Cửu Liên thật sự giật mình. Tuy rằng nàng rất khâm phục Kỷ Ninh. Nhưng chỉ cần nhớ về Kỷ Ninh với bộ dáng thiếu niên thanh tú như em trai của mình, thậm chí lúc Kỷ Ninh thích nằm ở thuyền nhỏ trôi đi trên hồ Dực Xà cũng làm xúc đội trái tim mỏng manh của Cửu LiênCửu Liên luôn có một tình cảm đầy trìu mến với Kỷ Ninh.
Nàng biết Kỷ Ninh có thiên tư rất cao. Nhưng thật không thể ngờ là lại cao tới vậy, yêu nghiệt tới đó! Đúng là đã yêu nghiệt quá mức tưởng tượng của nàng.
“Trong ba tiên nhân chuyển thế cấp độ Vạn Tượng ở Hắc Bạch Học cung, Dư Vi sư tỷ là người có thời gian tu luyện ngắn nhất. Mà hai tiên nhân chuyển thế khác đều đã tu luyện hơn chín mươi năm. Kỷ Ninh mới tu luyện ba mươi năm. Vậy mà đã ngang tầm với hai tiên nhân chuyển thế kia rồi. Thậm chí có thể còn mạnh hơn!” Bỗng Cửu Liên có hơi hoảng hốt.
Như thể Kỷ Ninh của nàng đang nắm trong lòng bàn tay bỗng nhiên vuột khỏi tầm tay.
“Ta làm sao vậy?”
“Làm sao mà ta lại hoảng sợ vậy? Làm sao ta lại không yên thế này?” Cửu Liên lập tức phát hiện ra cảm xúc củ mình có vấn đề. “Kỷ Ninh có thực lực mạnh là chuyện tốt. Ta tại sao lại phải hoảng loạn bất an thế này?”
Lần lượt tự hỏi chính mình!
Lần lượt tra xét mọi thứ.
Trong chín năm bị nhốt ở động Vạn Liên, nàng vẫn luôn cố gắng vượt qua đại trận chiếu rọi đạo tâm của ‘Đông Duyên lão tổ’. Thật ra nàng đã gần ‘hiểu ra chính mình’. Lúc này nghe thấy chuyện Kỷ Ninh đánh lui được cả Nguyên Thần đạo nhân, lại làm nàng không kìm hãm được mà cảm thấy hoảng hốt bất anCuối cùng cũng làm nàng vượt qua trở ngại cuối cùng.
“Đây chính là ta sao?” Bỗng nhiên Cửu Liên bình tĩnh lại. Ánh mắt của nàng không hề mờ mịt nữa mà bình tĩnh giống như mặt biển mênh mông. “Hóa ra đây mới chính là ta.”
“Ta có thói quen khống chế mọi thứ trên tay.”
“Ta thích nắm hết mọi thứ trong tay.” “Ta muốn mọi thứ bên cạnh ta đều phải nằm trong tay ta. Ta muốn thống lĩnh Đông Duyên tộc, tên tuổi lưu lại ở cả vương triều Đại Hạ.” Cửu Liên khẽ tự nói. Từ nhỏ nàng đã có dã tâm. Nhưng nàng vẫn chưa hiểu ra chính mình. Mọi việc cứ đến đâu là chọn đến đó.
Tới Hắc Bạch Học cung là vì nàng muốn tự khẳng định chính mình! Chứng minh rằng dù không có lão tổ trợ giúp, nàng vẫn có thể vào được môn phái đỉnh cao như Hắc Bạch Học cung.
Với Trần Tiến, nàng chưa bao giờ để ý tới là do sau lưng của Trần Tiến là ‘Trần tộc’. Đó là bộ tộc mà nàng không thể khống chế được, do đó tiềm thức của nàng ngăn cản lại.
Nhưng nàng lại để ý tới Kỷ Ninhlà bởi vì bộ tộc ‘Kỷ tộc’ của Kỷ Ninh nhỏ yếu. Hoàn toàn trong phạm vi khả năng của nàng! Hơn nữa bản thân Kỷ Ninh có thiên phú rất cao. Nhưng rồi cũng sẽ nằm trong tầm khống chế của thủ lĩnh Đông Duyên tộc như nàng. Chỉ cần Kỷ Ninh không trở thành Thiên Tiên thì sẽ vĩnh viễn trong tầm tay nàng.
