Mặt trời nhô lên cao tỏa ánh sáng ấm áp giữa mùa đông xuống Hắc Bạch Học cung.
Vù vù.
Kỷ Ninh đang đứng trên một con thuyền lá bay đi. Rất nhanh hắn đã tới được một tòa đại điện hùng vĩ, chính là Đạo Tàng Điện – nơi có địa vị không kém gì chỗ đặt Hắc Bạch Đồ trong Hắc Bạch Học cung! Đệ tử của Hắc Bạch Học cung muốn có được pháp môn, thần thông, thuật pháp hàng đầu đều phải tới đây để học. “Chà chà.” Một đại hán có thân thể tráng kiện, ăn mặc hoa lệ đang ngồi bên một cái bàn đá, tay cầm chén rượu tinh xảo thưởng thức rượu ngon.
Kỷ Ninh đáp xuống.
“Bái kiến sư thúc.” Kỷ Ninh hành lễ nói.
“Ồ.” Đại hán khôi ngô liếc mắt nhìn Kỷ Ninh. “Ngươi là Kỷ Ninh, đệ tử mới vào?”
“Dạ.” Kỷ Ninh đáp. Đại hán khôi ngô này là hộ điện đạo nhân (đạo nhân làm chức bảo vệ đại điện). Chức vụ này thường được những Nguyên Thần đạo nhân đảm nhiệm.
“Đây là sáu nghìn Hắc Bạch Đan.” Đại hán khôi ngô vừa lật tay liền xuất hiện một bình ngọc màu đen. Hắn trực tiếp ném cái bình đó tới chỗ Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh tiếp lấy, dùng nguyên lực nhập vào bên trong. Trong bình ngọc này đúng là có cực nhiều viên đan. Tất cả đan đều có hai màu trắng đen. “Đây là một trăm cân nguyên dịch. Cứ mười năm, đệ tử đời thứ ba sẽ được nhận một trăm cân nguyên dịch.” Đại hán khôi ngô lại ném cho Kỷ Ninh một cái bình ngọc khác. “Được rồi. Ngươi đã lĩnh cả Hắc Bạch Đan và nguyên dịch rồi. Giờ ngươi có thể đi vào trong.”
Hai bình ngọc. Một cái màu đen, một cái màu xanh biếc.
Mỗi cái lần lượt chứa sáu nghìn viên Hắc Bạch Đan và một trăm cân nguyên dịch ngưng tụ.
“Không hổ là Hắc Bạch Học cung.” Kỷ Ninh cảm khái. “Hàng ngũ đệ tử đời thứ ba mới gia nhập môn phái như ta mà mười năm đã được một trăm cân nguyên dịch rồi. Như vậy là một trăm năm sẽ có một ngàn cân nguyên dịch! Một món pháp bảo địa giai bình thường cũng chỉ có giá trăm lượng nguyên dịch. Mà pháp bảo thiên giai bình thường cũng chỉ tới vạn lượng nguyên dịch là cùng.”
Lượng nguyên dịch phân phối cho đệ tử đời ba trong Hắc Bạch Học cung trong một trăm năm đã đủ để đổi lấy một món pháp bảo thiên giai. Đương nhiên sẽ không có ai ngu ngốc đi tích cóp từng tí một mà làm việc đổi chác đó. Thường thì những đệ tử đều dùng số nguyên dịch này để tăng thực lực của bản thân lên, làm giảm bớt thời gian phải ngồi hấp thu nguyên khí trời đất. “Cảm tạ sư thúc.” Lúc này Kỷ Ninh bước vào trong Đạo Tàng Điện.
Đạo Tàng Điện có ba tầng.
Kỷ Ninh vừa mới bước vào tầng thứ nhất thì lập tức cảm thấy choáng ngợp trước biển sách. Chỉ thấy trên những dãy giá sách dài dằng dặc kia có vô số kể các loại sách vở. Kỷ Ninh chỉ vừa mới liếc mắt qua thôi là đã dám khẳng định. Ở đây có cả trăm vạn giá sách. Trong đó giá sách lớn nhất là một dãy nằm ở sát tường, bên trên có ghi một chữ lớn : “Pháp”! “Pháp!” Kỷ Ninh thầm nói. “Đạo Tàng Điện có ba tầng. Tầng thứ nhất là Pháp. Tầng thứ hai là Thuật. Tầng thứ ba là Tạp.”
“Pháp” là viết tắt của pháp môn. Pháp môn là phương pháp tu luyện. Như các phương pháp tu luyện: luyện khí, Thần Ma luyện thể đều được gọi là pháp môn.
