Nguyên một đám Phù Hoa Chân Tiên, Khô Thảo Tiên Tử,… như bất động giữa không trung, mí mắt mở to không chớp. Trong cơ thể, Thiên Thần lực, Thuần Dương pháp lực như bị đông cứng lại, không cách nào di chuyển được. Loại cảm giác không thể nhúc nhích này làm cho đám Phù Hoa nội tâm tràn đầy kinh hãi.
“Là Đạo Tổ”.
“Nhất định là Đạo Tổ”.
“Tại sao… Trên Minh Tâm đảo, bên cạnh Kỷ Ninh tại sao lại có Đạo Tổ?”
Tất cả bọn họ đều không nghĩ tới, lần này tập kích Kỷ Ninh lại gặp phải thiết bản cứng rắn như vậy. Lần Đại Na Di này quả thực rất thuận lợi, trực tiếp di chuyển tới Minh Tâm đảo. Bởi vì Minh Tâm đảo không quá lớn, thật trùng hợp là khoảng cách di chuyển lại rất gần với Kỷ Ninh. Mà dù có di chuyển cách xa một chút thì trận pháp trên hồ Dực Xà cũng không ngăn nổi trận pháp tinh thông. Hơn nữa, Phù Hoa Chân Tiên lại rất hiểu Càn Khôn Đại Đạo.
Lúc này bọn họ đều đã rõ, cái vận khí tưởng là tốt ấy lại chính là vận xui tận mạng!
“Tiền bối”. Kỷ Ninh cùng Dư Vi cùng cung kính hô lên.
“Ân”. Lão giả trong tay mang cây kéo lớn chậm rãi đi tới, thấy hai người Kỷ Ninh cung kính thì gật đầu nói: “Coi như là biết tôn kính lão nhân”.
Kỷ Ninh và Dư Vi cùng chỉ biết im lặng.
Vừa mới rồi lão giả còn là thân tôi tớ, trong chốc lát đã hiện rõ thân phận Đạo Tổ làm Kỷ Ninh hai người thật không tưởng tượng nổi.
“Lũ tiểu tử trên trời kia”. Lão giả làm vườn ngẩng mặt nhìn hơn năm chục người đang cứng đờ trên không kia, rồi nói: “Dám quấy rầy giấc ngủ của ta, trước khi chết còn gì muốn trăn trối?”
Lão giả vừa nói xong, đám Phù Hoa Chân Tiên ở trên không liền cảm giác mình có thể mở miệng.
“Chúng ta chỉ là vô ý mà đắc tội với tiền bối.” Phù Hoa Chân Tiên cung kính nói.
“Tiền bối, xin hãy cho chúng ta một lối thoát a.” Khô Thảo Tiên Tử cũng cất giọng run run.
Bọn người Vô Gian Môn cũng đều tỏ rõ sự cung kính, nhưng trong lòng bọn hắn hiểu rõ, vị Đạo Tổ trước mắt cũng không tự nhiên mà đối phó với bọn hắn. Hiện tại, các Đạo Tổ ở hai trận doanh đều đang kìm giữ nhau. Bọn hắn đụng phải vị Đạo Tổ này, có lẽ sẽ trêu tức bọn hắn một phen, nhưng chưa chắc đã lấy mạng.
Đối với bọn hắn, chết mất một phân thân hóa thân không phải là chuyện lớn, nhưng bọn hắn lần này đều mang theo pháp bảo trọng yếu, còn có cả Thuần Dương cực phẩm pháp bảo để có thể phát huy hết thực lực cường đại của phân thân hóa thân. Đặc biệt là Ô Tiêu Thiên Tiên, hắn lần này còn mang theo cả Thiên Tiên Linh Bảo.
“Xem ra mối nguy này có thể hóa giải được rồi.” Kỷ Ninh và Dư Vi trong lòng đều thở ra nhẹ nhõm. Tuy vậy, Kỷ Ninh cũng biết; Vô Gian Môn thế lớn, nếu là sư phó Bồ Đề Lão Tổ cũng sẽ không tùy tiện động thủ với đám tiểu nhân vật này. Còn vị Đạo Tổ ưa nhàn tản này chắc cũng không tùy tiện làm càn.
“Kỷ Ninh tiểu tử.” Lão giả làm vườn chợt nói.
