“Nếu ngươi bị chết. Ta sẽ bảo đảm cho ngươi kiếp sau sẽ lại về Thiếu Viêm tộc ta. Ta thu ngươi làm đệ tử.” Huyền Cơ lão tổ nhìn Thiếu Viêm Hiên. “Hiên nhi, đây là cơ hội khó tìm, nhất định phải nắm lấy!”
Thiếu Viêm Hiên cảm nhận được khát vọng của Huyền Cơ lão tổ, cũng theo đó hiểu ra gánh nặng trên vai.
“Nếu làm được, ngươi cũng sẽ có thể trở thành người mạnh mẽ như hoàng đế bệ hạ.” Huyền Cơ lão tổ mong chờ.
Thiếu Viêm Hiên gật đầu lia lịa.
“Ngươi đã chuyển thế tới chín lần là vì không thể độ kiếp trở thành Thiên Tiên được. Việc trở thành Thiên Tiên đã khó hơn rất nhiều. Con đường khi trước của ngươi chỉ là con đường chết, nhưng bây giờ, nếu ngươi có thể trở thành đệ tử của Xích Minh đạo tổ thì còn lo không thành được Thiên Tiên sao?”
“Thứu nhi, ngươi hoàn toàn có đủ thực lực để có một chân trong ba người đứng đầu đại hội Tiên Duyên lần này. Thương Ngô tộc ta xếp được hạng đỉnh cao ở vương triều Đại Hạ là đã cùng lắm rồi. Hoàng tộc Đại Hạ sẽ không bao giờ cho Thương Ngô tộc ta cơ hội. Trừ khi trong Thương Ngô tộc xuất hiện một Thuần Dương chân tiên. Có điều việc đó quá khó. . .Mà ngươi hiện tại lại có một cơ hội như vậy! Nhất định phải nắm lấy!”
Các bộ tộc, môn phái, giáo phái đều ngồi nói với nhau.
Nếu như khi trước, đám Thiên Tiên vẫn còn cực kỳ nhàn nhã thì sau khi biết được ‘Xích Minh đạo tổ thu đệ tử’ thì mỗi người đều không còn giữ ý gì nữa. Thậm chí còn tiếc. . .Tiếc rằng vì sao khi trước chính mình không đi dạy! Nếu tự mình dạy, thì e là thiên tài trẻ tuổi của bên mình sẽ mạnh hơn nhiều.
Đáng tiếc, khi trước bọn họ chẳng thèm để những người gọi là thiên tài kia vào mắt. Dù sao thiên tài cũng chẳng thiếu nên hiện giờ có hối hận cũng đã muộn.
Kỷ Ninh ngồi cạnh Dư Vi, nắm tay nhau, ánh mắt nhìn qua làm cho Uất Trì Tích Nguyệt và Lạp Tháp chân nhân ở bên cảm thấy hơi gượng gạo.
“Sư đệ, sư muội, hai người các ngươi?” Lạp Tháp chân nhân chớp chớp mắt.
“Ngươi chưa biết à?” Uất Trì Tích Nguyệt mỉm cười.
Hai người Kỷ Ninh và Dư Vi cũng nhìn nhau cười.
Qua một năm lưu lạc sống chết có nhau, hai người đã sớm phải lòng.
“Ha ha, chúc mừng chúc mừng. Đệ tử Hắc Bạch Học cung ta tham gia lần đại hội Tiên Duyên này lại có thể tạo thành một đôi đạo lữ. Đây chính là một giai thoại đấy.” Lạp Tháp chân nhân cười.
“Lạp Tháp chân nhân, Kỷ Ninh, hai người các ngươi đừng quá coi thường.” Uất Trì Tích Nguyệt lập tức nói. “Không nghe thấy vừa rồi có nói một trong ba người đứng đầu sẽ được Xích Minh đạo tổ thu làm đệ tử sao? Đây chính là cơ hội một bước lên trời. Xích Minh đạo tổ chính là một bá chủ thật sự ở tam giới, là một tồn tại nắm giữ Thiên Đạo.”
“Đúng! Cơ hội như thế phải cố mà nắm lấy.” Lạp Tháp chân nhân gật đầu.
