“Ra tay!” Lão tổ Huyền Cơ lạnh lùng hét lớn
Lập tức trong phạm vi mấy ngàn dặm xung quanh cuồn cuộn mây mù, trời đất mờ mịt. Ngũ hành hỗn loạn, không gian khó định. Trong phạm vi bao phủ của trận pháp dù cho chiến đấu có lợi hại thế nào, chấn động không gian cũng khó có thể truyền ra ngoài được.
“Thất Luân Phong Lôi? Một tên Phản Hư Địa Tiên nhỏ bé mà có được bảo vật khôi lỗi như vậy, thật là lãng phí!” Huyền Cơ cười lạnh, xung quanh lão chợt xuất hiện từng đợt tinh quang, hơn nữa còn xuất hiện từng ngôi sao đá, tất cả ba trăm sáu mươi ngôi sao đá đồng thời bay lên không trung.
Ba trăm sáu mươi ngôi sao đá này là thủ đoạn ẩn giấu chính thức của Huyền Cơ, lúc này vì muốn giết Kỷ Ninh bằng được mà dùng đầu tiên luôn.
Chỉ thấy trên bầu trời ẩn ẩn hiện hiện bóng dáng của ba trăm sáu mươi ngôi sao đang di chuyển, từ xa xưa tới nay, sự di chuyển của những vì sao luôn là vĩnh hằng, đại trận như thế vừa khởi phát… lập tức xuất hiện một tầng tinh quang nồng đậm, tầng tinh quang này hoàn toàn giống như cuồng phong điện quang vô tận chốn địa ngục.
“Toàn bộ chết đi, chết, chết, chết..” Khôi lỗi Dực Tiên Hào vô cùng điên cuồng, liên tục thả ra Thất Luân Phong Lôi.
Uy lực của Thất Luân Phong Lôi này cực lớn, Huyền Cơ phải toàn lực ứng phó mới miễn cưỡng ngăn cản được: “Tốt, Thất Luân Phong Lôi tinh thuần, một tên Phản Hư Địa Tiên dựa vào khôi lỗi này mà có thể ngăn cản được ta, bảo vật như thế ở trong tay Mộc Tử Sóc thì thật là lãng phí, nếu rơi vào tay ta, thực lực của ta sẽ tăng lên nhiều.”
Thực lực khôi lỗi cũng phụ thuộc vào thực lực người điều khiển.
Nguyên lực Phản Hư so với pháp lực Thiên Tiên khi phát ra Thất Luân Phong Lôi sẽ có uy lực khác nhau! Dựa vào Dực Tiên Hào, Mộc Tử Sóc có thể đạt tới chiến lực cấp độ Thiên Tiên, nhưng nếu khôi lỗi này ở trong tay Thiên Tiên chính thức, uy lực tối thiểu cũng phải mạnh hơn một hai cấp độ.
…
Khi lão tổ Huyền Cơ ra tay thì đồng thời có một tên lão tổ khác cũng động thủ, chính là lão giả trông đầy vẻ tiều tụy, lão tổ Khổ Mộc.
Hai tay Khô Mộc kết ấn trước người, một cỗ chấn động cường đại hòa hợp cùng đại địa, hòa hợp cùng với cỏ cây xung quanh.
Lão tổ Khô Mộc này kỳ thật cũng là một dị loại trong giữa Thiên Tiên. Bởi vì trong khi đa số Thiên Tiên đều phải cần dùng pháp bảo, nhưng Khô Mộc này lúc còn trẻ vì tư chất thấp mà bị xem thường, bộ tộc cung cấp tài nguyên cực ít, thậm chí đến pháp bảo cũng không cho, nhưng tính tình lão bướng bỉnh bèn quay ra dốc lòng nghiên cứu pháp thuật.
Ai ngờ rằng con đường lão chọn chả giống ai như thế càng về sau lại càng vượt lên. Khi cả đám thiên tài cùng thế hệ với lão thất bại chết đi, thì cuối cùng lão lại là kẻ duy nhất độ kiếp trở thành Thiên Tiên, mà lại là kiểu dị thường trong cấp Thiên Tiên. Trong Thiếu Viêm tộc, lão tổ Kim Chung kia dù có được trấn tộc chi bảo thì thực lực cũng chỉ tương đương lão mà thôi.