“Tiền bối.” Kỷ Ninh liền thưa.
“Ngươi nói xem, đám người này nên giết hay không giết?” Lão giả cười đầy thâm ý nhìn Kỷ Ninh. “Nếu ngươi nói đáng chết, ta sẽ giết bọn chúng. Ngươi nói không nên giết, ta sẽ tha cho bọn hắn. Thế nào?”
Kỷ Ninh khẽ giật mình.
Trên không trung, đám người Vô Gian Môn cũng đều biến sắc.
“Nên giết hay không, tất cả đều do tiền bối định đoạt.” Kỷ Ninh trả lời. Hắn tuy trong lòng muốn giết bọn chúng, nhưng nếu vị Đạo Tổ ở ngay cạnh hắn này chỉ muốn vui đùa, trong lòng cũng không muốn là người khơi mào cuộc chiến, hắn lại mở miệng nói lung tung thì không xong rồi.
“Xem ra, ngươi còn đang nghi hoặc a.” Lão giả làm vườn cảm thán. “Khắp tam giới, đừng nói là bọn hắn, ngay cả kẻ khó đối phó nhất Đạo Môn là Lữ Động Tân, ta muốn giết cũng sẽ giết.”
Kỷ Ninh cả kinh.
Trên không trung, đám Phù Hoa Chân Tiên, Khô Thảo Tiên tử, Ô Tiêu Thiên Tiên, Tam Dương Thiên Thần, … cũng nhất loạt biến sắc.
“Nguyên Lão Nhân?”
“Nguyên Lão Nhân?”
Bọn hắn đều đã đoán ra.
“Người là Nguyên Lão Nhân tiền bối?” Phù Hoa Chân Tiên thốt lên. Trong tam giới, người dám giết Lữ Động Tân, lại tự xưng là ‘Lão đầu tử’ cũng chỉ có Nguyên Lão Nhân thần bí mà thôi.
“Đúng là lão già ta.” Lão giả làm vườn cười tủm nhìn bọn hắn. “Các ngươi hiện giờ còn cho rằng ta không dám giết các ngươi sao?”
Phù Hoa Chân Tiên và đám người Vô Gian môn thấp thỏm lo âu, đã không còn bình tĩnh nữa. Trong lòng bọn hắn cũng thầm oán thán. Lão đường đường là Nguyên Lão Nhân, muốn là có thể giết chết bọn hắn liền, sao còn ở đó nói nhiều với bọn hắn như vậy. Lời đồn quả thực không sai, Nguyên Lão Nhân đúng thật là một lão già điên điên khùng khùng.
“Nguyên Lão Nhân?” Kỷ Ninh cùng Dư Vi rất mực kinh hãi.
Dư Vi đi theo Lữ Động Tân, cũng biết một ít Đạo Tổ bên trong tam giới.
Kỷ Ninh tại Phương Thốn Sơn tuy không hiểu rõ lắm về các Chân Thần Đạo Tổ, nhưng cũng biết chút ít về một số Chân Thần Đạo Tổ cao cấp nhất. Các đệ tử trên Phương Thốn Sơn cũng hay bàn tán về chuyện này. Trong đó, tất nhiên có vị Nguyên Lão Đạo Nhân này.
Nguyên Lão Nhân, chính là từ Hỗn Độn thai nghén mà thành Chân Thần. Tuy vậy, ngộ tính cũng cao hơn nhiều so với Tam Thọ Đạo Nhân, ngay cả địa vị cũng vậy. Lão sớm có thể khống chế Thiên Đạo, trở thành Đại La Đạo Tổ! Sau đó thực lực ngày càng tăng vượt ra ngoài sức tưởng tượng. Lão không vào Đạo Môn, không quy Phật Môn, tự lập thành một phái. Thực lực siêu tuyệt, là một trong những Đạo Tổ đứng đầu trong tam giới. Môn hạ đệ tử có hai Đạo Tổ, ngoài ra lão còn có ba bằng hữu sinh tử chi giao, cũng đều là những Đạo Tổ cường đại trong tam giới.
Lão và ba vị bằng hữu kia, trong tam giới được gọi là ‘Nguyên Hà Tứ Tổ’. Bốn người cảm tình sâu đậm, cùng tiến cùng lui. Thực lực bản thân đã cường đại, còn thêm một ít đệ tử và bằng hữu, trong tam giới chính là một cỗ thế lực cực lớn.
