Trong phủ đệ Thiếu Viêm tộc thuộc vương đô Đại Hạ.
“Tộc trưởng.” Một người trung niên mặc đồ đen bay vào trong thư phòng rồi quỳ xuống, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng hiếm thất. “Tìm được Kỷ Ninh rồi.”
Vũ Thần Công đang ngồi trước bàn xem sách cũng ngẩn ra rồi lập tức vui mừng nói: “Tìm được Kỷ Ninh rồi sao?”
Đã hơn một năm.
Vũ ThầniCônglđương nhiệm nhậnilệnhlcủa Huyền Cơilão tổlcốigắngltruyitìm tungltíchicủa KỷlNinh. Nhưng một chútitungltíchicủa KỷlNinhicũnglkhông tìm ra. Thậmichí VũlThầniCônglcòn đanginghĩlrằngicólphảiiKỷlninhiđãltrốnisanglmột thế giớiinào đólkhông.iVìlthế nên hắn cho rằngicólthêmimườilnăm,ihai mươilnăm nữa cũngikhông tìm thấylKỷiNinh. KỷlNinhigiếtlngười thừaikếlThiếu Viêmitộc màlvẫn cóithể tựldoitựltại thậtisựllàm cho Thiếu Viêmitộc cảm thấylsỉinhục. Nhưng Thiếu Viêmltộc tìm không thấyiKỷlNinhithì biếtllàm thế nào đây?
Vậy màihiệnltại lại đãitìm thấy!
“Ở đâu?” VũlThầniCônglliềninói.
“Kỷ Ninhlđãitới vương đôlĐại Hạ. Người của chúng taiđangltheoidõi sát.” Người trung niênlmặc đồiđen nói.
“VươnglđôiĐại Hạ? Điltới vương đôisao?” VũlThầniCônglnhíuimày.
Vương đôlcanhigác nghiêmlngặt, quyền lực tuyệt đối ở vương đôichính làl’hoàngitộc Đại Hạ’.lKỷiNinhltới vương đôiĐại Hạlthì ngược lại khó càngithêmlkhó.
“Vậyimàllại tới vương đô. Vương đôicấm chiến đấu thì làm thế nào đểlgiảiiquyết tên KỷlNinhiđây?” VũlThầniCônglmặt coimày cáu.lỞ một quậnithành kháclthì Thiếu Viêmitộc cólthể dùngitầm ảnh hưởng lớn mạnhlcủa mìnhiđược. Nhưng ở vương đôlĐại Hạithì còn cólvài thế lực khácilớn hơn cảlThiếu Viêmitộc,lthậmichí còn cảl’Hạ Mangitộc’l- hoàng tộc Đại Hạithống trị tuyệt đối.
CảlThiếu Viêmitộc,lChuyêniThủyltộc,iThiêu Nôngltộc cùngimột đám bộltộc lớn mạnhikháclđều phảiicẩn thậnltrước mặt hoàng tộc ‘Hạ Mangitộc’.
“Nhấtlđịnhiphảiltheoidõi KỷlNinhithậtlkỹ. Xác địnhirõlhànhitunglcủa KỷiNinh.”lVũiThầnlCôngirallệnh. “Chuyện khácitạm thờilkhông cần làm,itất cảlđều phảiichờ lệnhlcủa ta.”
“Dạ.” Người trung niêniđồlđen đáp.
Tuy rằnginăm trước Huyền Cơllão tổicólrailệnh, một khi phátlhiệniKỷlNinhithì phảillập tức giếtichết.
Nhưnglđây làivương đôlĐại Hạ. Ở trong vương đôigiếtlngười.i. . chính làlkhiêu khích hoàng tộc Đại Hạ! Trừ khi pháiiraltửisĩlcóibịltra tấn cũngikhông khail’ThiếuiViêmltộc’ira.
“Cảlvương đôiđềlphòng nghiêmingặt, một khi chiến đấu thì chỉ ngắnlngủiimột cái hôlhấp,ie làl’cấmiquânlĐại Hạ’ đãitới rồi.” VũlThầniCônglsuy ngẫm. “Phải trong một hôihấp ngắnlngủiigiếtlchếtiKỷlNinh, vảilại còn làltửisĩ. . .làmlsao tìm đượcitửlsĩinhư thế đây?lTên KỷiNinhlkia còn chiếm đượcikhông ítlbảo vật của Thiếu ViêmiNông.”