“Đánh!” Lão tổ Khô Mộc hô lên một tiếng.
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Lập tức trời đất biến đổi, mặt hồ nước bên cạnh xao động, hoang nguyên rung chuyển, từng cái dây leo già cỗi màu xanh lá cây vừa thô vừa to từ trong nước lao ra, tỏa ra khắp cánh đồng hoang vu, có khoảng chín cây dây leo… Bên trên chín cây dây leo này đều có tầng tầng kim quang lưu chuyển, phía trước còn có phù văn cổ xưa.
Chín cây dây leo phóng lên trời, dài tời vạn trượng, quật thẳng tới khôi lỗi Dực Tiên Hào và Kỷ Ninh.
Nói thì chậm chạp.
Kì thật thì Mộc Tử Sóc điên cuồng thi triển Thất Luân Phong Lôi, Huyền Cơ thi triển ra Chu Thiên đại trận ngăn cản, Khô Mộc triệu hồi ra chín cây dây leo quật tới, tất cả đều đồng thời xảy ra.
“Hô.” Khôi lỗi Dực Tiên Hào vừa phóng thích ra Thất Luân Phong Lôi vừa bay thật nhanh để né tránh những cây dây leo đang quật tới.
Mỗi một cây dây leo phảng phất như một cây trụ chống trời, vô cùng cao lớn tráng kiện, nhưng lại rất nhanh.
Làm cho khôi lỗi Dực Tiên Hào phải dùng tốc độ siêu cao để né tránh. Trong lúc này đột nhiên bên trên dây leo mọc ra vô số nhánh nhỏ, từ những nhánh nhỏ lại mọc ra những nhánh nhỏ hơn, càng lúc càng nhiều.
Bên trên dây leo cực lớn mọc ra chằng chịt, rậm rạp các nhánh nhỏ, những nhánh nhỏ này như những con rắn, lập tức quấn chặt lấy khôi lỗi Dực Tiên Hào.
“Cút ngay, cút ngay.” Dực Tiên Hào kiệt lực giãy dụa, phóng ra Thất Luân Phong Lôi.
Nhưng tinh quang của Chu Thiên đại trận đã tỏa xuống, ngăn cản Thất Luân Phong Lôi lại.
Mặc dù có một ít nhánh nhỏ bị Thất Luân Phong Lôi phá hủy, nhưng lại có rất nhiều nhánh nhỏ khác sinh trưởng ra, Dực Tiên Hào bị dây leo trói lại… dù cho có giãy dụa thế nào, cũng không thể nào thoát ra được.
…
Trong số chín cây dây leo tấn công, chỉ có một cây vây khốn Dực Tiên Hào, còn lại những cây dây leo khác thì ra tay với Kỷ Ninh.
Trong lòng Kỷ Ninh bây giờ vừa áy náy vừa phẫn nộ!
“Sư đệ.” Kỷ Ninh vô cùng áy náy, hắn thấy bốn tên Thiên Tiên kia xuất hiện trong nháy mắt đã hiểu ra, bốn tên nay một mực ẩn núp tại đây chờ mình xuất hiện mới động thủ, cộng thêm đối phương là người Thiếu Viêm tộc, không thể nghi ngờ chính là muốn đối phó với chính mình. Sư đệ chỉ là bị liên lụy đến.
Hồn phách của đạo lữ, quan trọng thế nào với sư đệ, Kỷ Ninh sao có thể không biết? Nhìn cảnh sư đệ rơi huyết lệ, lòng Kỷ Ninh càng thêm se lại.
Đi kèm theo đó là phẫn nộ!
Vô cùng phẫn nộ!
“Thiếu Viêm tộc! ! !” Kỷ Ninh thấy Huyền Cơ, Khô Mộc đồng thời thi triển thủ đoạn, hắn cũng lập tức thi triển thủ đoạn của mình.
Xoạt!