“Thuật” là tiên ma bí thuật, là kỹ thuật thi triển đặc biệt giống như ‘Thần thông’ Thần Ma, như ‘Kiếm thuật’ của kiếm tiên, ‘cấm thuật’ sử dụng lúc liều mạng, ‘độn thuật’ dùng để chạy trốn Tất cả những thứ kỹ xảo vận dụng đó đều được gọi là Thuật. “Tạp” là thứ tổng hợp của hai loại trên. Như kiểu khôi lỗi, trận pháp, nuôi côn trùng, luyện chế pháp bảo, luyện chế đan dược, dùng độc
“Sư phụ ta nói, ta phải đổi lấy quyển thượng “Tam Xích Kiếm” cùng với pháp môn luyện khí tiên giai.” Kỷ Ninh không hề do dự, bắt đầu công việc tìm kiếm ở tầng thứ nhất trong Đạo Tàng Điện.
Pháp môn luyện khí được chia ra làm bốn tầng là tiên giai, thiên giai, địa giai, nhân giai.
“Nhắm tới Thiên Tiên thì sao?” Kỷ Ninh thầm cảm khái. “Tuy nói pháp môn luyện khí tiên giai là con đường đi tới Thiên Tiên. Nhưng trong lịch sử của Hắc Bạch Học cung thì cũng mới chỉ có duy nhất một gã Thiên Tiên mà thôi. Đến nhân vật tuyệt thế như Bắc Hành tiên nhân cũng chưa thể trở thành Thiên Tiên được. Con đường mà mình đi hôm nay đúng như lời Thôi phán quan đã từng nói, kiếp nạn trùng trùng.”
Kỷ Ninh cẩn thận tìm kiếm.
Rất nhanh hắn đã tìm được một quyển sách đặt trên một chiếc bàn dài ở chỗ sâu nhất trong tầng đầu của Đạo Tàng Điện . Sau khi mở ra thì ở bên trong có tổng cộng hai mươi tám trang màu vàng kim. Trên bìa bộ sách này có điêu khắc một chữ: “Tiên”!
“Pháp môn luyện khí tiên giai?” Kỷ Ninh cầm quyển sách màu vàng lên. Pháp môn này có tên là ‘Già Lam Phi Thiên kinh’. Cả quyển màu vàng này chỉ là một bản tóm lược. Dù sao thì pháp môn luyện khí tiên giai cũng là bí mật của cả một môn phái, tuyệt đối không thể để lọt ra ngoài được.
“Cũng phải tốn một ngàn năm Hắc Bạch Đan thì mới đổi được quyển thượng ‘Già Lam Phi Thiên kinh’ này.” Kỷ Ninh thầm líu lưỡi. Quay đầu nhìn lên, hắn thấy một số lượng lớn “pháp môn luyện khí Địa giai” bên cái giá sách cao cao. Hơn nữa ở đây đều là bản đầy đủ chứ không phải tóm lược
“Thật tiện nghi, chỉ có một trăm Hắc Bạch Đan.” Kỷ Ninh thầm nhủ.
“Kỷ Ninh sư huynh.” Một âm thanh vang lên.
Kỷ Ninh quay đầu nhìn lại. Ở xa xa một thiếu niên áo trắng vừa bước vào, là sư đệ Mộc Tử Sóc. Mộc Tử Sóc hưng phấn nói. “Kỷ Ninh sư huynh. Nơi này có nhiều pháp môn tu luyện thật.” “Một môn phái tồn tại lâu như vậy thì pháp môn sẽ nhiều tới nhường nào.” Kỷ Ninh nói.
Lập tức một đôi sư huynh sư đệ đều tự mình đi chọn lấy pháp môn tu luyện.
*****
Sau nửa canh giờ.
“Chính là nó.” Kỷ Ninh cầm một quyển sách bìa màu vàng lên. Pháp môn luyện khí tiên giai ‘Thủy Nguyên Chú’. Cần một ngàn rưỡi Hắc Bạch Đan để đổi lấy quyển thượng. Pháp môn luyện khí từ nhỏ mình tu luyện là ‘Thủy Nguyên Công’. Sau khi mở tử phủ thì pháp môn hệ thủy lại càng phù hợp hơn với mình.
“Cộng thêm quyển thượng ‘Tam Xích Kiếm’. Vậy là ta cần tổng cộng ba ngàn năm trăm Hắc Bạch Đan. Ta chỉ còn lại hai ngàn năm trăm Hắc Bạch Đan để dùng.” Kỷ Ninh suy tư.
