“Không tốt.” Thủy Dị thầm kinh hãi. Hắn có thể cảm nhận được sự uy hiếp đến từ thiếu niên mặc da thú và quản gia mặc áo trắng ở trước mặt này.
Cũng vì trong lòng Kỷ Ninh và Bạch thúc đều có sát ý
Cho nên Thủy Dị mới có thể cảm giác được sự uy hiếp làm tim đập nhanh tới vậy.
“Ta là Thủy Dị. Nếu hai vị đã ngăn ta ở đây thì chắc đã sớm tìm hiểu ta là ai.” Thủy Dị nhìn về phía hai người Kỷ Ninh. “Ta từ Đông tộc xa xôi trở về. Sợ rằng cũng trong dự tính của các người. Thủy tộc ta cũng chỉ là một bộ lạc nhỏ bé, không có bao nhiêu dã tâm. Rốt cuộc hai vị có việc gì thì cứ nói ra. Nếu ta có thể làmdĩ nhiên sẽ không chối từ.”
Chỉ vài từ đơn giản nhưng hắn đã lấy ‘Đông tộc’ sau lưng ra uy hiếp lại hạ thấp địa vị. Nếu như chỉ là tranh đoạt bình thường giữa các thế lực thì hoàn toàn có thể tiến hành đàm phán.
Nhưng Đây không phải tranh đoạt giữa các thế lực. Mà đây là báo thù!
“Ta muốn mạng ngươi” Thân hình của Kỷ Ninh bỗng nhiên di chuyển, hắn thi triển ra Phong Dực độn pháp. Một đường kiếm quang trong nháy mắt xuyên qua bụng Thủy Dị.
Tuy Thủy Dị muốn né tránh, thậm chí trên người còn hiện lên một ít phi kiếm huyền diệu. Nhưng đáng tiếc là thực lực hai người chênh lệch quá xaBất kể là trụ cột, Đạo, cảnh giới, tất cả đều cách quá xa. Thế nên vừa đối mặt là bụng của Thủy Dị đã bị xuyên qua. “Ngươi, ngươi!” Thủy Dị trợn trừng mắt.
Phi kiếm trên không trung bắt đầu rơi thẳng xuống.
Khoảng không xung quanh cũng xuất hiện những pháp bảo khác. Tuy vòng tay trữ vật của hắn vẫn còn trên tay nhưng đã trở thành vật vô chủ vì Tử Phủ của hắn đã bị phá hủy hoàn toàn.
“Ngươi đã hủy Tử Phủ của ta” Thủy Dị không thể tin nổi.
“Thu.” Kỷ Ninh vung tay lên, thu toàn bộ pháp bảo vào rồi dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn.
Tuy Tử Phủ đã bị hủy diệt nhưng Thủy Dị vẫn đứng trên không trung chứ không bị rơi xuốngBởi vì một đóa hoa sen bằng nước lửa đang lơ lửng ở xung quanh, Thủy Dị lại đứng ngay giữa trung tâm của nó. Hoa sen không xoay tròn nên cũng không có lực nghiền áp nào được tạo ra.
“Tại sao ngươi lại hủy diệt Tử Phủ của ta? Ta, ta không hề biết ngươi.” Thủy Dị như mê ngủ. Chỉ trong nháy mắt tai họa đã đổ ập xuống làm hắn cảm thấy thật khó có thể tin nổi. “Rốt cuộc ngươi là ai? Rốt cuộc là ai! ! !” Gương mặt của Thủy Dị có chút méo mó. Tử Phủ đã bị phá, con đường tu tiên của hắn cũng coi như xong, không còn hi vọng gì nữa.
“Thủy Dị, ngươi có nhận ra ta không?” Bạch thúc ở bên cạnh lập tức hóa thành sương mù rồi ngưng tụ thành một con chó trắng như tuyết.
“Thân thú Bạch Thủy Trạch?”
Thủy Dị vừa nhìn thấy thì ký ức từ hai mươi năm trước lập tức hiện về. Khi đó là lúc hắn còn đi theo công tử ‘Đông Thất’ làm xằng làm bậyMà hắn cũng chẳng phải sợ gì. Dù sao có vị công tử Đông Thất kia chống đỡ nên những năm tháng đó thật sự rất thoải mái.
