Khoảnh khắc ấy, đám người đi tìm kiếm Bạc Ba La thần miếu cuối cùng cũng đã được thoáng nhìn qua vị trí của Bạc Ba La. Bạc Ba La thần miếu vốn vẫn chỉ được cho là có tồn tại, trong phút chốc trở nên rõ rệt mà gần gũi vô cùng. Bọn Trương Lập, Nhạc Dương thảy đều ngẩn ngơ không thốt lên nổi một lời, hoàn toàn bị hình ảnh chiếu xạ trên tường chinh phục, còn pháp sư Á La thì không biết đã thành tâm khẩn cầu Phật bao nhiêu lần, Đường Mẫn lại càng kích động đến độ nước mắt lã chã tuôn rơi, kéo vạt áo Trác Mộc Cường Ba nhảy cẫng lên, mừng rỡ: “Tìm thấy rồi, cuối cùng chúng ta cũng tìm thấy rồi!” Bàn tay Trác Mộc Cường Ba mạnh mẽ đặt lên vai Đường Mẫn, cũng kích động không kém gì cô: “Đúng thế, cuối cùng đã tìm thấy rồi.”
“Bước vào ngưỡng vọng, ngẩng đầu rồng giương cánh phụng; Lui ra ngửa mặt, cây cao ngất núi vờn mây…” giáo sư Phương Tân chốc chốc lại gật đầu, tựa như đang thưởng thức mỹ tửu danh trà; chốc chốc lại lắc đầu, chỉ thấy trời đất bao la không gì li kì là không có, đột nhiên trông thấy một bức tranh như thế nhất thời cũng chưa dám tin vào những gì đang tận mắt nhìn thấy, tiếc nhất là, bản thân ông lại không thể nào đến được nơi như thế.
Hồi lâu sau, Trương Lập mới cấu mạnh vào tay Nhạc Dương, Nhạc Dương hét toáng lên kêu đau oai oái, Trương Lập mới nói: “Không phải nằm mơ, Shangri- la tồn tại thật hay sao? Thật sự có một nơi như thế hay sao?”
Nhạc Dương giơ bàn tay bị Trương Lập cấu đến tím bầm xoa mạnh dưới cằm, thở dài cảm thán: “Kỳ tích, đây đúng là kỳ tích, đừng nói là một nghìn năm trước, dẫu là một nghìn năm sau nữa, cũng chỉ có thể dùng hai chữ “kỳ tích” để hình dung mà thôi!”
Cảm giác kinh ngạc và mừng rỡ ban đầu từ từ lắng xuống, giáo sư Phương Tân nói: “Được rồi, các bạn của tôi, chúng ta còn chưa tìm thấy nơi đó đâu, giờ mới chỉ được nhìn hình ảnh của Bạc Ba La thần miếu mà thôi. Khoảnh khắc kích động đã qua đi rồi, cần phải dùng lý trí để quan sát, cần phải tìm ra con đường chúng ta sẽ đi. Nhạc Dương, bên trong kia có cái tủ, kê ở đầu giường ấy, tủ màu đỏ ấy, nhìn thấy chưa? Trong đó có máy quay phim đấy, bắt đầu làm việc, tôi còn phải tiếp tục điều chỉnh vị trí của tấm gương đồng một chút nữa để được hình ảnh rõ nét nhất, cậu lấy máy quay phim ghi lại toàn bộ quá trình thay đổi, sau đó chúng ta sẽ dùng máy tính xử lý lại, OK?”
Nhạc Dương đi lấy máy quay, giáo sư Phương Tân bắt đầu tiếp tục điều chỉnh vị trí tương đối giữa tấm gương và viên hồng bảo thạch, đồng thời nói: “Mọi người thấy bức tranh tiên cảnh này như thế nào?”