Còn phải lấy một pháp môn cho Bạch thúc nữa.
Còn phải đổi lấy thần thông nữa. Còn cần phần sau của ‘Xích Minh Cửu Thiên Đồ’ nữa.
“Hiện tại Bạch thúc đã là Tử Phủ tiền kỳ nên rất cần pháp môn. Hơn nữa Bạch thúc cũng chuyện tu hành hệ thủy. Vì thế nên ‘Thủy Nguyên Chú’ cũng thích hợp để tu luyện.” Kỷ Ninh ngẫm nghĩ.
Cho dù mình vẫn chọn ‘Thủy Nguyên Chú’. Nhưng nếu để Bạch thúc cùng tu luyện thì nhất định phải trả thêm một ngàn năm trăm Hắc Bạch Đan nữa! Nếu không trả thì chính là học trộm, lại còn là học trộm pháp môn tiên giai. Tội này được tính là tội cực nặng. Chỉ riêng lời thề với trời trừng phạt đã đủ để Kỷ Ninh hồn phi phách tán rồi. “Còn lại một ngàn Hắc Bạch Đan.” Kỷ Ninh lập tức cảm thấy số lượng Hắc Bạch Đan của mình bây giờ vẫn còn thật thiếu thốn.
Nhưng hắn cũng không biết rằng, người ngoài nào có ai dám bỏ ra cái giá lớn như thế cho linh thú như hắn.
Một lát sau. Ở tầng thứ nhất Đạo Tàng Điện, Kỷ Ninh đã tìm được tới khu để công pháp Thần Ma luyện thể, cũng đã tìm được phần tiếp của pháp môn Thần Ma luyện thể đứng đầu ‘Xích Minh Cửu Thiên Đồ’. Đó cũng mới chỉ là quyển ‘Xích Minh Cửu Thiên Đồ’ thứ hai .
Quyển ‘Xích Minh Cửu Thiên Đồ’ thứ hai cũng có chín tầng. Theo thứ tự là tầng mười, tầng mười một Cho đến tầng thứ mười tám.
Cấp độ đối chiếu theo là Vạn Tượng, Nguyên Thần, Phản Hư.
Một khi đạt tới tầng mười tám Xích Minh Cửu Thiên Đồ là sẽ phải độ kiếp. Nếu độ qua được thiên kiếp thì sẽ trở thành Thiên Thần.
Lại nói người luyện khí nếu qua được độ kiếp thì sẽ trở thành Thiên Tiên! Thiên Tiên, Thiên Thần vốn là hai trường phái khác nhau.
“Một trăm Hắc Bạch Đan sao? Thật đơn giản.” Kỷ Ninh nhìn thấy mức giá này thì không khỏi thở dài ra một hơi. “Tuy có thể tu luyện tới độ kiếp nhưng lại chỉ cần có một trăm Hắc Bạch Đan. Thật không hổ là pháp môn dễ dàng có được nhất.”
Pháp môn Thần Ma luyện thể đứng đầu cũng là pháp môn dễ kiếm nhất.
Nhưng cũng là pháp môn khó tu luyện nhất .
Kỷ Ninh cầm một quyển ‘Thủy Nguyên Chú’, một quyển phần hai ‘Xích Minh Cửu Thiên Đồ’ đi lên tầng thứ hai Đạo Tàng Điện.
Tầng thứ hai Đạo Tàng Điện cũng một kho sách.
“Thuật!” Kỷ Ninh hít sâu một hơi.
‘Thuật’ vốn là tiên ma bí thuật.
Tất cả các loại kỹ xảo vận dụng như thần thông, kiếm thuật, pháp thuật, cấm thuật, độn thuật đều được gọi là Thuật.
“Thần thông.” Kỷ Ninh bước tới giá sách có đề hai chữ thần thông.
Thần thông
Là thứ cực kỳ quý hiếm. Đến cả một bộ tộc lớn nhứ Uất Trì tộc của mẫu thân mình cũng chỉ có được một môn thần thông là ‘Phong Dực độn pháp’.
“Thật ít.” “Nhưng cũng thật quý.”
Kỷ Ninh đi tới cái bàn bày các loại thần thông. Trên bàn có tổng cộng năm bản tóm lược. Nói cách khác. Trong vô vàn năm tháng đã qua, cả Hắc Bạch Học cung có tổng cộng năm loại thần thông! Còn ít hơn hẳn pháp môn luyện khí tiên giai!