Bản thânlKỷiNinhlđãimạnhlrồi,ihơn nữa lại cólmột vài bảo vật hộithân, cho dùllàiTán tiênlthì cũngikhó đánhlđượcihắn trong khoảnglthờiigianlngắn.
Tử sĩiđạt tới tầm như thế thậtlkhó màikiếmlra.
“Điigặp lão tổ.”lVũiThầnlCôngikhông hềlchầnichừ.
Rất nhanh,lchínicon giaollongikéo tiênlliễnibay đi. VũlThầniCônglngồiitrênltiêniliễn, gào thétlrời khỏiivương đôlĐại Hạitiếnlvào không gianitối tăm kia.
KỷlNinhimanglđầy bụngihiếulkỳiđilxem xét ‘Hoàngithành’, cũnglnhìnithấylThiên MangiĐiệnlở xaixa. Nhưng đángltiếcilàlThầniMalcanhigiữ cổnglthành,ivới thânlphậnicủa KỷlNinhithì làm sao cólthể vào Hoàng thành đây?iHắn lập tức cưỡilxeirồnglđen rời đi.
Ởiphíalsau cóimột cái thoildài,itrênlcái thoiidài đólcóibalngười đám lão già áoitrắng.lKhi trước chỉ cóimìnhllão già áoitrắng bám theolnhưng hiệnitại đãlcóitới balngười.
“Trongiđólcóimột NguyênlThầniđạo nhân.”lKỷiNinhldùngithầnlthứcicảm ứng dòlxét.iLúc này hắn lập tức điềulkhiển thầnithứclcủa mìnhiđổlậpitới đó.
Uỳnh.
Hám ThầnlThuật!iThầnlthứcivừa valchạmivào làlnam tửicao gầy mặc đồlđen lập tức phảiibiếnlđổi sắc mặt điikhông ít: “Khônglngờ thầnithứclcủa tên KỷiNinhllại mạnhimẽltới vậy.”
Sauimột phanlvaichạmlthầnithức, balkẻibám đuôilđãitrở nên khônlkhéoihơn,lkhông dám khiêu khích KỷiNinhlnữa.
“Ninh nhi,ibây giờ chúng talđiiđâu?” BạchlThủyiTrạch dùngltâm linhitraolđổi hỏi.
“TớiiThiên Bảo Sơn.” KỷlNinhicũngldùngitâm linhltraoiđổi.l”Khiitrước talkiếmiđượcllượng lớn bảo vật.iChỉ riêng pháplbảo thôiiđãlnhiều kinhingười rồi.lĐãicólnhiều phápibảo như thế.l. .thìitốt nhấtlnên tới Thiên Bảo Sơi đổi lấy ítinguyênldịchivàlmột vài bảo vật cần dùng.”
Thứ KỷiNinhlcần nhấtibây giờ chính làlbảo vật ẩnichứaltinhihoa ngũ hànhlđểitulluyện tầngithứ hai Trích TinhlThủ.
Vù.
Xe rồngiđen bay đilvới tốc độikinhlngười dọc theoiđường phố.
Đường phố ở vương đôlĐại Hạicực kỳlrộngilớn.lỞ mấy con đường quanitrọng.l. .nhữngicửa hànglbầy quanh đều đặt trênitầnglmây,icực kỳlhoa lệ. Còn như một vài đường phố bìnhithườnglthì cũngitoànlcửa hàngiđượclxây dựngibằnglđáiquý.
“Thật không hổ là cơ quan trung ương của Thiên Bảo Sơn.” Kỷ Ninh sáng mắt lên nhìn về phía xa xa. Thiên Bảo Sơn ở những quận thành khác đều chỉ là chi nhánh. Thiên Bảo Sơn ở vương đô mới chính là chỗ trung tâm. Rát nhiều đồ hiếm thấy, quý báu đều đặt ở chỗ này. Có rất nhiều tiên nhân tới vương đô Đại Hạ là để tới trung tâm Thiên Bảo Sơn mua một vài bảo vật mà ở nơi khác không mua được.
“Thật lớn quá.” Trong mắt Tiểu Thanh hiện lên đầy hưng phấn.
Bạch Thủy Trạch cũng ngẩng đầu nhìn. Hắn chưa từng thấy một nơi nào hoa lệ tới vậy.