Mà thân thế của Kỷ Ninh lại càng làm nàng xúc động, muốn bảo vệ hắn.
“Hắn còn mạnh hơn cả dự tính của ta.” Cửu Liên hiểu ra chính mình nên cũng dần bình tĩnh lại. “Nhưng dù sau này hắn có thật sự trở thành Thiên Tiên thì đó cũng còn rất lâu. Qua những ngần ấy năm tháng buồn chán, cảm tình giữa ta và hắn sẽ trở nên cực lớn.”
Cửu Liên không tin vào chuyện vừa gặp đã yêu.
Nàng chỉ tintình cảm được bồi đắp lâu dài.
“Lão tổ nói, đạo lữ, là người có thể vì hắn mà chết.” Cửu Liên lặng yên nói. “Hiện giờ dù có hứa ta cũng không thể làm được. Nhưng hơn một ngàn năm nữa, ta tin rằng ta sẽ dám chết vì hắn. Hắn cũng sẽ dám chết vì ta.”
Cửu Liên không hề do dự, bay thẳng tới đại trận.
Đại trận chiếu rọi đạo tâm kia đã cản Cửu Liên gần chín năm. Nhưng lần này lại không hề chặn được nàng nữa.
Cửu Liên rời khỏi động Vạn Liên.
“Chủ nhân.” Ở bên ngoài, cô hầu gái thấy Cửu Liên đi ra thì vui mừng quỳ mọp xuống. “Chúc mừng chủ nhân, chúc mừng chủ nhân.” Cửu Liên mỉm cười.
Cùng ngày.
Cửu Liên rời khỏi dãy núi Đông Duyên quận Thượng Thủy để đi tới Yên Sơn quận An Thiền.
Dưới ánh mặt trời sáng lạng, Đông Duyên lão tổ đang nhàn nhã câu cá trong khe núi cũng phải lộ vẻ kinh ngạc, tự nói: “Như Âm à. Tuy nó lớn lên giống nàng. Thoạt nhìn tính cách cũng y hết nhưng thâm tâm lại hoàn toàn khác nhau đấy. Nội tâm của Cửu Liên còn mạnh mẽ cứng rắn hơn nàng rất nhiều. Nó đúng là lãnh tụ trời sinh đó. Xem ra ta lựa chọn nó làm thủ lĩnh Đông Duyên tộc là có lợi cho Đông Duyên tộc không ít.”
Trên đảo Minh Tâm hồ Dực Xà Yên Sơn.
Bắc Sơn Bách Vi ngồi đối diện với Kỷ Ninh, nâng ly cạn chén, bàn luận đủ chuyện nhưng lại không hề náo nhiệt.
“Đúng rồi, có một việc mà ta chưa từng nói với ngươi.” Bắc Sơn Bách Vi nói.
“Chuyện gì?” Kỷ Ninh cười. “Lần trước hẳn là ngươi giết Ngu Động, Tàn Nguyệt chân nhân đúng không.” Bắc Sơn Bách Vi vốn đã thi triển một pháp thuật ngăn cách âm thanh rồi mới nói khẽ.
Kỷ Ninh không do dự gật gật đầu.
Khi trước, mình mua tình báo về ba người Ngu Động, Thủy Dị, Đông Thất là do Bắc Sơn Bách Vi hỗ trợ. Nên Bắc Sơn Bách Vi đoán ra cũng không có gì khó hiểu.
“Tàn Nguyệt chân nhân là người có thân thế không tầm thường chút nào.” Bắc Sơn Bách Vi nói khẽ.
“Thân thế như thế nào?” Kỷ Ninh hơi kinh ngạc. Lúc đầu hắn cũng lờ mờ đoán ra nên mới cẩn thận như thế.
“Tàn Nguyệt chân nhân là một người tu tiên mới xuất ngũ trong quân đội người tu tiên bí mật ‘Huyền quân’ của Bắc Sơn tộc ta” Bắc Sơn Bách Vi trịnh trọng nói. “Ngươi cũng biết, cùng trải qua sống chết với nhau trong quân đội nên cảm tình rất sâu. Mà người sống tới được lúc xuất ngũ lại rất ít. Nếu người tu tiên xuất ngũ bị sát hại thì những lão huynh đệ của hắn nhất định sẽ đứng ra, hơn nữa còn có Huyền quân ủng hộ. Bởi vì bọn họ nhất định phải đảm bảo cho người tu tiên xuất ngũ có thể yên ổn hưởng thụ tuổi già.” Kỷ Ninh hơi kinh ngạc.