Đường Mẫn lên tiếng: “Rất giống trong các tài liệu về Shangri- la mà chúng ta tìm được, rất nhiều tài liệu miêu tả như vậy, đó là một nơi thần bí ẩn tàng đâu đó trên cao nguyên Thanh Tạng, cả vương quốc được bao bọc trong hai tầng núi tuyết, gồm tám khu vực tựa như tám cánh hoa sen, chính giữa là núi tuyết, ban đầu được gọi là Vương cung Kala, trong đó có lãnh tụ tối cao của vương quốc Shangri- la. Tương truyền, những cư dân sống ở Shangri- la đều là Thánh nhân có trí tuệ vời vợi, thân thể cao lớn, lại sở hữu sức mạnh của thiên nhiên, cho đến ngày nay, họ vẫn lợi dụng nền văn minh phát triển cao độ, thông qua một đường hầm bí mật gọi là “cái rốn của quả đất” để liên hệ với thế giới này, đồng thời khắc chế và kìm hãm thế giới này. Sự thực thì, đã từ rất lâu rồi, đường hầm thần bí gọi là “cái rốn của quả đất” này vẫn luôn được coi là con đường duy nhất dẫn đến Shangri- la, đồng thời trở thành mấu chốt quan trọng trong quá trình tìm kiếm vùng thánh địaấy.”
Pháp sư Á La nói: “Shangri- la là một thế giới thần bí được núi tuyết vây bọc. Trong Phật giáo, Shangri- la là thánh địa mà con người ngưỡng vọng, nằm ở phía Bắc Nam Thiêm Bộ châu, hình tròn, dạng như tám cánh hoa sen, quanh vùng trung tâm và hai bên những cánh sen đều có núi tuyết, các cánh sen được phân tách bởi dòng nước hoặc núi tuyết. Núi tuyết và núi trọc, núi đá và cỏ cây, rừng cây ăn quả, hồ nước, viên lâm… đều được bố trí hài hòa đến độ khiến người ta say mê ngây ngất. Ở nơi đó không có nghèo đói và khốn khổ, không có bệnh dịch và cái chết, cũng không có những nghi kỵ gian trá giữa người và người, lại càng không có oán hận hay giết chóc… Ở nơi đó quanh năm hoa nở, nước trong leo lẻo, mùa màng lúc nào cũng chờ người thu hoạch, quả cây ngọt lịm rung rinh đầu cành, vàng bạc la liệt, núi non chất đống ngọc ngà, tiện tay nhặt lên một viên cũng hết sức trân quý. Đương nhiên ở đó không dùng đến tiền, bởi có tiền cũng vô dụng. Người ở đó có thể dùng ý niệm chi phối tất thảy vạn vật ở ngoại cảnh, hễ thấy lạnh, quần áo sẽ tự động dày thêm, khi nóng sẽ lại tự mỏng đi; muốn ăn thứ gì, các món ăn ngon ngọt sẽ tự bay đến trước mặt, no rồi, thực phẩm lại tự động lui đi. Tuổi thọ của người ở Shangri- la phải tính bằng con số nghìn năm, muốn sống bao lâu thì sống bấy lâu, chỉ khi nàosống chán chường rồi, cảm thấy nỗi khổ của sự trường thọ, muốn nếm mùi cái chết ra sao, mới thoải mái thong dong màchết…”
Trương Lập đứng bên cạnh giúp Nhạc Dương điều chỉnh máy quay phim, nghe pháp sư Á La giảng giải, bất giác ngẩng đầu lên: “Ồ, thế chẳng phải là…, chỉ có Vườn Địa đàng mới hoàn mỹ như vậy thôi chứ.”
Đường Mẫn lại lên tiếng: “Không chỉ có vậy thôi đâu, có sách còn chép rằng, Shangri- la nằm trên hòn đảo nổi giữa một cái hồ đầy rượu ngon, có tòa vương cung nằm giữa khu rừng thần thánh, muốn đến hòn đảo đó, cần phải ngồi lên “kim điểu” mới đi được. Còn có sách khác chép rằng, ở khu vực Khang Ba từng có một đứa trẻ đã đến Shangri- la. Đứa trẻ trông thấy những đóa sen to bằng bánh xe, vì đi đường mệt quá, liền nằm trên cánh sen khổng lồ thiếp đi một giấc, lúc tỉnh dậy thì thấy toàn thân thơm ngát dìu dịu. Trở về đến nhà, cha mẹ đứa trẻ đều đã qua đời, xung quanh là một đám người già tóc bạc. Đứa trẻ phải mất một lúc lâu, mới nhận ra những ông bà già ấy đều là bạn bè năm xưa chơi chung vớimình.”