Thiên Bảo Sơn ở trước mặt như một con Kỳ Lân khổng lồ đang chúc đầu xuống. Cả con Kỳ Lân dàu tới vạn dặm. Nói cách khác, trung tâm Thiên Bảo Sơn lớn ngang với cả ‘thành An Thiền’.
“Vù.”
Xe rông đen bay thẳng vào bên trong Thiên Bảo Sơn.
“Trước tiên chúng ta ăn một bữa đã rồi đi bán bảo vật.” Tâm tình của Kỷ Ninh đang rất khoan khoái nên cũng chẳng thèm buồn để ý tới mấy tên bám đuôi. Xe bay thẳng vào trong rồi có người tiếp đón.
Ở trung tâm Thiên Bảo Sơn có từng cái gương lớn được tạo ra bởi Thủy Kính thuật treo lơ lửng ở khắp nơi, gần như là che hết bầu trời trong hơn mười dặm.
Dưới gương có rất nhiều người tu tiên đứng đó.
“Xoẹt.”
Ngay khoảng khắc Kỷ Ninh, Bạch Thủy Trạch, tiểu Thanh cưỡi xe rồng đen tiến vào trung tâm Thiên Bảo Sơn thì một tấm gương nhanh chóng tập trung vào.
“Xe Hắc Thủy vốn là xe của công tử ‘Thiếu Viêm Nông’ thuộc Thiếu Viêm tộc. Công tử Thiếu Viêm Nông đã bị Kỷ Ninh giết chết.”
“Nhìn theo quần áo người cưỡi xe thì y hệt như Kỷ Ninh.”
“Bên cạnh còn có thần thú Không Thanh Xà và thần thú Bạch Thủy Trạch.”
“Chín mươi chín phần thiếu niên kia là Kỷ Ninh rồi.”
Một đường tình báo được làm ra rồi bay đi theo những tin tình báo khác. Nơi này chính là nơi giám thị của trung ương Thiên Bảo Sơn. Mỗi ngày có đủ loại nhân vật tiến vào trung ương Thiên Bảo Sơn, thậm chí còn có cả sinh linh ở thế giới lớn khác, thậm chí là cả Thiên giới, Địa phủ.
Đủ lại tình báo nặng nhẹ khác nhau được phát hiện. Tin tức về Kỷ Ninh. . .không hề có chút khó hiểu nào, rất bình thường.
“Kỷ Ninh đã xuất hiện, ngay ở trung ương Thiêu Bảo Sơn. Có năm nhà mua tin tức lâu dài về Kỷ Ninh. Hiện tại phải lập tức thông báo cho họ.” Một nữ tử mặc áo choàng đen hờ hững ra lệnh, rất nhanh sau đó đã có năm tên thuộc hạ chia ra phát tin ở năm nơi thuộc vương đô Đại Hạ.
Chỉ cần phát hiện ra Kỷ Ninh là phải lập tức thông báo! Có năm nhà mua tin tình báo này lâu dài.
“Đó là xe Hắc Thủy?” Ở trung ương Thiên Bảo Sơn, một tên nam tử áo tím nhìn về chiếc xe mà Kỷ Ninh cưỡi để tiến vào sân nhỏ. Xe Hắc Long được đặt trong sân đó còn Kỷ Ninh thì lại tiến lên tầng hai một lầu ở bên cạnh, cùng nhau hưởng thụ trân vị ở vương triều Đại Hạ, thậm chí là ở thế giới khác.
“Thiếu niên mặc da thú? Không Thanh Xà? Bạch Thủy Trạch?” Nam tử áo tím thì thào tự nói. “Chẳng lẽ hắn chính là Kỷ Ninh đã giết chết Thiếu Viêm Nông đó sao? Thật đúng là ngu dốt. Lại dám đi hung hăng càn quấy thế kia. Chỉ sợ rằng tình báo bên kia đã phát hiện ra hắn rồi. E là Thiếu Viêm tộc sẽ nhanh chóng phát hiện ra. Có điều chuyện này cũng chẳng liên quan tới ta.”
“Thiếu Viêm Nông chính là một kẻ giàu có. Kỷ ninh kia giết xong thì nhất định sẽ chiếm được lượng lớn bảo vật của Thiếu Viêm Nông.”