Lúc đó, hắn và Ngu Động nhận lệnh đi bắt một cô gái.
Mà khi đó, anh trai, chồng của cô gái đó đã thi triển cấm thuật đều liều mạng ngăn cản. Còn một con chó trắng như tuyết vác nữ tử kia trốn đi.
“Ngươi, ngươi là Bạch Thủy Trạch kia?” Thủy Di nhìn về phía Kỷ Ninh. “Ngươi, ngươi là?”
“Những người năm xưa các ngươi động tới là bác trai, cha và mẹ của ta.” Kỷ Ninh nhìn hắn với ánh mắt lạnh lẽo làm Thủy Dị phải run rẩy.
“Ngươi là đứa nhỏ mà nữ tử kia mang thai?” Thủy Dị trợn trừng mắt.
Ông trời.
Bây giờ đã hai mươi năm rồi. Đứa nhỏ khi còn trong bụng mẹ ngày nào bây giờ đã mạnh mẽ tới vậy rồi sao? Chẳng lẽ nàng mang thai một tiên nhân chuyển thế sao?
“Hừ.” Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu Kỷ Ninh, nguyên lực trong cơ thể lập tức tạo thành một phù văn sáng loáng. Đúng là Phần Tâm thuật. Chỉ trong nháy mắt, phù văn kia đã nhập vào trong cơ thể Thủy Dị.
“Cứ hưởng thụ thật tốt đi.” Kỷ Ninh lạnh nhạt nói.
Thủy Dị lập tức kêu thảm một tiếng. Da dẻ xương cốt toàn thân bắt đầu vặn vẹo. Làn da bên ngoài bắt đầu ửng đỏ. Bắt đầu kêu lên đầy đau khổ.
“Giết ta đi, giết ta đi.” Trong cổ họng Thủy Dị phát ra tiếng gào thét.
Kỷ Ninh vẫn lặng yên nhìn hắn.
“Giết ta đi!” Thủy Dị gào thét. “Cho ta được chết thoải mái.”
“Cho ngươi thoải mái sao? Ta thỏa mãn nguyện vọng của ngươi thì ngươi liêu có thể thỏa mãn được nguyện vọng của ta không? Ngươi có thể giúp mẫn thân của ta sống lại, có thể để bác trai ta sống lại không?” Kỷ Ninh dõi ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn.
Làn da của Thủy Dị bắt đầu quá trình đốt cháy, ánh mắt cũng bắt đầu đỏ lên.
Đây đúng là địa ngục.
“Ta nguyền rủa ngươi. Ta nguyền rủa ngươi. Ngươi cũng sẽ phải chết vô cùng thảm, chết vô cùng thảm.” Đau khổ tới mức tận cùng. Thủy Dị có oán khí ngút trời, nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh. Xẹt xẹt xẹt
Thân thể hắn bắt đầu tỏa ra ngọn lửa. Cả người bắt đầu bị thiêu hủy.
Trong tay Kỷ Ninh còn xuất hiện một pháp bảo lư hương. “Thu!” Một hồn phách bị thu thẳng vào trong lư hương rồi bị từ từ ăn mòn tiêu diệt. Tiếp theo hắn vung tay lên thu pháp bảo lại. Ánh mắt vốn lạnh như băng của Kỷ Ninh bỗng nhiên trở lại vẻ yên tình. Nhưng trong đôi mắt đó lại hiện lên những cảm xúc phức tạp. “Hai người đã chết.” Kỷ Ninh khẽ nói.
“Ninh nhi, chắc phụ thân và mẫu thân của con cũng chẳng thể nào ngờ tới là nhanh như vậy. Ba kẻ thù lớn năm xưa đã chết hai người trong tay con.” Bạch thúc cũng đứng ở một bên, đưa tay vỗ nhè nhẹ lên bả vai của Kỷ Ninh. Nếu bọn họ biết chắc sẽ rất vui mừng đấy.”