Trác Mộc Cường Ba nói: “Tóm lại, ở Tây Tạng mà cậu muốn nghe truyền thuyết về Shangri- la thì có nghe mười ngày mười đêm cũng không hết, rất nhiều câu chuyện vừa tường tận kỹ càng lại vừa sinh động hấp dẫn, có điều không ai chứng thực được mà thôi. Trước đây, tôi vẫn luôn cho rằng, đó chỉ là một vùng lạc thổ tự do và hạnh phúc tồn tại trong lòng những người nông nô chịu nhiều tầng áp bức ở xã hội cũ, chưa bao giờ tin rằng đó lại là sự thật, nhưng hôm nay…, thật đúng là không thể nào ngờ được, thật không thể nào ngờ được… trên đời này lại có một nơi như vậy tồn tại!”
Giáo sư Phương Tân nói: “Đúng vậy, kỳ thực bất kể là trong phiên bản truyền thuyết nào, hình dáng của Shangri- la cũng giống nhau một cách kinh ngạc, có hình bông sen tám cánh. Từ điểm này, có thể nhận thấy rằng, nơi này cũng không hoàn toàn chỉ là tưởng tượng và bịa đặt của người xưa, nhất định là phải có một hình mẫu nào đó. Mọi người nhìn thử mà xem, bức họa này và vương quốc Shangri- la trong truyền thuyết kia thật giống nhau, mấy ngọn núi tuyết kia đều uốn quanh, trông có giống một cánh hoa màu trắng không?”
Trương Lập nói: “Nhưng làm gì có tám cánh chứ?”
Giáo sư Phương Tân giải thích: “Những người thợ ngày xưa muốn hình ảnh của Bạc Ba La thần miếu hiện lên, nên đã xử lý rất tốt địa hình tổng thể của vùng Shangri- la này. Chúng ta chỉ có thể thấy bốn ngọn núi tuyết, nhưng đây thuộc hướng đối diện Bạc Ba La thần miếu, còn hướng không nhìn thấy kia thì lại nằm ở sau lưng, có lẽ còn bốn ngọn núi tuyết nữa đấy. Nhìn xem, vì chiết xạ qua viên hồng bảo thạch, nên màu nền cũng là một sắc hồng nhàn nhạt, nhưng mọi người có để ý thấy không, ở phía trên cùng kia có những vệt mờ mờ, đó chính là khoảng trống hình cung giữa hai ngọn núi mà chúng ta không thấy được đó, thật đúng là tinh xảo hết mức.”
Nhạc Dương nói: “Vậy thì bao nhiêu những kiến trúc như cung điện ở trong đây đều là Bạc Ba La thần miếu cả à?”
Trác Mộc Cường Ba lắc đầu: “Không, Bạc Ba La thần miếu có lẽ chỉ là một trong những tòa cung điện ở đây thôi, bên trong còn rất nhiều công trình khác nữa, vương cung của Shangri- la chẳng hạn, ít nhất là các truyền thuyết đều nói nhưvậy.”
Nhạc Dương lại hỏi: “Vậy thì, tòa nào mới là Bạc Ba La thần miếu đây?”
Đường Mẫn nói: “Chắc là tòa cao nhất kia rồi!”
Trương Lập phản đối: “Không phải, chắc là tòa tráng lệ nhất kia kìa.”
Đường Mẫn cãi: “Không, là tòa cao nhất chứ!”
“Không đúng!”
Pháp sư Á La lên tiếng: “Có gì mà phải tranh cãi, những tòa cung điện mà mọi người trông thấy ở đây, đều không phải là Bạc Ba La thần miếu.”
Trương Lập và Đường Mẫn ngoảnh đầu lại, đồng thanh “ủa” lên một tiếng.
