Chương 17: Rối quá tất giản [1]

Rối quá tất giản [1]

Lục Song đã chết, vị hôn thê của hắn hiện mang cốt nhục Tiêu Tiệm cũng đi theo Tiêu Tiệm bỏ trốn, khoan hẵng nói chuyện hàn phục tán như thế nào ra sao, chỉ riêng điểm này, cũng đủ để làm người ta hoài nghi là Tiêu Tiệm vì đoạt yêu mà giết chết tình địch. Như thế nào lại dẫn tới mớ bòng ben này đây?

Trong tai nghe được Tiêu Mạch phân phó thủ hạ đi truy tìm hai người trở về, ôn nhu khuyên giải an ủi Ngọc phu nhân, trong lời nói cử chỉ đã không còn vẻ sắc bén cùng khách sáo như lúc giải quyết việc chung vừa rồi, xem ra đã coi bọn họ là thông gia. Trong lòng ta suy sụp thở dài, lặng lẽ đi ra đại đường, bên ngoài màn đêm đã buông xuống, đèn hoa bắt đầu lên, trong không trung một vòng trăng tròn bán lam bán hắc nhàn nhạt ẩn hiện.

Lúc nghe được tiếng bước chân không ngoài ý muốn chút nào từ phía sau, ta mở miệng nói: “Ngày mai chính là Tết Trung thu.”

Tiêu Nặc đi đến bên cạnh ta, học ta bộ dáng ngẩng đầu nhìn trời, cười khổ nói: “Xem ra lần trước lời ta nói trước Tết Trung thu tìm ra hung phạm đã không thể làm không được.”

“Tìm ra hung phạm?” Ta hếch chân mày lên, giọng điệu cổ quái.

Tiêu Nặc cảm thấy được, nhìn sang ta nói: “Tỷ tựa hồ đang tức giận?”

“Ta hiện tại rất bội phục tên hung phạm kia, hắn thế mà lại có thể tìm được nhị ca ngươi làm người thế tội thay tốt như vậy, hàn phục tán, Ngọc cô nương… Trên người hắn kết quả còn ẩn giấu bao nhiêu bí mật không muốn người biết? Lục Song có phải hắn giết hay không đã không còn quan trọng, phóng độc cùng tư thông, chỉ riêng này hai tội này cũng đủ khiến hắn thân bại danh liệt!”

Tiêu Nặc chớp chớp mắt vài cái, lẩm bẩm nói: “Có lẽ mục đích của hắn chính là khiến nhị ca ta thân bại danh liệt chăng…”

Ta hơi nhếch khóe môi, nhìn bầu trời càng ngày càng đen, trong lòng hạ quyết định nói: “Không được! Ta không cam lòng!”

Tiêu Nặc cười rộ lên, nhướng mày nói: “Chúng ta còn chờ gì ở đây nữa?”

Dưới ánh trăng cùng ánh đèn, ánh mắt hắn sáng ngời như tinh tú, bên trong chớp động vẻ ăn ý quen thuộc——hắn biết ý tứ của ta! Hắn biết ta suy nghĩ cái gì!

Tiếng lòng đâu đó bên trong liền như vậy lơ đãng nảy lên một chút, vì che giấu cái loại cảm xúc kỳ quái này, ta vội vã xoay người đi trước, hướng cổng lớn của Tiêu phủ, lên xe ngựa quay lại Trấn Trăm Dặm.

Quyết định của ta kỳ thực rất đơn giản——không vì chuyện của Ngọc Mễ quấy nhiễu, tiếp tục truy xét manh mối hàn phục tán kia.

Bởi vì, nếu Du Lê là tự sát, sự tình tra đến nơi đây liền toàn bộ chấm dứt, như mọi người suy nghĩ thế này: Du Lê thích Tiêu Tiệm, nhưng không được đáp lại, cho nên đến chỗ Hắc Hổ mua hàn phục tán mưu toan khống chế hắn, sự tình bại lộ sau tự sát mà chết; có điều, hiện tại Du Lê không phải tự sát, mà là hắn giết, kẻ giết nàng kia, mới là nơi chứa đựng hết thảy câu đố. Ngọc Mễ phải chăng cũng là một quân cờ hắn đặt ra, đối với Tiêu Tiệm sử dụng mỹ nhân kế? Nếu hắn thực sự trước dùng hàn phục tán sau sử dụng màn mỹ nhân kế kia, trăm phương ngàn kế như vậy hãm hại Tiêu Tiệm, lại là vì cái gì?