Hóa ra đúng là quận đội bí mật của An Thiền Bắc Sơn tộc.
“Với tình báo của Bắc Sơn tộc thì chắc là cũng tra ra được ta rồi.” Kỷ Ninh nhíu mày.
“Nếu tra được ngươi thì ngươi sẽ không thể sống yên ổn trong mười năm thế này đâu.” Bắc Sơn Bách Vi lắc đầu. Khi trước, Kỷ Ninh đánh với Trần Tiến ở hồ Dực Xà là đã một năm trôi qua, rồi về sau lại thêm chín nămĐúng là bây giờ tổng cộng thời gian từ lúc trở về hồ Dực Xà là mười năm.
Bắc Sơn Bách Vi nói khẽ: “Người Huyền quân cũng tra ra được tới phủ Bắc Sơn Hắc Hổ ta. Nhưng dù gì thì Huyền quân cũng phục vụ cho An Thiền Bắc Sơn tộc. Nên không dám gây sự với phủ Bắc Sơn Hắc Hổ ta. Chuyện này được phủ nhà ta nhận trách nhiệm. Phía Huyền quân cũng đành phải dừng tay, không cách nào tiếp tục tra xét nữa.”
Kỷ Ninh giật mình.
Hóa ra là phủ Bắc Sơn Hắc Hổ hỗ trợ. Nhưng Kỷ Ninh không biết. Khả năng trung thành của một quân đội rất quan trọng. An Thiền Bắc Sơn tộc cũng phải để ý tới tình cảm của người tu tiên trong quân. Cho nên chuyện không chỉ đơn giản như Bắc Sơn Bách Vi nói. Đó chính là Bắc Sơn Bách Vi tự đứng ra gánh trách nhiệm. Nói với Huyền quân là vị công tử Bắc Sơn Bách Vi này không nắm rõ tình hình nên chẳng may. Huyền quân không có cách nào giải quyết vị công tử Bắc Sơn tộc này nên mới không còn cách nào khác là bỏ qua.
Bất kể là lúc trước hay hiện tại, Kỷ Ninh cũng không quá để ý tới những việc này nên dĩ nhiên không biết Bắc Sơn Bách Vi hy sinh vì mình.
“Cảm tạ Bách Vi huynh, cảm tạ cha huynh.” Kỷ Ninh nói.
“Việc nhỏ, việc nhỏ.” Bắc Sơn Bách Vi cười cười, xua tay rồi lập tức hạ giọng. “Kỷ Ninh huynh, ta còn nghe nói tới chuyện giữa ngươi và ‘Cửu Liên’.”
“Ngươi cũng biết sao?” Kỷ Ninh kinh ngạc.
Bắc Sơn Bách Vi gật đầu. “Trong một lần uống rượu ở động Vô Ưu. Ta mở tiệc chiêu đãi Hỏa Thánh. Lúc ấy có cả mặt Trần Tiến. Ta có nhắc tới ngươi. Ta vốn còn tưởng các ngươi là huynh đệ đồng môn Nên nhắc tới tên ngươi là sẽ làm quan hệ tốt hơn. Ai ngờ vừa nói một cái là sắc mặt của Trần Tiến trở nên rất khó coi, hắn vội vã rời bàn tiệc. Về sau ta hỏi Hỏa Thánh thì mới biết được tình hình.”
Kỷ Ninh hiểu ra, lắc đầu cười nói: “Nói ra cũng buồn cười. Cửu Liên chưa bao giờ cảm mến Trần Tiến kia, hoàn toàn là tình cảm của một phía Trần Tiến! Mà hắn lại còn muốn giải quyết tađáng tiếc là bị ta giải quyết lại rồi!”
Bắc Sơn Bách Vi lắc đầu: “Ta thấy, hắn có thù hận với ngươi rất lớn. Lòng dạ như thếe là khó làm nên chuyện gì. Dù gì tên Trần Tiến kia cũng là đệ tử Trần tộc quận Thượng Thủy. Thế mà lòng dạ lại hẹp hòi như thế. Chắc là Trần tộc cũng dạy dỗ hắn ở mức bình thường. Trần Tiến chắc cũng chẳng phải thủ lĩnh kế nhiệm của Trần tộc.”