Kỷ ninh cũng gật đầu, đồng thời tự hỏi. “Tiền bối. Nếu ta bái làm môn hạ của Xích Minh đạo tổ thì có sợ bị hắn nhìn thấy ‘Trích Tinh Thủ’ đoán ra quan hệ với Tam Thọ đạo nhân không? Sẽ không có rắc rối gì chứ?”
Bỗng nhiên trong đầu vang lên giọng nói. “Kỷ Ninh, không cần phải lo lắng. Xích Minh đạo tổ có xuất thân là Chân Thần hỗn độn, đều được sinh ra từ hỗn độn giống chủ nhân, lại từng cùng lưu lạc sống chết với nhau nên quan hệ khá sâu. Mặc dù không phải có quan hệ tốt lắm với chủ nhân nhưng cũng không phải là tệ. Cho dù hắn có biết ngươi có quan hệ với chủ nhân thì cũng sẽ không hại ngươi đâu. Với thân phận cao cỡ Xích Minh đạo tổ thì hắn cũng chẳng thèm động tay động chân với ngươi đâu.”
“Chân Thần hỗn độn, lưu lạc sống chết?” Kỷ Ninh nghi hoặc. “Sư tôn Tam Thọ đạo nhân chính là người bản lĩnh lớn ở tam giới. Xích Minh đạo tổ cũng là người bản lĩnh lớn ở tam giới. Bọn họ mà cũng phải lưu lạc sống chết sao?”
“Ta cũng không rõ lắm. Chỉ biết rằng trong tam giới đúng là có vài nguy hiểm cực kỳ đáng sợ. Nhóm Chân Thần hỗn độn như chủ nhân phải bắt tay với nhau chiến đấu, thành ra cảm tình của bọn họ cực kỳ tốt. Chủ nhân còn có thể giao cả tính mạng cho vài người bạn tốt cơ.” Con gấu lông vàng truyền âm. “Yên tâm đi. Nhóm Chân Thần hỗn độn vẫn rất đoàn kết.”
“Hơn nữa, ngươi lại tu luyện ‘Xích Minh Cửu Thiên Đồ’. Đó chính là pháp môn được Xích Minh đạo tổ sáng chế.” Con gấu lông vàng cảm khái. “Qua vô số năm tháng, Xích Minh đạo tổ đã nắm giữ được Thiên Đạo, trở thành đạo tổ. Nếu như chủ nhân còn sống thì có lẽ cũng đã nắm giữ Thiên Đạo rồi.”
“Xích Minh đạo tổ có tính tình khá tốt, khá có tiếng trong những Chân Thần hỗn độn. Ngươi phải bái được làm môn hạ của ông ta thì mới có thể biết được tin tức về chủ nhân.” Con gấu lông vàng luôn muốn biết tin tức về Tam Tho đạo nhân xem rốt cuộc còn sống hay đã chết.
“Ta sẽ cố lọt vào ba người đứng đầu, thậm chí giành thứ nhất, thể hiện hết sức để Xích Minh đạo tổ phải chọn ta làm đệ tử.” Kỷ Ninh truyền âm.
“Ừ.” Con gấu lông vàng cũng mong chờ.
Bỗng nhiên Diên Vương quay đầu về phía Lạp Tháp chân nhân, truyền âm nói: “Tiểu lôi thôi, ngươi cũng muốn trở thành đệ tử của Xích Minh đạo tổ chứ?”
“Dĩ nhiên là phải nỗ lực một phen rồi.” Lạp Tháp chân nhân nghi hoặc. “Với một cơ hội tầm cỡ thế này, sao có thể bỏ qua được? Nếu mà bỏ lỡ e là cho tới chết cũng không tìm được cơ hội như thế này.”
“Vậy ngươi làm thế nào mà học được đại thần thông Huyền Vũ?” Diên Vương hỏi.
Thiếu niên mập mạp nhếch nhác cười. Hắn biết rằng một khi thi triển ra thì nhất định sẽ bại lộ. Dù sao loại thần thông này cũng quá dễ nhận ra. Lúc này hắn vừa cười vừa truyền âm: “Vương gia, ta may mắn kiếm được đại thần thông Huyền Vũ trong một động phủ khi xông pha bên ngoài. Vì thế mới được truyền thừa, học được môn thần thông này.”
“Sao.” Diên Vương giật mình.
Ông ta hiểu được. E là Lạp Tháp chân nhân vẫn còn chưa biết rằng. . .Sư tôn của hắn chính là Huyền Vũ Đại Đế!
Trên chủ điện Thiên Mang Điện, các tiên nhân cứ thế bàn tán, đồng thời cũng chú ý tới từng trận chiến trên đám mây trong đại trận phong cấm.
Vòng giao chiến thứ nhất đang diễn ra.
Trận đầu Thương Ngô Thứu đánh với Tề Long. Trận chiến này thảm thiết một cách khủng khiếp. Hai người đều là Thần Ma luyện thể. Cuối cùng do Tề Long hết thần lực trước nên không thể không nhận thua. Có điều, hiển nhiên là hắn vẫn không cam lòng. Thiên Tiên lão tổ của Vạn Thú Môn trong chủ điện thấy như vậy cũng phải lắc đầu thở dài. Cơ hội ơi, thế là mất rồi.
Trận thứ hai, Mộc Truyền chân nhân đánh với Chuyên Thủy Kỳ. Chuyên Thủy Kỳ cũng liều mạng thi triển cấm thuật đánh một trận, có điều Mộc Truyền chân nhân ra tay không hề lưu tình. Vào lúc bị trọng thương, chưa nguy hiểm tới tính mạng, Chuyên Thủy Kỳ bất đắc dĩ phải chủ động nhận thua.
Từng trận đều là những cuộc liều mạng của hai bên.
“Ai có thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của chức đệ tử Đạo tổ đây?” Lã Động Tân lắc đầu than thở, ngửa đầu lên uống hết một chén rượu. “Nhưng bọn chúng nào có biết. Cho dù thành đệ tử của Đạo tổ thì cũng chỉ có thể đi theo học mà thôi. Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành vẫn phải từ cá nhân mà ra. Những người bản lĩnh lớn trong tam giới. . .đều là những người dựa vào bản thân mình mà gây dựng lên.”
“Cái tên Lã Động Tân này, nói chuyện người ta mà không thấy đau lưng mình à? Sau lưng ngươi có tới hai vị Đạo tổ, thậm chí Đạo tổ còn chỉ điểm cho ngươi hẳn hoi. Ngươi lại còn thở ngắn than dài cái gì.” Bắc Địa tiên ông hơi khó chịu. “Tới lão già như ta mà cũng còn thấy khó coi.”
“Ngươi ghen tị thì có.” Lã Động Tân lườm Bắc Địa tiên ông một cái.
“Ghen tị cái rắm. Ông đây dù gì cũng là Thuần Dương chân tiên. Nếu ngươi có bản lĩnh thành Đạo tổ thì ta dĩ nhiên sẽ phục ngươi sát đất. Thậm chí còn ngoan ngoãn tới nghe giảng đạo, lấy lễ thầy đối đãi với ngươi.” Bắc Địa tiên ông nói.
“Cái lão già nhà ngươi có biết xấu hổ là gì đâu. Ta mà trở thành Đạo tổ ấy. . .ngươi mà muốn ta giảng đạo cho thì còn phải xem xem tâm tình của ta thế nào đã.” Lã Động Tân vừa mở miệng thì cũng thấy nói hơi quá lố. Dù sao cũng đâu có dễ trở thành được Đạo tổ. Hiện tại hắn đã nắm hắn chưa từng nắm Thiên Đạo nào trong tay, cùng lắm cũng chỉ gọi là sờ ở bên ngoài. “Nhìn kia, đệ tử của Huyền Vũ Đại Đế lên sân đấu rồi.”
Trận thứ sáu, Lạp Tháp chân nhân đánh với Vân U chân nhân.
Vân U chân nhân đúng là một tuyệt sắc nhân gian, nhưng thực lực thì lại kém Lạp Tháp chân nhân quá nhiều. May mà tiểu lôi thôi còn ra tay lưu tình, Vân U chân nhân giữ được mạng, nhận thua rời đi.
Hoàng đế Đại Hạ ngồi trên cao nhìn xuống, hờ hững nói: “Trận thứ bốn mươi mốt, Kỷ Ninh Hắc Bạch Học cung đánh với Trúc Hương Hồng Liên Giáo!”
Âm thanh vang vọng khắp đại điện. Tới cả quảng trượng hoàng thành cũng nghe thấy âm thanh uy nghiêm kia đảo qua đảo lại.
Người ở ba ngàn sáu trăm quận, biển bốn phương đều nhìn lên Thủy Kính khổng lồ trên không trung. Trên Thủy Kính có chiếu lại cảnh tượng giao chiến trong đại trận phong cấm.
“Sư đệ phải cẩn thận đấy.” Trong điện, Lạp Tháp chân nhân cười nói. “Trúc Hương Hồng Liên Giáo này chính là Thần Ma luyện thể. Thần Ma luyện thể là khó giải quyết nhất. Vừa rồi ta gặp Vân U chân nhân lại là dòng luyện khí nên giải quyết khá dễ dàng.”
“Kỷ Ninh, cẩn thận đấy.” Dư Vi cũng nhìn Kỷ Ninh.
“Yên tâm, ta còn phải đoạt thứ hạng đầu cơ mà.” Lúc này, Kỷ Ninh đứng dậy đi ra ngoài.
Mà lúc này, một tên thanh niên ngồi khoanh chân sau một Thiên Tiên lão tổ cũng đứng dậy đi ra ngoài. Tên thanh niên này có vẻ phóng đãng ngỗ ngược, giống như một không bao giờ tỉnh ra. Có điều hắn là Thánh tử đứng đầu giáo phái ‘Hồng Liên Giáo’ nên thực lực cực kỳ ghê gớm. Khi trước, ở bên ngoài cũng ít ai biết hắn, nhưng trong lần đại hội Tiên Duyên này thì cũng đã nổi tiếng.
“Ra rồi kia, ra rồi kìa.” Mộc Tử Sóc ngẩng đầu kích động nhìn. “Mau nhìn Kỷ Ninh sư huynh lên đánh rồi kìa.”
“Thực lực của Kỷ Ninh huynh quá mạnh, Trúc Hương Hồng Liên Giáo kia không phải đối thủ. Kỷ Ninh huynh nhất định phải đoạt hạng đầu.” Bắc Sơn Bách Vi cũng rất hưng phấn. Nhìn thấy huynh đệ tốt của mình ngày càng đi xa hơn trên con đường tu tiên thì dĩ nhiên là hắn rất vui.
“Tốt lắm. Hắc Bạch Học cung ta cũng theo đó mà vang danh, một lần đại hội thành danh!” Ngũ Phong tiên nhân cũng phấn chấn, kích động.
“Chủ nhân.” Hai đôi mắt của tiểu Thanh cũng sáng lên.
Bạch Thủy Trạch ngẩng đầu lên nhìn, vừa xem vừa nổi sóng trong lòng: “Đại ca, nếu huynh còn sống, thấy Kỷ Ninh có thể sáng chói như thế này ở đại hội Tiên Duyên vương triều Đại Hạ thì thật là tốt biết bao.”
Trên đám mây, trong đại trận phong cấm.
Kỷ Ninh và Trúc Hương Hồng Liên Giáo đều đã vào trong đại trận phong cấm. Trúc Hương ăn mặc cực kỳ bừa bãi, đạo bào của hắn rách nát vô cùng, thậm chí còn hở cả ngực ra. Với vẻ mặt như chưa tỉnh ngủ, hắn nói với Kỷ Ninh. “Không ngờ ngay trận đầu đã gặp phải ngươi. Nghe nói ngươi chính là một trong những kẻ khó chơi nhất trong đại hội Tiên Duyên lần này. Ở trong Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ, ta hành động cùng với đồng môn, không có ai ép được ta phải dùng tới tuyệt chiêu. Nhưng hiện tại ta không thể không dùng tuyệt chiêu. Thua dưới tuyệt chiêu của ta, cũng là may mắn của ngươi đó.”
“Trúc Hương.” Kỷ Ninh mở miệng. “Ngươi có biết, ngươi trong mắt ta là cái gì không?”
“Cái gì?” Trúc Hương cười khẩy nói: “Một đống ***? Một con kiến? Một con rồng lớn? Hay là?”
“Không, ngươi ở trong mắt ta là một kiện pháp bảo tiên giai.” Kỷ Ninh cười.
Oang.
Nói xong, thân thể Kỷ Ninh lóe lên, trong nháy mắt biến thành người cao mười tám trượng, đồng thời ba đầu sáu tay hiện ra, trong tay xuất hiện sáu thanh tiên kiếm. Hơi thở vô tận đáng sợ lập tức tràn ra.