Giáo sư Phương Tân gật đầu: “Không sai, tôi đồng ý với cách nhìn của pháp sư Á La, trong những tòa cung điện chúng ta nhìn thấy ở đây, không hề có Bạc Ba La thần miếu. Đầu tiên là phong cách kiến trúc, không có tòa nào có phong cách gần giống với Đảo Huyền Không tự và Cánh cửa Sinh mệnh, tất cả những kiến trúc này nếu không tinh tế tỉ mỉ thì lại nguyên thủy đơn sơ, rõ ràng không được xây dựng cùng một thời kỳ. Còn nữa, thử nhìn lại những kiến trúc hiện ra bên ngoài này đi, mọi người có để ý thấy hay không vậy? Không có cái nào hoàn chỉnh cả, nếu không bị đá núi che khuất thì lại ẩn hiện sau rừng cây. Tuy nói là chúng ta trông thấy, nhưng thực ra đó đều chỉ là một phần của tổng thể kiến trúc mà thôi. Có thể nói rằng đây là một thứ thủ pháp nghệ thuật của người xưa, khiến cho các đình đài lầu các thêm vẻ thần bí huyền hoặc, càng có sức hút hơn, nhưng nếu xét trên mục đích của tòa thành được ánh sáng tỏa chiếu thì rõ ràng là không ổn chút nào. Phải biết là, vị sứ giả mang theo ba tín vật kia ra thế giới bên ngoài, mục đích chính là để hậu nhân có thể lần theo đầu mối mà ba thánh vật này cung cấp tìm đến Bạc Ba La thần miếu. Vậy thì, dù cho không để Bạc Ba La thần miếu lồ lộ ra trước mắt chúng ta, ít nhất cũng phải có một dấu hiệu rõ ràng, để người ta có thể chú ý đến chỗ ấy. Màtrong toàn bộ tòa thành được ánh sáng tỏa chiếu này, dấu hiệu duy nhất chính là đây…” giáo sư Phương Tân điều khiển xe lăn đến sát chân tường, gắng hết sức vươn người và cánh tay chỉ vào một điểm trên tường.
Mọi người đều nhìn theo ngón tay giáo sư Phương Tân chỉ tới, quả nhiên, trong toàn bộ bức họa được gương đồng phản chiếu lên tường, ánh sáng đỏ tụ thành một điểm đỏ hết sức bắt mắt ở đó, giống như có ống ngắm hồng ngoại hướng lên tường vậy. Đó là một vị trí ở mép bình đài tầng thứ ba, một chấm đỏ lộ ra giữa khoảnh rừng rậm. Nhạc Dương không kìm được buột miệng hỏi: “Nhưng ở đó có gì đâu chứ?”
Giáo sư Phương Tân nói: “Đúng thế, chính là không có gì cả, mọi người nghĩ kỹ lại xem, lối vào Cánh cửa Sinh mệnh nằm ở đâu, lối vào Đảo Huyền Không tự nằm ở đâu? Những chỗ đó chẳng phải là cũng không có gì hết cả hay sao? Như thế mới phù hợp với phong cách kiến trúc của tôn giáo kia, kiến trúc vùi sâu trong lòng đất, lối vào căn bản không thể phân biệt được, đó mới là Bạc Ba La thần miếu mà chúng ta đang kiếm tìm!”
Nhạc Dương vẫn thắc mắc: “Nhưng mà…”
Giáo sư Phương Tân lại nói tiếp: “Hơn nữa, hãy chú ý quan sát xem, ở đây không chỉ có một điểm đỏ thôi đâu, hãy nhìn màu nền của cả bức họa, từ khoảng cách xa, màu nền nhàn nhạt ấy chia làm hai khối, giống như là hai miếng băng dính đỏ trong suốt vậy, khi dán chồng lên nhau, màu sắc sẽ đỏ hơn một chút, có thấy hay chưa? Phần trùng lắp này, lờ mờ phác họa ra con đường dẫn đến điểm đỏ ở kia, đây tuyệt đối không thể nào là trùng hợp. Những người thời cổ đại này rất giỏi đem bí mật ẩn giấu bên trong những thứ tưởng chừng như hết sức bình thường, giống như là các đồ hình đằng sau tấm gương đồng kia vậy, thoạt nhìn tưởng chẳng có gì đặc biệt, ai ngờ nó lại ẩn chứa bao nhiêu thông tin như thế.”