Trước mắt xem ra còn có một điểm rõ ràng nhất, Du Lê chỉ thị nữ bình thường, nàng làm sao có thể tự do xuất nhập Thành Trăm Dặm đến chỗ Hắc Hổ mua hàn phục tán?

Loạn hoa tiệm dục mê nhân nhãn (thơ Lí Bạch: Muôn hoa khiến mắt người dần mê đắm), rất nhiều chuyện thường thường chính là vì quá nhiều tiểu tiết vụn vặt, ngược lại trở nên phức tạp, cho nên, muốn tìm chân tướng, cần phải theo hướng cơ bản nhất mà tìm.

Vừa đến Trấn Trăm Dặm, ta liền khẩn trương nhảy xuống xe ngựa chuẩn bị đi tìm Hắc Hổ, ai ngờ Tiêu Nặc lại lôi kéo tay của ta nói: “Đợi chút.”

“Cái gì?”

“Ta đói bụng, tới giờ ăn cơm chiều rồi, chúng ta trước tiên hãy ăn chút gì đi. Ta biết nơi này có một quán mỳ sợi ăn rất được!” Nói xong miễn bàn luận đem ta kéo vào cái ngõ nhỏ nào đó, ngõ này tuy nhỏ, lại giăng đèn kết hoa, ngựa xe như nước cực kì náo nhiệt, tận cùng ngõ nhỏ quả nhiên có một quán, trên lá cờ biển hiệu dính đầy mỡ còn viết một chữ “TRƯƠNG” to khủng.

Tiêu Nặc đi qua, cười hì hì chào hỏi nói: “Trương bá, đã lâu không gặp!”

lão bản quán mỳ đứng ở phía dưới biển hiệu, phần lớn khuôn mặt bị ẩn ở trong bóng tối nhìn không rõ lắm, nghe thấy tiếng Tiêu Nặc, cũng không ngẩng đầu lên đã hô: “Tiểu tam tới đó à? Tìm chỗ ngồi đi.”

Lập tức có tiểu nhị dẫn chúng ta đến vị trí sát tường, rất là ân cần nói: “Tam ca, ăn cái gì?”

“Như mọi khi là được.”

Tiểu nhị đáp lời rồi đi. Ta nhìn trái phải xung quanh một chút, cảm thấy nơi này thật nhìn quen mắt, trong số người đi đường lui tới có mấy cô nương ăn mặc diễm lệ dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, trên mặt tất cả đều là nụ cười quyến rũ mà phô trương. Đột nhiên nhớ tới, đây không phải đã tới phố thanh lâu về đêm kia sao? Không ngờ ban đêm lại có thể náo nhiệt đến thế này.

Tiểu nhị rất nhanh đưa lên các loại món kho, vừa bày biện vừa nói: “Tam ca, có muốn nghe tin tức tuyệt mật mới nhất hay không?”

Tiêu Nặc gì cũng chưa nói, trực tiếp đem bạc đặt lên. Tiểu nhị lập tức mặt mày hớn hở, xoay người hạ giọng nói: “Nghe nói Ngọc đại tiểu thư đã xảy ra chuyện.”

Khóe mắt ta nhảy dựng lên——chuyện tình vừa phát sinh không lâu, thế nào hắn lại biết?

Tiêu Nặc sắc mặt không thay đổi, nhẹ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Nàng chưa gả đã có chửa, sống chết cũng không chịu nói ra gian phu là ai, sau khi bị Ngọc đại phu đánh đòn nặng đã rời nhà bỏ đi mất.”

Ta nhịn không được hỏi: “Ngươi làm sao mà biết được?”

Tiểu nhị tà tà liếc mắt ta một cái, cười cười không nói gì, dọn xong đồ ăn sau tránh ra.

“Trương mỳ sợi là người nắm bắt tin tức nhạy bén nhất khắp toàn bộ hang cùng ngõ hẻm Trấn Trăm Dặm, hắn bảo đảm mỗi tin tức đều đáng tin cậy, nhưng tuyệt đối sẽ không nói cho tỷ nơi nó phát ra.” Tiêu Nặc rút đôi đũa tre cho ta, giống như người không có việc gì nói, “Món kho này là tuyệt nhất, nếm thử xem?”