Bên cạnh Kỷ Ninh xuất hiện một Kỷ Ninh khác mặc đạo bào màu đen, chỉ thấy bản tôn cùng nguyên thần thứ hai sóng vai đứng trên không, đồng thời xung quanh xuất hiện tất cả hơn ba trăm thanh phi kiếm Tiên giai cực phẩm, vừa áy náy vừa phẫn nộ trong lòng khiến cho Kỷ Ninh trong nháy mắt đã thi triển ra sát chiêu mạnh nhất hiện nay của mình.
Đại Thiên kiếm trận tầng thứ tư!
Lượng lớn kiếm khí ngưng tụ lại thành một thanh phi kiếm màu vàng trước ngực Kỷ Ninh.
“Giết! ! !” Bản tôn và nguyên thần thứ hai đồng thanh thét lên.
“Hống ~~~”
Một con thần long màu đen do phi kiếm màu vàng hóa thành ngửa đầu lên trời gầm rống, nó mang theo duệ mang sắc bén đáng sợ… phía bên kia một dây leo to lớn mang theo thiên địa chi uy đang quật thẳng tới. Mặc dù thần long màu đen này vô cùng linh động tránh qua để đi cứu Mộc Tử Sóc, thế nhưng dây leo này cũng linh động không kém, nhanh chóng sinh ra rất nhiểu nhánh nhỏ , chặn thần long màu đen lại.
“Ào ào xôn xao ~~~ “
Rất nhiều nhánh nhỏ bị kiếm quang xé rách, thậm chí trên thân cây dây leo to lớn cũng xuất hiện vết rách, sau đó … “beng!” bị đứt hẳn ra.
Kỷ Ninh và nguyên thần thứ hai lại ngưng tụ ra đạo kiếm quang thứ hai, thần long màu đen thứ hai này cũng bay ra ngoài. Đồng thời điều khiển hai cái kiếm quang của Đại Thiên kiếm trận tầng thứ tư, đây cũng là cực hạn hiện nay của Kỷ Ninh.
“Rống ~~~ “
Hai con thần long màu đen nhanh như điện, công kích lên phần lớn dây leo, những dây leo to lớn kia kiệt lực ngăn cản, khiến cho một con thần long màu đen bị tiêu hao mất.
Còn lại con Thần Long màu đen khác trong nháy mắt đã đánh tới chỗ khôi lỗi Dực Tiên Hào, xé rách những dây leo kia, cứu khôi lỗi Dực Tiên Hào thoát xuống dưới.
“Cái gì!” Việc này khiến cho bốn tên Thiên Tiên Thiếu Viêm tộc đang xem không khỏi kinh ngạc, “Thực lực tên Kỷ Ninh vậy mà mạnh đến vậy, xem như một hảo thủ trong cấp Thiên Tiên rồi.”
“May mắn biết Huyết Vân lầu ám sát thất bại, chúng ta đã sớm dự đoán thực lực hắn rất mạnh, đã có sự chuẩn bị.”
Nhưng bốn tên Thiên Tiên không hề sợ chút nào.
“Lâm!” Mí mắt lão tổ Khô Mộc hạ xuống, trong mắt ẩn hiện kim quang di chuyển, đọc lên một chữ.
Xoạt! Xoạt! Xoạt! Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Từ mọi chỗ trong hồ nước, trong cánh đồng hoang vu thoát ra rất nhiều dây leo, những dây leo này mảnh hơn rất nhiều so với chín dây leo lúc trước, đại khái chỉ bằng khoảng một phần trăm mà thôi. Nhưng số lượng lại rất nhiều, mỗi một cây cũng đều dài tới trăm dặm, trong chốc lát giữa không trung trở thành một cánh rừng dây leo.
Vô số dây leo nhỏ cùng với chín dây leo lớn, điên cuồng quấn quanh vây khốn lại.
Kỷ Ninh thi triển Đại Thiên kiếm trận tầng thứ tư hóa thành hai Thần Long màu đen, chỉ có thể lần lượt càn quét ở xung quanh, lần lượt chống cự, thậm chí chỉ có thể phòng ngự mà không có cách nào xuất thủ tấn công lại được.
“Vù vù vù ~~~” Mộc Tử Sóc bên cạnh phóng ra Thất Luân Phong Lôi, lão tổ Huyền Cơ cũng vội thi triển ra đại trận, tinh quang cũng lần lượt áp chế phong lôi lại.