Mà Nguyên Lão Nhân là người đứng đầu, cũng là người mạnh nhất trong Nguyên Hà Tứ Tổ!
Thực lực của lão mạnh tới đâu, không ai thực sự nắm rõ. Có người nói Nguyên Lão Nhân so với hai người đứng đầu Đạo Môn và Phật Môn thì yếu hơn một chút. Lại có người nói lão ngang tầm so với hai người kia. Quả thực, lão đúng là một ‘Lão đầu tử’ điên khùng có thực lực đáng sợ.
“Khổ thật rồi.” Phù Hoa Chân Tiên cùng cả đám trong lòng đau khổ.
Hiện giờ tam giới có hai đại trận doanh.
Bồ Đề Lão Tổ đã sớm chọn một phe, phe kia là Vô Gian Môn, còn Nguyên Hà Tứ Tổ thì ở phe trung lập. Tuy nói lần này cuộc chiến chỉ có hai đại trận doanh, nhưng rốt cuộc, không ai có thể chỉ lo cho bản thân mình. Nhưng mà chiến tranh lại chưa thực sự bùng phát, hai đại trận doanh đều đang tìm cách lôi kéo Nguyên Hà Tứ Tổ. Dù sao thực lực của Nguyên Hà Tứ Tổ quá mạnh mẽ, bốn người đều không phải những Đạo Tổ bình thường. Bốn lão gia hỏa đều từ Hỗn Độn Chân Thần sinh ra, trong các Đạo Tổ đều là những người đứng đầu. Đặc biệt là Nguyên Lão Nhân, một trong những Đại Năng Giả đứng đầu trong tam giới.
Nếu là Bồ Đề Lão Tổ tới giết bọn hắn, Đại Năng Giả đứng phía sau Vô Gian Môn nhất định sẽ ra tay. Đôi bên dù sao cũng đang đứng ở hai bờ chiến tuyến.
Mà Nguyên Lão Nhân giết chết bọn hắn, Đại Năng Giả đứng phía sau Vô Gian Môn nhất định sẽ không xuất thủ ngăn trở. Bọn họ còn đang một mực tìm cách lôi kéo Nguyên Hà Tứ Tổ thì sao lại dám đối nghịch với Lão đầu tử này chứ?
“Ngươi đã biết là ta không nói chơi.” Lão giả làm vườn cười tủm nhìn Kỷ Ninh. “Lão đầu tử ta hỏi lại ngươi một lần, bọn hắn đáng chết hay không đáng chết?”
Lần này, Kỷ Ninh đáp không chút do dự: “Đáng chết.”
“Tốt lắm.” Lão giả làm vườn gật đầu thỏa mãn. “Như vậy mới thật là thống khoái.”
“Tiền bối!”
Bọn người Vô Gian Môn đang bất động trên không hoảng sợ vạn phần.
“Đi.” Lão giả làm vườn mang cây kéo lớn tùy ý quăng ra. Cây kéo bình thường chỉ dùng để cắt cành tỉa lá, không thể dùng để cắt đá cứng, giờ này lại đang hướng tới những Thiên Thần Chân Tiên kia mà cắt tới. Dù chỉ là phân thân, các Thiên Thần này cũng có thân thể vô cùng cứng rắn.
“Răng rắc!”
Giống như là đang cắt những tờ giấy, đám Thiên Thần Chân Tiên trực tiếp bị cắt làm hai nửa. Khí tức của bọn hắn dần biến mất, chết đến không thể chết hơn được nữa.
“Răng rắc! Răng rắc!…
Phù Hoa Chân Tiên, Khô Thảo Tiên Tử, Độc Sửu Tiên Nhân,… đều hốt hoảng kêu ‘Tiền bối’, cuối cùng vẫn bị cắt thành hai nửa. Chỉ trong chốc lát, toàn bộ hơn năm chục gã Vô Gian Môn đều đã chết. Đại thiết kéo tuy có chậm dần lại, nhưng không có bất kỳ Đại Năng Giả nào ra tay ngăn cản Lão đầu tử.
Kỷ Ninh nhìn sự việc mà hai mắt phát sáng.
Thống khổ!
