Lúc trước Kỷ Ninh có nhờ Duyên Vương giúp đỡ tra xét tình hình của song thân Kỷ Nhất Xuyên và Úy Trì Tuyết sau khi chuyển thế. Chỉ là sau này, Kỷ Ninh vướng vào cuộc chiến với Thiếu Viêm tộc, rồi lại bị đày đến vực Tịch Diệt, khiến cho Duyên Vương sau khi tra ra thì vẫn chưa có cơ hội nói cho Kỷ Ninh biết.
“Tra được rồi.” Duyên Vương gật đầu.
“Thật tốt quá, việc này… như vậy tốt quá.” Kỷ Ninh khó dấu được sự kích động.
Trong lòng Kỷ Ninh.
Phụ thân Kỷ Nhất Xuyên, mẫu thân Úy Trì Tuyết có địa vị cao nhất, dù Dư Vi là đạo lữ nhưng vẫn không bằng phụ mẫu! Thậm chí ngay cả song thân ở kiếp trước trên địa cầu cũng kém hơn một chút. Dù sao thì phụ thân ở kiếp trước luôn luôn bận rộn với sự nghiệp, rất ít khi gặp hắn. Chỉ có mẫu thân trong kiếp trước vẫn luôn tận tình chăm sóc hắn, việc đó Kỷ Ninh một mực ghi tạc trong lòng.
Còn ở kiếp này…
Mẫu thân sống chỉ vì mình mà không màng tới tính mạng. Vì để cho mình có thể phát triển mà ngay cả thù hận với Tuyết Long Sơn, đại thù của Úy Trì tộc một mực đều giấu không cho Kỷ Ninh biết.
Còn phụ thân tuy bề ngoài lạnh như băng, nhưng quan tâm Kỷ Ninh không thua gì mẫu thân, người đã cầm tay Kỷ Ninh dạy bảo từng đường kiếm, đã luôn luôn che chở Kỷ Ninh, cho đến khi không thể che chở được nữa, mới chết đi hội ngộ với mẫu thân.
Kỷ Ninh không thể nào quên được.
Khoảng thời gian khi còn niên thiếu kia, chính là khoảng thời gian hắn cảm thấy vui vẻ nhất.
“Đây là thẻ tre.” Trong tay Duyên Vương xuất hiện hai cuốn thẻ tre, “Đây là ghi chép hiện nay của địa phủ chúng ta, phàm là những gì phán quan phán định đều được ghi lại trong đó.”
“Phần thẻ tre nay, ghi lại rất nhiều tin tức, trong đó có mẫu thân của ngươi, Úy Trì Tuyết. Còn phần này thì có tin tức về phụ thân Kỷ Nhất Xuyên của ngươi.”
Kỷ Ninh hít một hơi dài, rồi mới nhận lấy.
Hắn dùng thần thức thăm dò một cuốn thẻ tre, lập tức rất nhiều tin tức ập đến. Sau khi tâm lực Kỷ Ninh trở nên cường đại hơn, thì việc vận dụng thần thức rõ ràng cũng mạnh hơn nhiều, rất nhanh sau đó đã tra ra được tin tức phụ thân Kỷ Nhất Xuyên.
“Kỷ Nhất Xuyên, ở Yên Sơn, quận An Thiền, thế giới Đại Hạ. Tử Phủ tu sĩ, công đức tội nghiệt không có. Phán đầu thai làm người, chuyển thế đến tộc Liễu Hà, quận Hoa Sơn, thế giới Ngô Khung, tên là Liễu Hà Xuyên, thọ một trăm tám mươi hai năm.”
Kỷ Ninh bây giờ không còn là một tên tiểu tử mơ mơ hồ hồ nữa rồi. Ở núi Phương Thốn hắn cũng xem qua nhiều sách vở, hiểu dược ý tứ của phán phạt này, nếu như phán đi nơi nào, tên gọi là gì, tuổi thọ được bao nhiêu, đều là thuận theo Thiên đạo tự nhiên mà phán ra. Trừ phi phán quan tận lực sửa đổi, nhưng việc đó sẽ ảnh hưởng một chút tới công đức cho nên phải có mặt mũi khá lớn mới có thể khiến cho Thập Điện Diêm Vương, đệ nhất phán quan nể tình, sai thủ hạ đi sửa chữa.