Những bộ tộc lớn đều sẽ rất kỹ càng trong việc rèn luyện, mài dũa thủ lĩnh.
Nhất định phải bồi dưỡng ra một người có đủ khả năng làm lãnh tụ.
Hiển nhiên là Trần Tiến không đủ tư cách.
“Kỷ Ninh sư huynh!”
Bỗng nhiên một âm thanh lanh lảnh vang vọng khắp hồ Dực Xà. “Ha!” Kỷ Ninh đứng phắt dậy, vẻ mặt vui mừng.
“Ai làm ngươi vui vậy?” Bắc Sơn Bách Vi kinh ngạc.
“Là Sóc sư đệ của ta.” Kỷ Ninh vui vẻ nói.
Lúc này, hai người Kỷ Ninh và Bắc Sơn Bách Vi bay ra ngoài không trung nghênh đón. Chỉ thấy một thuyền rồng bay tới, trên thuyền có một đám người tu tiên.
“Nhiều người vậy à.” Kỷ Ninh cũng lắp bắp kinh hãi.
Trong đám người kia đều là những đồng môn cấp độ Vạn Tượng. Tới cả Huyết Ảnh sư huynh, Dư Vi sư tỷ cũng tới. Cẩn thẩn đếm lại thì có khoảng mười lăm ngoời!
“Kỷ Ninh sư huynh.” Mộc Tử Sóc bay tới cạnh Kỷ Ninh đầu tiên, hưng phấn đấm vào ngực Kỷ Ninh. “Lợi hại đó. Tới cả lão già Nguyên Thần viên mãn cũng bị ngươi đánh chạy té khói. Nhớ ngày lại lúc chúng ta gặp Long Kình yêu vương, ta vẫn còn nhức đầu đấy.” “Lúc đó vẫn còn chưa phân thắng bại mà.” Kỷ Ninh liền giải thích.
Huyết Ảnh sư huynh đầu bạc áo trắng mở miệng nói: “Sư đệ không phải khiêm tốn. Sư đệ chính là dòng Thần Ma luyện thể. Tuyết Vũ đạo nhân kia lại là dòng luyện khíTrong tình huống thực lực tương đương, thông thường dòng luyện khí đều sẽ không dám chém giết với dòng Thần Ma luyện thể. Hắn chạy đi đúng là do sợ bị ngươi giết chết.”
Kỷ Ninh nghe thấy thì không giải thích gì thêm.
“Kỷ Ninh sư đệ.” Một thiếu nữ dung mạo cực đẹp nhìn Kỷ Ninh.
“Dư Vi sư tỷ.” Kỷ Ninh đáp.
Trận chiến ở Luận Đạo Điện khi trước, người cuối cùng ra tay đánh bại mình chính là Dư Vi sư tỷ. Trong hơn chín năm này, khi mình tới chi nhánh Ứng Long Vệ nhận nhiệm vụ cũng có nghe một ít tin tức liên quan tới ‘Dư Vi sư tỷ’. Trong chín năm này, Dư Vi sư tỷ cũng cực kỳ sáng chói. Thậm chí còn đánh bại cả một tên Nguyên Thần đạo nhân trung kỳ. Danh tiếng quá lớn. Đúng là không thua kém mình chút nào.
“Nếu đánh lại lần nữa thì e là ta cũng không chắc có thể đánh bại sư đệ.” Thiếu nữ áo đen cười. “Sư tỷ khiêm tốn rồi.” Kỷ Ninh liền nói.
“Ta giới thiệu cho ngươi người này, không ngươi lại không biết.” Thiếu nữ áo đen chỉ vào nam tử mặc áo xám có ánh mắt sâu xa ở bên cạnh. “Đây là Thương Giang sư huynh. Thương Giang sư huynh thường lưu lạc ở bên ngoài. Lần này trùng hợp gặp được ở trong Hắc Bạch Học cung nên đi cùng chúng ta tới đây gặp sư đệ một lần.”
Kỷ Ninh hơi kinh ngạc.
Thương Giang sư huynh? Ở cấp độ Vạn Tượng có ba tiên nhân chuyển thế. Dư Vi là một, Thương Gian chân nhân cũng là một trong đó. Hơn nữa Thương Giang tiên nhân đã tu luyện lâu hơn. Lại rồng thần thấy đầu không thấy đuôi. Đây là lần đầu tiên được thấy vị này.