng biết được chút ít bí mật. Thông thường những bảo vật ảnh hưởng tới thời gian sẽ thường gặp ở những trận chiến của Thiên Tiên. Đối với Thiên Tiên thì nó cũng rất đỗi bình thường. Nhưng phải biết rằng, hơn vạn Tán tiên Địa tiên cũng chưa chắc đã có một Thiên Tiên. . .

Loại bảo vật có thể thay đổi tốc độ trôi đi của thời gian với Tán tiên Địa tiên cũng không phải cái gì xa vời lắm. Nếu ở bên ngoài thì Tán tiên, Địa tiên có thể tận mắt thấy qua. Nhưng ở trong thế giới Tiên phủ thì hai tên Tán tiên cũng chỉ mới nghe nói qua mà thôi.

“Không phải lo.” Vu Tùy tiên nhân truyền âm nói. “Đám người kia cùng lắm cũng chỉ có một cái như thế thôi. Ta không tin chúng lại có tới cái thứ hai.”

Đa Hòa tiên nhân cũng gật đầu.

“Đa Hòa, hiện giờ chúng ta đã không còn đường lùi nữa. Đây là phân điện cuối cùng. Chúng ta nhất định phải bảo vệ nó! Đây cũng là cơ hội lấy chiếc chìa khóa Tiên phủ cuối cùng.” Vu Tùy tiên nhân nói. “Với khát vọng của đông đảo yêu quái qua vô số năm tháng. Đây chính là cơ hội cuối cùng.”

“Không đơn giản chỉ là cơ hội cuối cùng đâu.” Đa Hòa tiên nhân nói giọng khàn khàn. “Đây cũng chính là cơ hội sống duy nhất đó.”

“Sống?” Vu Tùy tiên nhân hơi ngẩn ra nhưng rồi sau đó lập tức tái mặt.

“Có thể sử dụng bảo vật như thế. Có thể ép Thần Ma làm hộ vệ. . .thì chắc chắn đám người tới đây không hề tầm thường.”Âm thanh của Đa Hòa tiên nhân vang vọng xung quanh, tới bên tai của từng yêu quái. Hắn từ từ nhắc tới việc mà yêu quái nào cũng sợ hãi. “Một khi phân điện cuối cùng bị bọn chúng luyện hóa. Cả Tiên phủ sẽ bị bọn chúng điều khiển. Tới lúc đó, bọn chúng muốn giải quyết chúng ta thế nào cũng được. Tất cả đều nằm trong tay bọn chúng. Bọn chúng có thể điều đại quân ở bên ngoài tới. Cũng có thể phá hỏng thế giới Tiên phủ làm cho đời sau của chúng ta muốn ăn muốn uống cũng không có mà ăn uống. Rồi dần dần đời sau của chúng ta sẽ cứ thế mà chết đói. Tóm lại, chỉ cần luyện hóa được Tiên phủ là bọn chúng sẽ có rất nhiều cách.”

Toàn bộ yêu quái đều hoảng sợ.

Đúng.

Đối phương chỉ cần nắm Tiên phủ trong tay là hoàn toàn có thể tới đánh bất cứ chỗ nào trong Tiên phủ. Chỉ cần ném một vài chất độc đáng sợ. . .là có thể dễ dàng hủy diệt mấy vạn dặm. Những chất độc đáng sợ ấy có thể làm cho mấy vạn năm không có một ngọn cỏ mọc nổi.

Xây dưng khó khăn nhưng phá đi thì lại dễ dàng.

Phá hủy thế giới này rồi chờ thêm vài vạn năm nữa là cả thế giới Tiên phủ này cũng chẳng còn kẻ nào sống.

“Đây là hi vọng cuối cùng của chúng ta.”

“Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta.”

“Trận chiến quyết định.”

“Nhất định phải cướp lấy chìa khóa Tiên phủ!”

“Cho dù chúng ta có chết hết thì cũng không thể để chúng luyện hóa được phân điện cuối cùng này! ! !” Âm thanh của Đa Hòa tiên nhân vang vọng khắp gầm trời.

“Chiến!”

“Chiến!”

“Chiến!”

Toàn bộ yêu quái gầm lên. Toàn bộ yêu quái đều mang ý chí chiến đấu ngập trời.

Đây đã không còn là cuộc chiến tự do nữa mà thật sự là cuộc chiến sinh tồn!

. . .

Điển sảnh cổ xưa.

Một con thuyền nháy mắt tiến vào. Quầng sáng vàng bên ngoài chiến thuyền đã gần như biến mất. Cả chiến thuyền không còn vẻ mạnh mẽ huyền diệu nữa, giống như một vật chết.