Theo thứ tự là ‘Pháp Thiên Tượng Địa’, ‘Lôi Điện Thần Nhãn’, ‘Vạn Độc Chập’, ‘Ba Đầu Sáu Tay’, ‘Hoàng Tâm Nhãn’.
“Ba Đầu Sáu Tay?” Ánh mắt của Kỷ Ninh lập tức sáng lên. Pháp Thiên Tượng Địa là một pháp môn thường thấy. Thông thường những môn pháp, bộ tộc hàng đầu đều sẽ có. Còn ba thần thông khác là ‘Lôi Điện Thần Nhãn’ ‘Vạn Độc Chập’ ‘Hoàng Tâm Nhãn’ thì Kỷ Ninh chưa từng nghe thấy bao giờ. Chỉ có ‘Ba Đầu Sáu Tay’ là từng nghe nói.
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Kỷ Ninh đều đã từng nghe người ta nhắc tới ‘Ba Đầu Sáu Tay’. Đó chính là thần thông mà những người bản lĩnh lớn trong truyền thuyết hay sử dụng.
“Ba Đầu Sáu Tay nhìn thì tưởng bình thường. Nhưng trên thực tế càng luyện về sau thì môn thần thông này lại càng có công hiệu lớn hơn.” Kỷ Ninh thầm nghĩ. Giống như hai cánh tay của loài người vậy, cho dù có thể dùng nguyên lực, thần lực ngưng tụ ra một vài cánh tay nữa. Nhưng những cánh tay đó cũng không thể nào bằng được cánh tay nguyên gốc của bản thân.
Nhưng
Khi thi triển thần thông Ba Đầu Sáu Tay này thì người thi triển có thêm bốn tay, hai cái đầu. Cánh tay mọc ra có thể phát huy được uy lực y hệt như cánh tay nguyên gốc. Trong lúc nhất thời giống như ba tên ‘Kỷ Ninh’ cùng phối hợp đánh đối phương! Mà song kiếm vốn có thực lực cộng dồn rồi. Nếu sáu thanh kiếm mà cùng liên hợp tấn công thì thực lực gia tăng mạnh hơn rất rất nhiều .
Kỷ Ninh mang ánh mắt đầy thèm thuồng xem hết năm môn thần thông.
Ba Đầu Sáu Tay không đơn giản mà có được danh tiếng như vậy. Chỉ riêng quyển thượng đã cần ba nghìn Hắc Bạch Đan rồi.
Pháp Thiên Tượng Địa là loại thần thông thường thấy nhất. Khi tu luyện tới hậu kỳ thì nó cũng phát huy ra uy lực kinh người. Quyển thượng cần năm trăm Hắc Bạch Đan. Vạn Độc Chập là một loại sát chiêu. Chỉ riêng quyển thượng của thần thông này cũng phải cần tới năm nghìn Hắc Bạch Đan.
Quyển thượng Lôi Điện Thần Nhãn cần hai ngàn Hắc Bạch Đan.
Quyển thượng Hoàng Tâm Nhãn cần năm ngàn Hắc Bạch Đan.
“Những thứ này quá đắt ” Kỷ Ninh cùng lắm cũng chỉ có thể cắn răng cầm bản tóm lược ‘Pháp Thiên Tượng Địa’ lên tay. Còn bốn thần thông khác thì hắn cũng chẳng cách nào mà mang đi được. Những thứ này có giá đổi cao hơn rất nhiều so với pháp môn luyện khí tiên giai. Có điều, dù sao đây cũng là thần thông nên đều cực kỳ quý hiếm.
Kỷ Ninh cầm mấy bản tóm lược, tìm kiếm tiếp những ‘Thuật’ đặc biệt trong tầng hai Đạo Tàng Điện.
Sau một hồi lần mò.
“Tìm được rồi.” Cuối cùng thì Kỷ Ninh cũng tìm được ba quyển sách màu vàng trên một cái bàn dài. Cả cái bàn dài này cũng chỉ có ba bản này. Dường như nói lên rằng những thứ này cũng không thua kém gì thần thông.
Lúc này, Kỷ Ninh cầm một quyển màu vàng lên. Trên bìa có ghi ba chữ: ‘Hám Thần Thuật’!
Đây chính là thứ kỹ xảo thi triển thần hồn mà Kỷ Ninh đang tìm. Đó chính là một loại bí thuật cực kỳ hiếm thấy.