“Còn lại một tên cuối cùng là Đông Thất. Nhưng hắn lại đang ở Tuyết Long Sơn. Đó là chỗ trung tâm của môn phái đó. Cho dù là Tán Tiên thì cũng phải cẩn thân khi xông vào. Hiện tại nếu ta đimột chút hi vọng cũng không có.” Kỷ Ninh khẽ nói. “Chờ thôi. Để tên Đông Thất kia sống thêm vài năm. Tới lúc đó ta cũng sẽ lại bắt hắn phải hồn phi phách tán!”
Dĩ nhiên đã là báo thù thì không thể để kẻ thù có cơ hội nào.
Những kẻ thù này đều là người tu tiên, thần hồn mạnh mẽ nên cho dù có chết cũng sẽ có thể trở thành ‘quỷ binh’ ở âm tào địa phủ rồi sau đó tu luyện thành Quỷ Tiên.
Dĩ nhiên Kỷ Ninh không thể để phát sinh chuyện như vậy.
“Đi thôi, đám sư đệ của ngươi đã đợi một lúc rồi.” Bạch thúc nói.
Kỷ Ninh vừa quay đầu thì đã thấy Mộc Tử Sóc và tiểu Thanh ở xa xa giữa không trung. Hiển nhiên là bọn họ không muốn quấy rầy lúc Kỷ Ninh đang báo thù nên đứng ở xa xa nhìn.
“Ừ, phải trở về thôi.”
Sau đó Kỷ Ninh cũng thả Thủy Thiên Nhất ra. Hắn không oán không thù nên Kỷ Ninh cũng sẽ không đi tàn sát. Mà sau cái chết của Thủy Dị, hẳn là bộ lạc ‘Thủy tộc’ cũng sẽ phải xuống dốc.
Ở ‘dãy núi Xích Long’ – chi nhánh Ứng Long Vệ cách thành An Thiền không xa.
Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc cùng trả nhiệm vụ của mình.
“Được mười công đức là có thể thảnh thơi trong ít nhất trăm năm.” Mộc Tử Sóc nhìn về phía Kỷ Ninh. “Sư huynh chuẩn bị đi đâu?” “Ta định về quê nhà một chuyến.” Kỷ Ninh nói. “Chắc là ta sẽ ở hồ Dực Xà quê Yên Sơn của ta khá lâuthỉnh thoảng cũng sẽ ra ngoài mạo hiểm chút. Nhưng đa phần thời gian sẽ ở hồ Dực Xà.”
Nơi đó chính là quê hương của mình.
Nơi đó có những người thân của mình.
Nơi đó có một tòa Thủy Phủ có ích rất lớn với việc tu luyện của mình. Với cảmình đã lâu rồi chưa được nằm trong con thuyền nhỏ bồng bềnh trên hồ Dực Xà. Cảm giác được nằm trong lòng của cha mẹ thật sự rất ấm áp. Mình cũng rất nhớ cái cảm giác ấy.
“Quay về hồ Dực Xà?” Mộc Tử Sóc trầm ngâm một chút. “Sư huynh, ta tạm thời sẽ không đi với huynh nữa. Ta còn muốn nghiên cứu khôi lỗinên sẽ trở về Học cung. Sư phụ ta nghiên cứu rất sâu về khôi lỗi nên bà sẽ có trợ giúp rất lớn với ta. Hơn nữa sư phụ cũng đã sắp tới đại nạn. Ta muốn về phụng dưỡng sư phụ thật tốt.”
Kỷ Ninh cảm nhận được. Sư đệ không muốn rời xa Quỳnh Hoa đạo nhân.
Có chút giống với cảm tình mẹ con.
Dù sao mẫu thân của sư đệ cũng đã sớm qua đời.
“Được.” Kỷ Ninh gật đầu. “Tạm thời chúng ta chia ra. Nếu ngươi không có việc gì thì có thể tới hồ Dực Xà Yên Sơn.”
“Ừ, tới lúc đó ta nhất định sẽ tới chỗ sư huynh.” Mộc Tử Sóc gật đầu. Mộc Tử Sóc lập tức cưỡi con thuyền đầu rồng của hắn bay về phía thành An Thiền.