Nhạc Dương trợn tròn mắt lần theo đường màu đỏ sậm hơn một chút ấy, kinh ngạc thốt lên: “Đúng thật đấy, nói theo kiểu của trinh sát chúng tôi, phần màu đỏ này chính là một đường đánh dấu, chỉ cách để từ chỗ thấp nhất đi một mạch lên tầng bình đài thứ ba. Người xưa đã giấu nó giữa đá núi và màu nền tự nhiên, thật không thể nào tin được, mắt giáo sư thật là tinh tường.”
Giáo sư Phương Tân nói: “Trong lòng có nghĩ đến thì mới tìm ra được. Ngay từ lúc mới nhìn thấy bức họa này, ngoài kinh ngạc chấn động ra, tôi còn cảm thấy có nhiều điểm hết sức kỳ quái, chính sự nghi hoặc ấy đã dẫn dắt tôi tìm thấy chỗ đánh dấu này.”
Pháp sư Á La nói: “Nhưng, chúng ta vẫn còn rất nhiều vấn đề chưa giải quyết được.”
Trác Mộc Cường Ba nói: “Không sai, dựa theo các ghi chép trong cổ thư, tòa thành ánh sáng tỏa chiếu này có lẽ là món tín vật thứ hai được vị sứ giả kia mang ra thế giới bên ngoài. Giáo sư Phương Tân đã phá giải được câu đố, khiến chúng ta biết rằng, nó chỉ dẫn cách thức từ tầng thấp nhất của Shangri- la leo lên bình đài tầng thứ ba để tìm thấy lối vào Bạc Ba La thần miếu, nhưng làm sao tìm được Shangri- la thì chúng ta vẫn chưa hề có đầu mối nào cả.”
Giáo sư Phương Tân nói: “Còn nhớ cái khóa gỗ cổ xưa của Trung Quốc mà chúng ta phải gỡ ra trong lúc luyện tậpkhông?”
Đường Mẫn đưa mắt nhìn Trác Mộc Cường Ba. Trác Mộc Cường Ba liếc sang phía Nhạc Dương và Trương Lập. Hai anh chàng đưa mắt nhìn nhau. Rồi cả bốn người đều hướng ánh mắt về phía giáo sư Phương Tân. Câu nói vừa rồi của ông khiến họ như ngộ ra được điều gì đó. Giáo sư lại tiếp tục: “Khi mọi người gỡ xong mảnh đầu tiên của khóa gỗ, những mảnh còn lại sẽ tự động được gỡ ra một cách dễ dàng. Tòa thành được ánh sáng tỏa chiếu này chính là mảnh gỗ đầu tiên chúng ta gỡ ra được đó. Còn chuyện làm sao mới đến được Shangri- la, tôi tin rằng, chẳng mấy chốc nữa chúng ta sẽ tìm ra được thôi. Giờ đây, điều chúng ta cần phải làm, chính là dựa vào bức họa này để tìm thêm nhiều đầu mối nữa. Nãy giờ đều chỉ biết ngây ngất ngắm bức họa tinh diệu tuyệt mỹ này, giờ ai có thể nói cho tôi biết, mọi người có phát hiện ra nó có điểm gì bất thường hay không?”
Trương Lập giành nói trước: “Tôi biết rồi, tầng mây ở trên cùng có vấn đề.” Anh chàng hướng về phía Nhạc Dương nhướng mày một cái, rồi lại nói: “Đó rốt cuộc là áng mây hay là thứ gì chứ? Một con rắn rực rỡ nhiều màu? Những cái lông tua tủa ở rìa ngoài kia là gì chứ?”
Giáo sư Phương Tân gật đầu khen: “Đúng vậy, đây là điểm dị thường nổi bật nhất trong bức tranh này, xung quanh không phải là gai chĩa ra, mà là chùm ánh sáng mới đúng. Khả năng quan sát tự nhiên của cổ nhân hết sức nhạy bén, từ thời viễn cổ họ đã chú ý phát hiện ra mặt trời tỏa sáng theo những đường tròn đồng tâm. Có rất nhiều dân tộc từ thời xa xưa ăn lông ở lỗ, đã biết dùng một vòng tròn, có thêm một vòng tua tủa như vậy để biểu thị mặt trời trong các bức bích họa của mình rồi.”