Nói thẳng ra thì với Thôi Phán Quan trước kia, cái gì chứ sửa tuổi thọ, đối với hắn thì rất đơn giản.
Thật ra tuổi thọ này chỉ tính khi là phàm nhân, một khi trở thành tu tiên giả… cũng đã bước lên con đường nghịch thiên rồi, trời cao sẽ giáng xuống tam tai cửu kiếp, có điều bước lên được tới đó hay không thì khó nói. Nếu như làm phàm nhân có lẽ sẽ sống được hơn một trăm năm, còn trở thành tu tiên giả mà hơn hai mươi năm đã đạt tới tu sĩ Tử Phủ, nhưng thành tu sĩ Tử Phủ chưa được bao lâu đã bị giết thì tuổi thọ cũng không bằng phàm nhân.
Trong phán phạt của địa phủ, tuổi thọ chỉ có ý nghĩa đối với phàm nhân mà thôi.
“Liễu Hà Xuyên, Liễu Hà tộc, quận Hoa Sơn, thế giới Ngô Khung?” Kỷ Ninh yên lặng ghi nhớ.
Rồi hắn lấy ra cuốn thẻ tre còn lại, dùng thần thức dò xét.
Sau một lát đã tra ra được tin tức mẫu thân Úy Trì Tuyết.
“Úy Trì Tuyết, người tộc Úy Trì, quận Đông Tự, thế giới Đại Hạ, hơi có công đức, phán đầu thai làm người, chuyển thế đến tộc Đông Lưu, quân Hoa Sơn, thế giới Ngô Khung, tên là Đông Lưu Tuyết, thọ hai trăm năm.”
Kỷ Ninh xem xong thấy rất vui mừng.
Đều là quận Hoa Sơn, thế giới Ngô Khung.
Duyên Vương đứng bên cạnh bèn nói: “Phán phạt này của phán quan, đều là dựa theo Thiên đạo tự nhiên. Hiển nhiên là song thân ngươi có tình duyên nhiều đời, nên thiên đạo mới đưa bọn họ lại gần nhau.”
“Tình duyên nhiều đời?” Kỷ Ninh khẽ gật đầu rồi nói ,”Duyên Vương tiền bối, người nói song thân ta ở cùng một nơi?”
“Sau khi bọn họ đầu thai, ta cũng giúp ngươi qua quận Hoa Sơn, thế giới Ngô Khung điều tra, chỉ có điều cha mẹ người cũng đều chết rồi, những gì tra được đều ghi lại trong sách này.” Duyên Vương nhìn Kỷ Ninh, trong tay xuất hiện một quyển sách đưa cho Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh sững sờ: “Đã… đã chết, như vậy có lẽ lại đầu thai, tại sao không đầu thai lại một lần nữa…” Kỷ Ninh bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sắc mặt trắng nhợt, thần thức liên tiếp quét qua từng trang sách, tiếp tục xem xét.
“Không.”
“Không.”
Kỷ Ninh cầm quyển sách, lắc đầu, ánh mắt tràn ngập vẻ kinh sợ và thống khổ, hắn không hề muốn tiếp nhận kết quả này.
Cha mẹ đúng là có tình duyên, ở kiếp này mặc dù trải qua chút ít khó khăn trắc trở, nhưng bọn họ vẫn được ở cùng nhau, lại còn cùng bước vào con đường tu tiên…
“Thế này là sao? Tại sao lại như vậy?” Kỷ Ninh lắc đầu, “Vì sao mà tất cả đều giáng lên người bọn họ, vì sao không giáng lên người ta, tuy bọn họ bước vào con đường tu tiên, những cũng chỉ là tiểu nhân vật mà thôi. Vì sao phải khổ như vậy, vì sao nhất định phải như vậy?”
“Ta không tin, ta không tin!”
“Đây là giả , giả dối.”
Ánh mắt Kỷ Ninh trở nên điên cuồng, sự thật vượt quá khả năng tiếp nhận của hắn, bản năng hắn không muốn tin vào sự thật này! Huống chi đây chỉ là văn bản ghi lại, Kỷ Ninh càng không muốn tin.
“Đệ đệ.”