….
Chỉ một lão tổ Khô Mộc đã kiềm chế được Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc, đây mới là thực lực thật sự của Thiên Tiên cường đại! Như vị tướng quân ở dãy núi Đông Lâm lúc trước, thực lực gã đó còn mạnh hơn so với lão tổ Khô Mộc, càng có thể hoàn toàn trấn áp, thậm chí đánh bại Kỷ Ninh, chỉ là vì gã không có cách nào bắt trói được Kỷ Ninh, nên lúc đó mới bất đắc dĩ chịu thỏa hiệp.
Tuy nhiên tương đối mà nói thì lão tổ Khô Mộc chênh lệch chút ít, có khả năng áp chế hai người bọn họn, cộng thêm lão tổ Huyền Cơ phụ trợ bên cạnh, càng làm cho Kỷ Ninh ngay cả cơ hội sử dụng Đại Na Di đạo phù cũng không có.
“Bàng.”
Một khối tín phù đột nhiên xuất hiện trước người Kỷ Ninh, thần long màu đen gào thét vụt qua, kiếm quang nồng đậm lập tức chém vỡ khối tín phù này.
*****
Trong thành An Thiền.
Bây giờ tuy mới đang là buổi chiều, nhưng sắc trời đã trở nên rất âm u.
“Không tốt!”
“Là Kỷ Ninh.”
Trên không trung thành An Thiền đồng thời xuất hiện hai bóng người, theo thứ tự là lão giả lưng còng chống quải trượng bằng gỗ Đà Sơn thiên tiên, người còn lại là Điện Tài tiên nhân, sắc mặt cả hai người đều đại biến. Tại thời điểm Kỷ Ninh, Điện Tài tiên nhân cùng An Thiền Bắc Sơn tộc kết minh khi trước, để có thể hỗ trợ lẫn nhau, tất cả mọi người đều lưu lại tín phù, một khi bị bóp nát, những người khác có thể cảm ứng được.
“Thực lực Kỷ Ninh cao, tình huống như nào mà có thể làm cho hắn phải cầu cứu?” Trong lòng Điện Tài tiên nhân kinh hãi.
“Ngay trong phạm vi quận An Thiền, cách đây mấy chục vạn dặm.” Đà Sơn thiên tiên truyền âm nói.
“Chúng ta tranh thủ thời gian tới mau.” Nét mặt Điện Tài tiên nhân nghiêm trọng.
“Ừ.”
Hai người không chút do dự, xuyên qua hư không thẳng tới hướng đó.
Cường đại nhất An Thiền Bắc Sơn tộc chính là vị lão tổ tông kia, nhưng sự tồn tại của lão tổ tông là một điều bí mật, nếu không phải thời khắc mấu chốt chính thức, hắn cũng sẽ không ra tay. Nếu quả thật ngay cả Điện Tài tiên nhân, Đà Sơn thiên tiên cũng không cứu được Kỷ Ninh, chỉ sợ lúc đó vị lão tổ tông kia mới ra tay.
…
Thế giới Đại Hạ, giữa biển Tây Hải có một hòn đảo.
Trên hòn đảo nhìn có vẻ hoàng tàn vắng vẻ, kì thực là do trận pháp bao phủ tạo nên, để người ngoài khó có thể dò xét thật hư.
Bên trên hòn đảo.
Giữa một tòa cung điện.
Có một thiếu nữ đang ngồi trên vương tọa, trong đại điện có một tấm gương cực lớn, là pháp bảo Thuần Dương “Triệt Địa Thần Kính”, trên tấm gương cực lớn này đang hiện ra tình cảnh đại chiến bên hồ nước ở vùng hoang nguyên kia.
“Thiếu Viêm tộc ra tay rồi.” Thiếu nữ lộ ra vẻ tươi cười, “Hơn nữa ngay cả Si Tâm thiên tiên cũng đi, còn có pháp bảo Thuần Dương cực phẩm Thần Chung kia…”
Hơn mười tên Thiên Tiên áo vàng đứng trong đại điện cũng nhìn chằm chằm vào tấm gương lớn, quan sát trận chiến này.