Trương Lập thất thanh kêu lên: “Cái… cái gì chứ? Ý giáo sư muốn nói, đây là mặt trời hay sao? Trông dài thườn thượt thế, bảo là ống đèn huỳnh quang nghe còn có lý hơn, mặt trời sao lại như thế được?”
Giáo sư Phương Tân nói: “Vậy nên mới nói đây là một điểm kỳ quái, theo lý thì hình này có lẽ biểu thị nguồn ánh sáng đang tỏa ra, chỉ có điều hình dạng của nó thật quá cổ quái mà thôi.”
Đường Mẫn hỏi pháp sư Á La: “Liệu có khả năng hình vẽ này ngầm ám chỉ điều gì trong tôn giáo hay không?”
Pháp sư Á La còn chưa trả lời, giáo sư Phương Tân đã lên tiếng: “Chắc không đâu, chim bay thú chạy, núi non sông dài, nhật nguyệt tinh tú, đó là những hình vẽ nhận biết về thế giới tự nhiên, bất kể là dân tộc nào, hệ tư tưởng nào, cũng đều có ý nghĩa như nhau cả thôi.” Pháp sư Á La gật gật đầu thừa nhận ý kiến của giáo sư Phương Tân. Những người còn lại thoáng nhíu mày.
Giáo sư Phương Tân lại nói: “Vấn đề này tạm thời gác sang một bên, chúng ta tiếp tục tìm xem, có còn điểm nào đặc biệt hay kỳ quái nữa không?”
Đường Mẫn lần tìm trên bức hình chiếu một lượt, vỗ tay nói: “Có rồi, phần bên dưới bức tranh này không có gì cả, điểm này cũng rất lạ.”
Giáo sư Phương Tân gật đầu tán thưởng, nói: “Đúng thế, tôi cũng lấy làm kỳ quái. Theo lý mà nói, Hương Ba La mật quang bảo giám này là một tấm gương đồng hình tròn, hình ảnh mà chúng ta nhìn thấy lẽ ra cũng phải là cả một hình tròn, nhưng ở đây chúng ta lại chỉ thấy hơn một nửa, một phần năm phía dưới cùng không hề có gì hết. Nếu bảo rằng có thể là do vị trí của viên hồng bảo thạch hoặc tấm gương không đúng, thì chúng ta không thể nhìn thấy những hình ảnh rõ nét như thế này được, do đó không thể nói rằng đó là do kỹ thuật của người thợ chưa đạt. E rằng chỉ có thể kết luận rằng người xưa đã cố ý làm vậy. Mọi người thử nghĩ xem, tại sao? Tại sao phần dưới cùng ấy lại không có gì? Nếu như có, thì bên dưới đó nên là gì chứ?”
Đường Mẫn lẩm bẩm: “Bên dưới, bên dưới… bên dưới chắc là phải có rất nhiều nước mới đúng.”
Trác Mộc Cường Ba giật bắn cả người, câu nói ấy của Mẫn Mẫn tựa hồ đã chạm đến điều gì đó, nhưng rất mơ hồ. Gã ngầm tự hỏi mình hai lượt: “Bên dưới có rất nhiều nước? Bên dưới có rất nhiều nước? Rốt cuộc câu nói ấy khiến mình nghĩ đến điều gì nhỉ? Kỳ lạ thật, cảm giác này lạ quá, giống như lần đầu tiên nghe thấy Babatou nói kẻ địch đáng sợ nhất là kẻ địch mà ta không nhìn thấy vậy, nhất định là mình đã bỏ sót điều gì đó rồi, rốt cuộc là điều gì đây nhỉ?”
Giáo sư Phương Tân nhìn pháp sư Á La, nói: “Có lẽ là như vậy, rất nhiều truyền thuyết đều cho rằng, Shangri- la trôi nổi trên một hồ nước, hoặc Shangri- la được vây giữa rất nhiều hồ nước. Ừm, đây là điểm nghi ngờ thứ hai, có còn chỗ nào khác nữa không?”