“Sư đệ.” Dư Vi và quận chúa Tích Nguyệt đều lo lắng nói.
Kỷ Ninh chợt nói: “Ta muốn đi đển tiểu âm tào địa phủ, sẽ đi ngay bây giờ! Sư tỷ… hiện tại tuy thành An Thiền gặp phải khốn cảnh, nhưng ta phải đi, nếu quả thật gặp phải nguy hiểm gì, nàng bóp nát tín phù này, ta sẽ dùng Đại Na Di trở về ngay.”
“Được.” Dư Vi gật đầu liên tục, “Ta đi cùng đệ.” Nàng cảm nhân được Kỷ Ninh đang rất lo lắng.
“Không cần, mình ta đi là đủ rồi.” Kỷ Ninh nhìn về phía Duyên Vương bên cạnh, “Duyên Vương tiền bối, ta muốn đi tiểu âm tào địa phủ, làm thời gian nghịch chuyển để quan sát cảnh phán quan phán phạt song thân ta lúc trước.”
Hiện tại ngay cả việc chuyển thế đầu thai được ghi lại trong thẻ tre cũng bị Kỷ Ninh hoài nghi, phải đảo lưu thời gian, tận mắt chứng kiến thì hắn mới có thể hoàn toàn tin tưởng.
“Được.” Duyên Vương gật đầu, hắn nhớ Hạ Hoàng đã nhắc nhở, trong toàn bộ thế giới Đại Hạ, trong những người được Hạ Hoàng coi trọng, phải một mực lôi kéo thì được coi trọng nhất chính là Kỷ Ninh, một người ngay cả độ kiếp còn chưa tới. Kỷ Ninh yêu cầu tất nhiên Duyên Vương sẽ không cự tuyệt.
“Ta đưa ngươi đi.” Duyên Vương dẫn theo Kỷ Ninh, nhanh chóng bay ra khỏi phủ, lên tới không trung thì trực tiếp xuyên thẳng qua hư không, hai ngươi lập tức biến mất.
Úy Trì Tích Nguyệt, Dư Vi cùng ngẩng đầu lên nhìn hai người rời đi.
“Trước đây ông ngoại không nói ta biết.” Úy Trì Tích Nguyệt lo lắng.
“Hi vọng mọi chuyện đều tốt đẹp.” Dư Vi thì thầm.
*****
Khí u minh tràn ngập.
Một thế giới rộng lớn, nhìn qua thấy có vô số người mặc áo trắng xếp hàng bước đi, bên cạnh còn có rất nhiều quỷ binh đầu trâu mặt ngựa đang giám sát. Một số người áo trắng ngạc nhiên nhìn chăm chú lên bầu trời, nơi đó xuất hiện hai bóng người.
Hai người xuất hiện trên bầu trời, đúng là Kỷ Ninh và Duyên Vương.
“Tiểu địa phủ này so sánh với địa phủ chính thức, quả thật còn kém nhiều. Mà những quỷ hồn chết đi này cũng rất nhiều.” Duyên Vương nói, dù sao tất cả mấy chục cái Đại thế giới, vô số tiểu thế dưới nằm trong sự khống chế của Xích Minh Đạo Tổ đều quy về đây, ước chừng cũng khoảng một phần trăm địa bàn Tam Giới.
Kỷ Ninh không lên tiếng, hắn không còn tâm tình để nói chuyện phiếm.
Duyên Vương thấy vậy cũng hiểu, không nói tiếp mà dẫn Kỷ Ninh bay thẳng tới một tòa thành thị cực lớn. Trong thành thị kiến trúc san sát, quỷ binh ở khắp nơi, Duyên Vương nhanh chóng đi đến một toàn phán quan điện.
“Đây là phán quan điện lúc trước phán phạt mẫu thân ngươi.” Duyên Vương dẫn Kỷ Ninh đi thẳng vào trong.
Đám quỷ binh ở cửa đại điện không dám ngăn trở.
Phán quan đang ngồi xem xét trong điện cũng sợ nhảy lên, gã chỉ là một trong vô số phán quan, so với một diêm vương cao cao tại thượng thì kém hơn không biết bao nhiêu.