Còn Kỷ Ninh, sau khi đưa mắt nhìn sư đệ rời đi.
“Đi thôi.” Kỷ Ninh dẫn tiểu Thanh và Bạch thúc tới chỗ Truyền Tống Trận trên dãy núi Xích Long. Nơi này cũng cách Yên Sơn khá xa nên dùng Truyền Tống Trận sẽ nhanh hơn nhiều.
Yên Sơn vẫn có những ngọn núi kia, vẫn có những hồ nước kia. Trên bầu trời có một con thuyền đang xé gió bay đi. Ở trên thuyền có một thiếu niên mặc da thú, một con chó màu trắng tuyết và thêm một con rắn nhỏ.
“Đã trở về.” Kỷ Ninh nhìn thấy cảnh vật quê nhà thì nở nụ cười. “Năm xưa, lúc ta rời đi là trời đông giá rẻ, cả vùng là tuyết trắng. Bây giờ trở về lại vẫn là lúc trời đông giá rét.”
Khi rời Hắc Bạch Học cung đi gia nhập Ứng Long Vệ vẫn là giữa hè.
Nhưng sau khi ở Ngục Sơn Đại Hoang Trạch và đi truy quét tội phạm quan trọng, giết Ngu Động Thủy Dị. Hiện giờ đúng là đã tới mùa Đông. Nhìn ở phía dưới chỉ thấy đầy trời tuyết rơiYên Sơn vốn là một nơi cực kỳ lạnh. Vào mùa đông, dường như mọi nơi đều bị tuyết bao phủ. Lúc Kỷ Ninh được sinh ra cũng là một ngày mà tuyết bao phủ khắp chốn.
“Hồ Dực Xà.” Bạch Thủy Trạch bỗng nhiên nói.
“Tới rồi.”
Kỷ Ninh cũng nhìn thấy hồ Dực Xà rộng lớn kia. Tuy mặt hồ toàn tuyết trắng nhưng vẫn có những chỗ có gợn sóng lăn tăn. Dù tuyết rơi thế nào thì cũng khó có thể đóng băng toàn bộ một hồ nước rộng lớn thế này.
“Hồ Dực Xà.” Kỷ Ninh vừa nhìn thấy vùng hồ này thì lập tức cảm thấy ấm áp.
Tro cốt của mẫu thân và phụ thân đều ở trong vùng hồ này.
Chỉ thấy con thuyền từ trên cao hạ xuống. Sau đó đáp xuống mặt nước trên hồ.
“Phụ thân, mẫu thân.” Kỷ Ninh nhìn hồ nước này, lộ ra vẻ tươi cười. “Ta đã trở về. Ba kẻ thù, hiện tại còn trẻ nên thực lực chưa đủ mạnh, tạm thời giết được hai tên. Còn một tên nữa, nhất định ta sẽ giết.”
“Bạch thúc, ta đi ngủ một lát.” Kỷ Ninh nói.
Bạch Thủy Trạch gật đầu.
Kỷ Ninh lập tức nhàn nhã nằm trên thuyền bồng bềnh trên mặt hồ. Cảm giác thoải mái này còn thích hơn cả ngủ trên giường. Đặc biệt là cái cách con thuyền dập dềnh trên nước, giống như khi còn nhỏ mẫu thân đang bế mình vậy Trên con thuyền dập dềnh, một con chó trắng tuyết nằm phục bên cạnh, con rắn xanh quấn quanh tay của Kỷ Ninh, ngoan ngoãn dựa sát vào Kỷ Ninh.
Dần dần, con thuyền trôi về phía đảo Minh Tâm.
Tới lúc trời chạng vạng tối thì con thuyền mới tới được bờ của đảo Minh Tâm. Kỷ Ninh cũng cảm nhận được có rất nhiều hơi thở của người trên đảo nên đứng dậy. Khi hắn đứng lên trên con thuyền thì liền phát hiện ở ụ tuyết phía xa xa có một nữ tử mặc áo trắng đang đứng đó nhìn về phía này với đôi mắt rưng rưng. “Thu Diệp!” Kỷ Ninh cũng lộ ra vẻ tươi cười. “Ta đã trở về.”