Pháp sư Á La nói: “Màu sắc của núi và đá ở đây, không biết có thật hay không, tôi cũng chưa dám khẳng định…”
Giáo sư Phương Tân nói: “Ý của pháp sư là, núi non ở đây đều bị màu nền phủ lên, không biết có phải bản thân nó đã màu đỏ rồi, hay là do màu của viên hồng bảo thạch này, có phải vậy hay không?”
Pháp sư Á La gật đầu. Giáo sư Phương Tân lại nói: “Ừm, đây đích thực là một vấn đề đáng cho chúng ta suy nghĩ. Tất nhiên, có thể nói là do viên hồng bảo thạch. Nhưng hãy nhìn màu sắc của các kiến trúc và cây rừng, có thể thấy rằng, cổ nhân hoàn toàn có khả năng khiến viên hồng bảo thạch này chiết xạ ra ánh sáng không phải màu đỏ ở một số chỗ nào đó. Vậy thì có khả năng đá núi ở đây vốn đã là màu đỏ rồi, đá núi màu đỏ…”
“Đá núi màu đỏ!” Khi giáo sư Phương Tân lặp lại câu nói này lần thứ hai, ánh mắt ông bắt gặp ánh mắt pháp sư Á La. Hai người cùng lúc nhận ra vẻ chấn động và kinh ngạc trong mắt nhau. “Đá! Núi! Lửa!” giáo sư Phương Tân nhấn giọng thốt lên từng chữ một, còn pháp sư Á La thì liên tiếp gật đầu.
“Ôi cha!” giáo sư Phương Tân vỗ mạnh vào thành chiếc xe lăn, suýt chút nữa làm rơi cả bộ điều khiển từ xa, kích động chỉ vào bức ảnh do gương đồng phản chiếu lên tường: “Có một chỗ rõ rệt nhất, mà cũng khó tin nhất, vậy mà tất cả chúng ta lại hoàn toàn không để ý đến! Ba tầng bình đài kia, cũng chính là kết cấu chủ thể của bức Hương Ba La mật quang bảo giám này, ba tầng bình đài ấy làm sao mà hình thành ra được! Nếu không phải là đá núi lửa có mật độ cao nhất, khả năng chịu lực lớn nhất, căn bản không thể có bình đài vươn ra khỏi vách đá xa đến mức ấy được, sự đứt gãy hoặc chồng đè của các mạch núi cũng không thể hình thành ra kết cấu bình đài như thế. Kết cấu này, chỉ có thể hình thành khi núi lửa phun trào lên mà thôi. Ban đầu, chỗ trên vách đá này có lẽ chỉ gồ lên một chút, nhưng khi nham thạch nóng chảy qua, bị chỗ gồ ấy chặn đường tiến, liền dừng lại ở đó, cứ dồn hết lần này đến lần khác, hết lần này đến lần khác mới hình thành nên kết cấu dạng bình đài mà chúng ta trông thấy hôm nay. Diện tích rộng như vậy, chiều dài vươn ra khỏi vách đá xa như vậy, bình đài này không thể hình thành trong một hai lần phun trào được đâu, mà là rất nhiều lần, rất nhiều lần. Vậy thì diện mạo chân thực của Shangri- la mà chúng ta đang tìm kiếm, chính là… một ngọn núi lửa vẫn đang hoạt động và bị núi tuyết bao bọc xung quanh!”
Không ai có thể ngờ được, bí ẩn suốt mấy nghìn năm nay về Shangri- la, lại bị giáo sư Phương Tân giải đáp chỉ bằng một lời trong một cuộc thảo luận như thế này. Đã có bao người tốn cả đời đi tìm Shangri- la trong truyền thuyết, nhưng thậm chí còn chẳng có cả cơ hội nhìn thấy Shangri- la từ xa xôi tít tắp dù chỉ một lần. Khi Hương Ba La mật quang bảo giám mở ra, đám người may mắn này liền bị hết đợt sóng mừng vui này đến đợt sóng mừng vui khác bao bọc lấy. Trong khoảnh khắc này đây, bọn họ đã hết sức tỉnh táo mà nhận ra rằng, Shangri- la không còn xa xôi diệu vợi nữa, nói không chừng, chỉ một chốc lát nữa thôi, họ sẽ lập tức tìm ra con đường duy nhất dẫn đến chốn thánh địa nhân gian này cũng nên.