Đám người kia tìm đến tận nơi để giết mình, cuối cùng lại bị giết sạch sẽ. Thật là thống khoái!
“Bọn chúng, lũ tiểu tạp chủng Vô Gian Môn này, tuy đều chỉ là phân thân hóa thân nhưng cũng mang theo không ít thứ tốt. Thuần Dương cực phẩm pháp bảo có ba kiện, còn có một kiện Tiên Thiên Linh Bảo.” Lão giả làm vườn vung tay lên, những pháp bảo mà bọn người Vô Gian Môn chết đi lưu lại đều bay về phía Kỷ Ninh và Dư Vi.
“Lão nhân ta thấy gai mắt, cho các ngươi đó.”
Kỷ Ninh nghe vậy thì trợn mắt.
Dư Vi cũng bất chợt ngơ ngẩn.
Cho các ngươi?
Lời nói này…
Kỷ Ninh bái làm đồ đệ của Bồ Đề Lão Tổ, rồi tại Tà Nguyệt Đại Thế Giới trải qua biết bao gian khổ cùng với vận khí mới nhận được một kiện Tiên Thiên Linh Bảo – La Hầu Cung, dây cung còn đang bị đứt. Mà Nguyên Lão Nhân này vung tay còn hào phóng hơn cả sư phó của mình a!
“Như thế nào, không muốn nhận?” Nguyên Lão Nhân trừng mắt.
“Vãn bối nhận.” Kỷ Ninh bị dọa vội nói. “Tiền bối ban thưởng, vãn bối sao dám chối từ?” Nói rồi liền thu tay nhận lấy.
“Vậy mới đúng. Làm việc thì nên dứt khoát, đừng do dự như đám đàn bà con gái.” Nguyên Lão Nhân cười cười.
“Ta ở trên Minh Tâm đảo của ngươi cũng được mấy tháng rồi.”
Mấy tháng?
Kỷ Ninh trong lòng nghi hoặc. Là vị lão giả làm vườn vẫn thường ở đây đó sao?
“Lão giả trồng hoa chỉ là bị ta nhập vào thân mà thôi.” Nguyên Lão Nhân cười tủm tỉm. “Ở đây mấy tháng, tên tiểu tử ngươi mới quay về Minh Tâm Đảo. Phải rồi, ta nhiều lần nhìn người luyện kiếm, thấy kiếm thuật của ngươi không tệ, nắm giữ Tâm lực cũng rất tốt.”
Nhìn thấy mình mấy lần?
Ngoài trừ lần này, còn những lần khác lão giả làm vườn cũng không có mặt a. Cũng đúng, với thực lực của Nguyên Lão Nhân, dù cách xa, muốn nhìn mình luyện kiếm cũng không khó khăn gì.
“Tuy vậy…” Nguyên Lão Nhân có chút nghi ngờ, nói: “Ta sao thấy ngươi giống một tên đầu đất vậy?”
“Đầu đất?” Kỷ Ninh ngẩn ra. Đây là lần đầu tiên có người nói hắn ngu ngốc!
“Ngươi thật muốn dùng Tâm lực vào đường kiếm, chẳng lẽ ngươi lại không thấy, sao lại đem tâm lực dùng tại hai chân để dùng trên toàn thân thể. Ngươi thử thi triển độn thuật thần thông xem… Chẳng phải tốc độ tăng lên rất nhiều sao? Nếu phải đối mặt với những Thiên Thần Chân Tiên vừa rồi, cơ hội chạy trốn thoát thân của ngươi cũng tăng lên nhiều, không đến nỗi chỉ biết đứng ngây ra đó mà chịu trận.” Nguyên Lão Nhân nói.
Kỷ Ninh lắc đầu. “Vận dụng tâm lực như thế, nói dễ vậy sao? Có thể dùng vào đường kiếm, vãn bối cũng đã mất tới mười tám năm nghiền ngẫm mới ngộ ra được.”
“Không dễ dàng, vì ngươi không có sư phó tốt đó thôi. Sư phó của ngươi về Tâm lực đúng là dốt đặc cán mai.” Nguyên Lão Nhân cười tủm tỉm.
“Ngươi xem thực lực của ta thế nào?”
“Thực lực của tiền bối quả thực cường đại.” Kỷ Ninh vội nói.
“Vậy còn không mau tranh thủ bái sư?!”