“Xem ra cơ hội của ta tới rồi.”
Nam tử áo tím sáng rực cả mắt lên. Hắn lập tức thản nhiên đi tới. Một lát sau đã đứng ở bên ngoài sân nhỏ. Hắn đứng ở ngoài sân chờ chứ không hề đi vào.
Hồi lâu. . .
“Ngoài sân là ai thế?” Âm thanh của Kỷ Ninh truyền tới.
“Thiên Bảo Sơn Ngu Kỳ.” Nam tử áo tím cười nói.
“Tiến vào đi.” Kỷ Ninh nói.
Lúc này nam tử áo tím mới biết điều đi vào, rất nhanh đã leo lên lầu, dọc theo hành lang tới lầu hai. Kỷ Ninh, thiếu nữ áo xanh, nam tử áo trắng đều đang ngồi đó, không hề khác với dự đoán của y.
“Ngươi đã đứng ở bên ngoài sân khá lâu rồi. Không biết định làm gì?” Kỷ Ninh nhàn nhã cầm chén rượu lên, đôi mắt xem xét kỹ lưỡng nam tử tên Ngu Kỳ kia. Thực lực của Ngu Kỳ. . .theo phán đoán của Kỷ Ninh thì hẳn là cấp độ Vạn Tượng.
“Tại hạ phụ trách mua bán bảo vật ở trung ương Thiên Bảo Sơn.” Ngu Kỳ cực kỳ khiêm tốn. “Nói ví dụ như nếu có ngươi muốn mua hoặc bán bảo vật gì thì ta có thể hỗ trợ. Đương nhiên vì việc mua bán này qua tay ta nên trung ương Thiên Bảo Sơn cũng sẽ thưởng cho ta đôi chút.”
Kỷ Ninh gật đầu nhẹ: “Ngươi nhận ra ta sao?”
Ngu Kỳ cười nói: “Ta liếc mắt một cái là đã nhận ra đạo hữu Kỷ Ninh ngươi cưỡi xe tên là ‘Hắc Thủy Xa Liễn’, cái đó vốn là xe của Thiếu Viêm Nông năm xưa. Hắn thường xuyên cưỡi xe Hắc Thủy tới trung ương Thiên Bảo Sơn. Cho nên không ít người biết chuyện vừa nhìn thấy xe kia. . .lại thấy bên cạnh ngươi có Không Thanh Xà, Bạch Thủy Trạch, hơn nữa quần áo ngươi mặc thì đều sẽ đoán ra ngươi là Kỷ Ninh trong truyền thuyết.”
“Xem ra danh tiếng của ta khá lớn, tới cả vương đô Đại Hạ cũng biết.” Kỷ Ninh không khỏi nở nụ cười.
“Đạo hữu Kỷ Ninh không biết thôi. Hiện tại danh tiếng của ngươi thật sự rất lớn.” Ngu Kỳ cười nói. “Thiếu Viêm Nông là một trong bốn công tử ở vương đô Đại Hạ. Bọn họ không phải người lợi hại nhất trong thế hệ trẻ mà chỉ vì địa vị của bọn họ đủ cao, đồng thời cũng đủ mức xa xỉ, cực kỳ ham vui. Mà Thiếu Viêm Nông lại chết ngoài ý muốn, nên đương nhiên sẽ có nhiều người chú ý tới tin tức này. Tuy rằng Thiếu Viêm tộc không hề nói ra bên ngoài, nhưng chỉ cần điều tra chút ít là có thể biết được hung thủ là Kỷ Ninh. Có linh thú Bạch Thủy Trạch, Không Thanh Xà, thích mặc pháp bào da thú, tu luyện ra sao, cực kỳ am hiểu sử dụng kiếm, hơn nữa có bộ dáng thiếu niên thanh tú. . .” Ngu Kỳ mở mồm nói ra một tràng.
Kỷ ninh cùng tiều Thanh và Bạch thúc nhìn hắn.
Chỉ giết Thiếu Viêm Nông mà mình đã có chút tiếng tăm ở vương đô Đại Hạ rồi cơ à?
“Hơn nữa ta suy đoán đạo hữu Kỷ Ninh chắc là tới đây để bán đi một ít bảo vật.” Ngu Kỳ cười nói. “Mà ta lại chuyên làm việc này ở Thiên Bảo Sơn.”