“Tiểu nhân bái kiến diêm vương.” Gã phán quan này cung kính quỳ sát, đám quỷ binh xung quanh cũng rầm rầm quỳ xuống. Quỷ hồn vốn đang chờ phán phạt đằng kia cũng bị dọa ngây ngẩn cả người.
“Tranh thủ thời gian phán phạt tên này xong đi.” Duyên Vương hạ lệnh.
“Dạ dạ.” Phán quan vội nói, “Nhanh giải xuống dưới, đưa đi mười tám tầng địa ngục.”
Lập tức hai gã quỷ binh tới áp giải, quỷ hồn kia sợ hãi hô hào, những vẫn bị lôi đi.
“Các ngươi cứ lui ra ngoài trước, hôm nay cũng đừng dùng tới phán quan điện này.” Diêm vương phân phó.
“Vâng.” Phán quan và đám quỷ binh không dám nói nhiều, tuy nhiệm vụ bọn họ nặng nề, nhưng dù sao cũng còn rất nhiều phán quan điện, một người trong bọn hắn ngừng một ngày cũng không ảnh hưởng gì. Bọn họ hiếu kỳ nhìn thoáng qua thiếu niên bên cạnh diêm vương. Bọn họ cảm giác được có vẻ như diêm vương không dám lãnh đạm với thiếu niên kia.
Chỉ sợ có lai lịch không nhỏ! Bọn họ vội ngoan ngoãn đi cả xuống dưới.
Rất nhanh trong điện chỉ còn lại Kỷ Ninh và diêm vương.
“Duyên Vương tiền bối, ta còn chưa độ kiếp thành Thiên Tiên, lúc này thi triển thời gian nghịch chuyển phải nhờ tiền bối rồi.” Kỷ Ninh nói.
“Việc nhỏ.” Duyên Vương đáp, tuy pháp thuật kia tiêu hao pháp lực khá lớn, nhưng cũng không có vấn đề gì.
Duyên Vương thi triển pháp thuật.
Xôn xao ~~~
Chỉ thấy cảnh vật xung quanh bắt đầu biến ảo, những phán quan quỷ binh mới rời đi kia đang phản hồi ngược lại với tốc độ nhanh chóng, lại bắt đầu phán phạt quỷ hồn trước đó… thời gian đảo lưu càng lúc càng nhanh, thậm chí tất cả đều hóa thành hư ảnh, Kỷ Ninh và Duyên Vương đứng yên lặng quan sát.
Những cảnh vật được đảo lưu thời gian này chỉ là hư ảnh. Thân hình phán quan, quỷ binh cho dù có đụng chạm vào người bọn hắn, cũng đều xuyên qua.
Một năm, hai năm, ba năm… nhanh chóng đảo lưu ngược về phía trước.
“Vào ngày này.” Duyên Vương nói.
Bởi vì pháp bảo thẻ tre có số thứ tự, do phán quan điện nào ghi lại, khi nào, đều có trình tự. Cho nên Duyên Vương mới biết chuẩn xác phán quan điện nào, biết rõ thời gian ngày nào.
Tốc độ đảo lưu thời gian bắt đầu chậm lại, có thể thấy rõ nguyên một đám quỷ hồn.
Kỷ Ninh cũng nhìn kỹ, có lẽ trong đám quỷ hồn này có mẹ của mình.
Bỗng nhiên
Duyên Vương điều khiển pháp thuật đảo lưu thời gian chậm hẳn lại, bởi vì xuất hiện phụ nữ áo trắng vừa được áp giải vào phán quan điện…. Đó chính là mẫu thân của Kỷ Ninh – Úy Trì Tuyết!
“Mẫu thân.” Kỷ Ninh đau xót, thậm chí hắn còn muốn bổ nhào tới ôm lấy mẫu thân
Đã bao lâu, bao lâu rồi…
Kỷ Ninh cố kiềm lại vì hắn hiểu rõ, đây là do thời gian đảo lưu lại mới thấy, là sự việc phát sinh trong quá khứ, là hư ảnh, hắn không thể nào chạm được vào mẫu thân.
“Nhanh lên, nhanh lên.” Hai quỷ binh áp giải Úy Trì Tuyết, còn một tên đẩy bà đi.
Úy Trì Tuyết nhìn bốn phía, không có vẻ gì sợ hãi, lúc này mới quỳ xuống: “Bái kiến phán quan.”