“Trận đồ đã hoàn toàn vỡ vụn.” Mộc Tử Sóc lắc đầu nói. “Thời khắc cuối cùng, cơ bản là chiến thuyền theo quán tính mà bay vào. Một chiến thuyền khôi lỗi thiên giai cứ thế mà bị hủy diệt rồi.”

“Chiến thuyền khôi lỗi thiên giai đã không còn quan trọng nữa.” Thương Giang chân nhân lắc đầu. Ánh mắt của hắn mang đầy hàm ý. “Các ngươi nhìn Thiếu Viêm công tử kìa.”

Đám người Kỷ Ninh phát hiện ra.

Thiếu Viêm công tử đang cầm cuốn tranh, nhìn chằm chằm vào chữ ‘Định’ trên đó.

Đáng tiếc, hiện tại. . .chữ ‘Định’ kia đã không còn cái gì đặc biệt, chỉ giống như chữ bình thường mà thôi.

“Nháy mắt ngàn năm.” Dư Vi khẽ nói. “Đây là bảo vật nháy mắt ngàn năm. Chỉ cần dùng bảo vật này ra là có thể gần như chắc chắn giết chết một tên Tán tiên. Tuy rằng bảo vật này không phải pháp bảo tiên giai nhưng cũng không kém mấy.”

Kỷ Ninh hơi khó hiểu.

Cửu Liên ở bên cảnh thấy vẻ mặt của Kỷ Ninh thì lập tức truyền âm nói. “Nhát mắt ngàn năm là bảo vật có khả năng thay đổi tốc độ của thời gian trong một lần. Ngươi cảm giác thời gian trôi đi trong nháy mắt nhưng đối phương lại cảm nhận như trôi qua ngàn năm. Đương nhiên đây chỉ là cách miêu tả phóng đại lên. Tóm lại là tốc độ thời gian trôi đi khác nhau rất nhiều. Nguyên Thần đạo nhân dùng bảo vật này có thể giết chết Tán tiên. Từ đó có thể thấy được mức độ trân quý của bảo vật này.”

Kỷ Ninh đã hiểu ra.

Khi mình nhận truyền thừa thần thông ‘Trích Tinh Thủ’ đã được chuyển tới một không gian khác. Ở trong không gian đó, dù mình có ở vài tháng thì thời gian bên ngoài cũng không nhúc nhích. Nơi đó còn phóng đại hơn cả cuốn tranh kia.

“Đáng hận, đáng hận.” Thiếu Viêm công tử nhìn cuốn tranh, nghiến răng nghiến lợi.

. . .

Mãng Hoang Kỷ

Mãng Hoang Kỷ

Score 8
Status: Completed Author:

Một đứa bé sinh ra đã bị bệnh hiểm nghèo, vừa hiểu được giá trị của cuộc đời đã phải đếm dần ngày chết.

Cô độc gặm nhấm nỗi đau mười tám năm trời cuối cùng cũng không thể tránh được số mệnh, người thanh niên đó mãi mãi ra đi.

Nhưng hắn đâu ngờ chết đi lại là một khởi đầu mới, là một chuỗi nối tiếp nhân quả của kiếp trước, và là cơ may cũng như một tương lai rạng ngời cho kiếp sống mới, luân hồi, đầu thai… những khái niệm mà người thanh niên này chỉ gặp trong phim ảnh bỗng chốc hóa thành hiện thực…

Dang tay đón chào hắn là một vùng trời bao la rộng lớn, Trái Đất trước kia vốn chỉ là một trong hàng tỉ thế giới nhỏ nhoi, ở trên còn thêm ba nghìn thế giới lớn nữa… và tất cả cũng chỉ mới nằm trong Nhân Giới trực thuộc Tam Giới.

Kỳ ngộ nhờ công đức từ kiếp trước, nay sẽ giúp hắn có cơ hội sánh vai cùng thiên binh thiên tướng, Khoa Phụ, Hậu Nghệ… hơn nữa còn có khả năng được tiếp xúc với các vị thần xa xưa như Bàn Cổ, Nữ Oa…

Chặng đường rất dài, tranh đấu khốc liệt, bước từng bước nhỏ trên con đường tu tiên để đạt được trường sinh vĩnh hằng, các tầng lớp thế giới chất chồng lên nhau, người – ma – yêu - tiên ẩn hiện khó lường, vô số cạm bẫy giăng đầy phía trước…

Cuối cùng Kỷ Ninh, nhân vật chính của chúng ta sẽ đi trên con đường chông gai đó như thế nào đây? Hãy cùng tận hưởng những cảm xúc hồi hộp, oai hùng lôi cuốn và xúc động…

Mời các độc giả cùng theo dõi tiểu thuyết tu tiên huyền huyễn của tác giả Ngã Cật Tây Hồng Thị: Mãng Hoang Kỷ.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset