Trên một đồng cỏ tại Tà Nguyệt Tam Tinh Động, Tiên Phủ của Kỷ ninh nằm ở đây.
Bên trong một đình viện, Tiên Phủ.
Kỷ Ninh đang khoanh chân ngồi trên mặt đất, hai mắt nhắm hờ, không hề nhúc nhích, có một con chó lớn trắng như tuyết nằm ở bên.
“Sột soạt”
Một thiếu nữ áo xanh chợt hiện ra, chính là Tiểu Thanh.
“Đừng lên tiếng.” Bạch Thủy Trạch mở mắt ra, lập tức truyền âm nói.
“Bạch thúc, sao thế?” Tiểu Thanh băn khoăn nhìn Kỷ Ninh đang ngồi khoanh chân, truyền âm nói: “Chủ nhân đang tu luyện à? Nhưng không phải bình thường chủ nhân tham ngộ tu luyện đều ở trong tĩnh thất sao, sao giờ lại ngồi dưới đất chứ?”
Trên thực tế, bình thường Kỷ Ninh tu luyện đều tiến vào tĩnh thất trong Thủy Phủ, đây là tĩnh thất do Tam Thọ Đạo Nhân kiến tạo, ở tại đây tham ngộ quả thực tốc độ rất nhanh. Đương nhiên, “Thủy Phủ” là một bí mật đặc biệt, ngay cả Bồ Đề Lão Tổ cũng từng nhắc nhở Kỷ Ninh rằng tuyệt đối không được để lộ. Thế nên đến giờ Tiểu Thanh và Bạch thúc vẫn chưa biết.
“Ninh nhi đang tản bộ trong sân thì chợt có giác ngộ, liền ngồi khoanh chân xuống tham ngộ ngay.” Bạch Thủy Trạch truyền âm nói, “Lần giác ngộ này là bất chợt lóe lên nên tất nhiên không thể lãng phí thời gian đến tĩnh thất.”
“Ồ.” Tiểu Thanh gật đầu.
Giác ngộ chính là như vậy, ý tưởng lóe lên, phải lập tức bắt lấy.
“Ba mươi năm nay, kiếm pháp chủ nhân tiến bộ cực kinh người, ngay cả khôi lỗi cấp tám cũng bị chủ nhân đánh bại chín lần. Hiện giờ chủ nhân lại giác ngộ, thực lực nhất định sẽ tăng nhanh chóng!” Tiểu Thanh hưng phấn nói, “Nói không chừng có thể đánh bại khôi lỗi cấp chín đấy.”
Khôi lỗi cấp chín…. Rất nhiều đại yêu Phản Hư, thần ma Phản Hư đều không thể làm gì!
Bởi vậy có thể thấy được ba mươi năm này Kỷ Ninh đã tiến bộ kinh người như thế nào.
“Ninh nhi tư chất cực cao, đặc biệt là phương diện kiếm đạo lại càng cao minh.” Bạch Thủy Trạch nói, “Lúc vẫn ở Đại Hạ, Ninh nhi còn phải phân tâm cho những cái khác, nghiên cứu pháp thuật khác…vv, hơn nữa còn có các loại tranh giành chém giết! Còn ở trên Phương Thốn Sơn này lại không có bất kì tranh giành nào, mà Ninh nhi hoàn toàn chú tâm vào kiếm thuật, nên trải qua thời gian ba mươi năm, kiếm thuật Ninh Nhi đã siêu phàm nhập thánh khó có thể tưởng tượng nổi rồi.”
“Ừm. Đúng là không thể tưởng tượng nổi rồi.” Tiểu Thành cũng gật đầu.
Ba mươi năm qua, Tiểu Thanh tiến bộ rất nhiều, đã hiểu rõ Đại Na Di. Bạch Thủy Trạch so ra còn thông minh Tiểu Thanh, ngộ tính rất cao, cũng thực sự đã trở thành trận pháp tông sư.
Có điều tiến bộ của Kỷ Ninh vẫn vượt xa hai người bọn họ!
Mới ban đầu, các đệ tử phổ thông của Phương Thốn Sơn nhất mạch còn lén bàn luận, không hề xem trọng Kỷ Ninh. Thế nhưng về sau Kỷ Ninh vùi đầu nghiên cứu kiếm thuật và rồi kiếm thuật không ngừng nâng cao, liền một mạch đánh bại khôi lỗi cấp năm, cấp sáu, cấp bảy rồi cấp tám… Khiến cho các đệ tử Phương Thốn Sơn nhất mạch phải nghẹn họng trân trối!
Ngay cả người quản lý Thần Tiên Cung – Ngân Nguyệt Ma Đầu – cũng cảm khái nói: ” Kỷ Ninh sư đệ quả đúng là hạt giống Kiếm Tiên tuyệt thế, tiến bộ trên mặt kiếm thuật nhanh đến dọa người.”
Mặc dù nói có Bồ Đề Lão Tổ giảng đạo nhưng “Sư phụ chỉ dẫn vào cửa, tu hành phải xem chính mình”. Sư phụ tối đa là chỉ điểm lúc mấu chốt… Tu luyện tham ngộ chủ yếu phải tùy vào Kỷ Ninh. Hiển nhiên trên mặt “Kiếm đạo” Kỷ Ninh cực kì xuất sắc! Ban đầu ngay cả Kiếm Tiên tuyệt thế Lữ Đồng Tân cũng khá động lòng, liên tiếp mấy lần muốn nhận Kỷ Ninh làm đồ đệ.
Không biết làm sao hoàng đế Đại Hạ lại kiên quyết không Đồng ý! Nhưng sai cũng có cái lý riêng của nó, Kỷ Ninh ngược lại đã đến Phương Thốn Sơn xin làm môn hạ Bồ Đề lão Tổ.
“Mau nhìn!”
Ngày thứ mười hai Kỷ Ninh khoanh chân giác ngộ trong sân, trong không gian xung quanh Kỷ Ninh bỗng sinh ra kiếm khí.
Xoát! Xoát!
Tiểu Thanh và Bạch Thủy Trạch liền lùi lại về phía sau, lui đến nơi xa trên hành lang nhìn vọng lại. Chỉ thấy các tia kiếm khí xung quanh Kỷ Ninh càng ngày càng nhiều, đồng thời hắn cũng mở mắt ra.
“Đây là cảnh giới khi xưa của Bắc Hành tiền bối sao?” Kỷ Ninh khẽ nói. Vô số kiếm khí hội tụ xung quanh hắn hết sức chân thật, tạo thành một kiếm tiên tản ra tia sáng trắng chói mắt.
“Chém.” Kỷ Ninh mở miệng nói.
Xoẹt!
Kiếm tiên tản ra tia sáng trắng do kiếm khí ngưng tụ thành này xẹt qua trời cao. Lúc xẹt qua trời, trên kiếm tiên bất ngờ hiện ra bóng một con hắc long khổng lồ! Con hắc long này vờn quanh kiếm tiên, thậm chí trong ánh mắt hắc long cũng có vẻ phô trương tùy ý. Phi kiếm màu trắng xẹt qua trời cao khiến cho xung quanh nổ vang một loạt.
“Thức thứ chín Tam Xích Kiếm.” Kỷ Ninh lẩm bẩm, “Kiếm Du Tam Giới!”
“Cuối cùng ta cũng nắm được một kiếm mạnh nhất của Bắc Hành tiền bối. Nhưng sao ta cảm thấy một thức mạnh nhất ‘Kiếm Du Tam Giới’ này của Bắc Hành tiền bối quá mức phô trương tùy ý, không đủ nội liễm. Một chiêu này nếu thêm chút nội liễm như người ta vẫn hay nói là làm người phải bớt kiêu ngạo thì sợ rằng uy năng còn có thể tăng lên.” Hiện nay nhãn giới Kỷ Ninh đã cao vô cùng.
Cần biết rằng kiếm thuật bí tịch của tầng thứ tư Thần Tiên Cung chính là Tam Xích Kiếm.
Tầng thứ năm, thứ sáu, thứ bảy, thứ tám, Kỷ Ninh không chọn lại một số loại tương tự nhau. Dù thế, Kỷ Ninh cũng đã nghiên cứu mấy trăm bản, thư tịch kiếm thuật! Đặc biệt ở tầng thứ tám Thần Tiên Cung, Kỷ Ninh chọn lấy cả thảy chín bản, chín bản này đều là ghi chép của đại năng giả trong tam giới, dù chỉ là chút ghi chép cũng đã cao thâm khó dò.
Dưới sự hun đúc của nhiều kiếm pháp như vậy, tầm mắt Kỷ Ninh sao có thể không cao?
Bắc Hành Tiên Nhân khi xưa là tự mình lang bạt thiên hạ khổ tu.
Còn Kỷ Ninh lại bái làm môn hạ Bồ Đề Lão Tổ, có thể cung cấp vô số thư tịch kiếm thuật trong tam giới để nghiên cứu, cộng với bản thân chính là tuyệt thế Kiếm Tiên Phôi Tử, làm sao cảnh giới không cao được?
“Hiện giờ, toàn bộ chín thức của Tam Xích Kiếm ta đều đã hiểu được.” Kỷ Ninh âm thầm gật đầu, “Nhưng tám thức đầu đều đã trải qua sự sửa chữa của ta, biến thành kiếm pháp thích hợp nhất với ta. Thức thứ chín này…. cũng phải sửa chữa.”
Có nhiều tuyệt thế kiếm điển để tham khảo như vậy nên độ vững chắc của nền tảng “Kiếm đạo” của Kỷ Ninh quả thật không thể tưởng tượng nổi.
. . .
“Chủ nhân, chủ nhân.” Tiểu Thanh vội chạy lại, “Một chiêu kiếm vừa rồi nhìn có vẻ huyền diệu khó lường, có phải ngươi đột phá hay không?”
“Ừm, đã hiểu được thức thứ chín Tam Xích Kiếm.” Kỷ Ninh gật đầu.
Toàn bộ chín thức tam Xích Kiếm lần lượt là Kiếm Tâm Thông Minh, Kinh Cức Mật Bố, Kiếm Mang Sạ Hiện, Như Nhật Trung Thiên, Nguyệt Quang Tàng Kiếm, Đại Đạo Vực Cảnh, Nhất Tự Kiếm Trảm, Diệc Tiên Diệc Ma, Kiếm Du Tam Giới!
Bạch Thủy Trạch ở bên càng thêm kinh ngạc xúc động nói: “Ninh nhi, nghe nói Bắc Hành Tiên Nhân dựa vào Tam Xích Kiếm mà có thể so với thiên tiên. Ở trong thiên tiên có một số kiếm pháp cảnh giới cũng không cao bằng Tam Xích Kiếm đâu. Ninh Nhi, cảnh giới kiếm pháp của ngươi đã có thể so với một số thiên tiên chưa?”
“Bắc Hành tiền bối có thể so với thiên tiên chỉ là cách nói mơ hồ.” Kỷ Ninh từng tán gẫu với mấy vị sư huynh trên Phương Thốn Sơn nên tất nhiên đã hiểu được rõ hơn, “Độ kiếp thành thiên tiên là chuyện vô cùng khó khăn. Có Phản Hư địa tiên độ kiếp tương đối dễ nhưng cũng có Phản Hư địa tiên độ kiếp khó gấp trăm gấp nghìn lần. Thậm chí có Phản Hư địa tiên thiên kiếp còn tan đi luôn không đánh xuống. Hơn nữa các thiên tiên tu thời gian luyện khác nhau, có rất nhiều người là tán tu, cũng có rất nhiều người bái thành môn hạ của đại năng giả, thực lực tất nhiên cũng khác nhau.”
“Nếu nói Bắc Hành tiền sánh ngang thiên tiên thì cũng chỉ là so với những thiên tiên bình thường nhất mà thôi.”
“Giống như trong lịch sử có Sư Hoa tán tiên sống mấy trăm vạn năm cũng được nói thành ‘Sánh ngang thiên tiên’. Bắc Hành tiền bối sống trăm vạn năm cũng so được với thiên tiên.” Kỷ Ninh cười nói, “Hiện giờ tiên và thiên tiên chênh lệch rất lớn, mọi thứ khó nói. Thiên Tiên yếu ớt thì một số tán tiên nghịch thiên sống mấy trăm vạn, ngàn vạn nắm cũng có thể chém giết. Còn Thiên Tiên cường đại nhất, nghe nói trong các Thiên Tiên có cả người đã hoàn toàn nắm giữ kiếm đạo, chỉ thiếu chút nữa là thành Thuần Dương Chân Tiên. Đó mới chính là quái vật trong thiên tiên, thậm chí có thể so với các Thuần Dương Chân Tiên.”
“Thế nên đồng dạng là thiên tiên thì chênh lệch thực lực cũng rất lớn. Cách nói sánh ngang chân tiên… Ha ha ha, đều là để tán dương thôi.” Kỷ Ninh nói.
Quả thực như thế.
Hắn hiện giờ chỉ riêng thần ma luyện thể cũng đã đến tầng thứ mười lăm của Xích Minh Cửa Thiên Đồ, sánh ngang với thần ma luyện thể Phản Hư Tiền Kỳ thông thường! một khi thi triển Trích Tinh Thủ, lại dựa vào kiếm pháp đáng sợ…. Hoàn toàn không thua gì Bắc Hành Tiên Nhân năm đó!
Lúc Kỷ Ninh mới vào Hắc Bạch Học Cung, hắn vô cùng sùng bái Bắc Hành Tiên Nhân nên tất nhiên không có ý kiến gì với cách nói “Bắc hành Tiên Nhân sánh ngang Thiên Tiên.”
Nhưng giờ bản thân đã đạt tới cấp độ như Bắc Hành Tiên Nhân, vừa nghe thấy “Sánh ngang Thiên Tiên” đã cảm thấy khá xấu hổ rồi. Dù sao thì Kỷ Ninh cũng hiểu rất rõ hiện tại mình chỉ có thể so với Thiên Tiên bình thường nhất, mà chỉ là tương đương mà thôi. Chỉ sợ gặp phải một Thiên Tiên lợi hại chút cũng có thể đánh bại, thậm chí đánh chết mình!
Tiểu Thanh lại hưng phấn nói: “Chủ nhân, ngươi cũng đừng khiêm tốn. Bất kể thế nào, ít nhất cảnh giới kiếm pháp của ngươi chắc chắn là cấp Thiên Tiên! Thậm chí còn trên cả Thiên Tiên bình thường, đúng không?”
Kỹ Ninh khẽ giật mình nhưng lập tức cười bất đắc dĩ nói: “Đúng. Nhưng Tiểu Thanh, thực lực này của ta trong tam giới vẫn chỉ là một tiểu nhân vật, vẫn phải khiếm tốn tí.”
“Chủ nhân, thực lực của ngươi gần như là không địch thủ dưới Thiên tiên rồi.” Tiểu Thanh thật sự không biết khiếm tốn là như thế nào.
Kỷ Ninh cười.
Không địch thủ dưới Thiên Tiên ư?
Cho dù là tán tiên nghịch thiên mấy trăm vạn năm mới gặp được sợ rằng cũng không mạnh hơn mình bao nhiêu. Quả thực mình có thể coi như đỉnh cấp dưới Thiên Tiên được rồi. Nhưng dù sao tán tiên vẫn chỉ là tiểu nhân vật trong tam giới, Thiên Tiên mới có thể xem như thực sự có chút thân phận, mình là đệ tử lão tổ nên tất nhiên tầm nhìn phải cao chút.
“Ta chưa từng đi vào tầng thứ chín Thần Tiên Cung và Tam Giới Cung.” Kỷ Ninh thầm nghĩ, “Chờ đi đến tầng thứ chín xong lại đến Tam Giới Cung… Nhất là Tam Giới Cung. Các sư huynh đều nói chỉ cần tới Pháp môn thứ nhất trong Tam Giới Cung là cũng đủ để tung hoành tam giới. Đến lúc đó sợ rằng thực lực của ta sẽ càng mạnh hơn hiện giờ, không còn ở đẳng cấp Bắc Hành Tiên Nhân mà là cấp như Sư Hoa Tiên Nhân. Dù là Thiên Tiên lợi hại chút thì chắc chắn ta cũng có thể bảo vệ tính mạng.”
Kỷ Ninh rất tò mò về Tam Giới Cung.
“Tiểu Thanh, Bạch Thúc.” Kỷ Ninh nhắc nhở, “Ta sẽ bế quan để sửa chữa hoàn thiện Tam Xích Kiếm của mình một lần nữa, các ngươi cứ làm chuyện của mình đi, không cần lo cho ta.”
“Tốt.” Bạch Thủy Trạch gật đầu.
“Chủ nhân, ngươi vừa đột phá lại bế quan, khoảng cách giữa ta và ngươi càng ngày càng lớn.” Tiểu Thanh bất đắc dĩ nói, nhưng sau đó liền cười hắc hắc nói, “May mà Đại Na Di của ta e là phải chờ rất lâu nữa chủ nhân mới có thể làm được.”
Kỷ Ninh lắc đầu.
Rất lâu?
Mình dù sao cũng là Nhân tộc, nhất định phải hoàn toàn nắm giữ Càn Khôn Đại Đạo mới có thể thi triển. Kiếm đạo của bản thân mình còn một khoảng cách rất lớn mới hoàn toàn đại thành! Về phần Càn Khôn Đại Đạo kia lại càng xa vời vô tận!
“Ầm ầm ~~~”
Cửa đá đóng lại, Kỷ Ninh tiến vào mật thất.
Tiếp theo trong mật thất gợn lên rung động, Kỷ Ninh đi thẳng vào trong đó, đi tới chính giữa Thủy Phủ.
“Kỷ Ninh, rốt cục ngươi đã hoàn toàn nắm giữ chín thức của Tam Xích Kiếm này.” Trong đại điện Thủy phủ, Hoàng Mao Đại Hùng đang đứng ở đó, mặt mỉm cười.
“Tiền bối, hiện giờ ta có chắc chắn xông qua được tầng thứ tám Chiến Thần Điện không?” Kỷ Ninh hỏi, từ mười năm trước đã xông qua tầng thứ bảy rồi, lúc ấy chọn một bảo vật Tiên giai