Ta nhìn dáng điệu đang mải mê nấu ăn của lão bản Trương bá, chỉ thấy ông ta cầm đôi đũa dài hướng trong nồi quấn lấy, mỳ sợi lập tức thuận theo cuốn ở trên đũa, ngay ngắn chỉnh tề thả vào trong chén, động tác liền mạch tươm tất lưu loát làm người ta xem mãn nhãn.

Không thể tưởng được cái quán nhỏ không đáng để mắt như vậy, nhưng lại cũng ngọa hổ tàng long.

Trương bá tự mình bưng hai chén lại đây, ngọn đèn ánh vào trên mặt lão bản, ta nhất thời giật mình——ta đời này chưa bao giờ gặp qua gương mặt xấu xí làm cho người ta sợ hãi như thế. Một đường thâm nâu, vết sẹo con rết dường như là đao rạch ngang trên khuôn mặt, dữ tợn khủng bố không thốt nên lời, khiến người xem qua liếc mắt một cái liền không bao giờ muốn nhìn lại thêm lần thứ hai.

May mà, vị Trương bá mang khuôn mặt đáng ghê tởm này có ánh mắt rất thân thiện hòa nhã, cười hề hề ngồi xuống bên cạnh Tiêu Nặc, nói: “Hôm nay thế nào lại rảnh tới đây vậy?”

“Muốn hỏi thăm bá một người.” Tiêu Nặc cũng không khách khí, đi thẳng vào vấn đề nói, “Hắc Hổ.”

Trương bá lẳng lặng nhìn hắn trong chốc lát, mới nói: “Lúc Hắc Hổ hai năm trước đến Trấn Trăm Dặm, chính là một thân côn đồ không xu dính túi, bởi vì đánh nhau đủ ngoan cường đủ dũng mãnh, rất nhanh được đặt lên ngang hàng với lão đại Bưu ca trong trấn lúc đó. Ba tháng sau hắn giết Bưu ca chiếm lấy địa vị lão đại, hơn nữa bắt đầu mở rộng mua bán hàn phục tán, hơn một năm nay lại đây thu nhập vô kể. Làm người tuy rằng hung ác bá đạo, nhưng đối thủ hạ tiểu đệ lại khẳng khái phi thường, bởi vậy rất được ủng hộ.”

Tiêu Nặc nhíu mày, trầm ngâm nói: “Nói cách khác, hàn phục tán này được phát triển vậy từ hồi sau khi hắn cầm quyền? Một kẻ ngoại lai như hắn, ba tháng sau có thể phát động nội biến ngồi trên vị trí đầu rồng, thật sự là rất có bản lĩnh.”

Ta cũng không khỏi nhíu mày, một người có bản lĩnh như vậy, lại sợ tới mức cả người phát run mặt không còn hột máu lúc bị Tiêu Mạch hỏi chuyện, nếu không phải là ngụy trang quá giỏi, ắt có mưu đồ khác.

Trương bá bỗng nhiên nhỏe miệng cười vài tiếng, từ từ nói: “Tiểu tam sao hồ đồ thế? Ở Trấn Trăm Dặm, dù có bản lĩnh, nếu như sau lưng không có người chống đỡ, cũng khó có thể thi triển quyền cước…”

Chiếc đũa trong tay Tiêu Nặc đột nhiên gãy thành hai đoạn, tức thì đứng lên lôi kéo tay của ta nói: “Tỷ tỷ, chúng ta đi!”

Phía sau Trương bá kêu: “Tiểu tam, tiểu tam… Hắc, tiểu tử kia, lại không trả tiền liền chạy lấy người…”

Mật Thám Thiếu Niên

Mật Thám Thiếu Niên

Score 6
Status: Completed Author:

Ngươi có phải là người chốn giang hồ?

Nếu phải, nhất định từng nghe nói qua những lời này—

Trên nước có thành, mang tên Trăm Dặm, chỉ nghe kỳ danh, chưa bao giờ thấy.

Ba mươi năm trước, những lời này có thể gây nên giang hồ chấn động. Ba mươi năm trước, Thành Trăm Dặm không chỉ là giang hồ đệ nhất danh thành, mà còn là thánh địa thần bí nhất võ lâm.

Bởi lẽ, chỉ cần nhìn vào việc người người đều biết đến sự tồn tại của Thành Trăm Dặm, mà lại không ai biết đến tột cùng nó nằm nơi nào, đương nhiên càng chưa người nào đi được đến đó… Nó tựa như gió, ngươi có thể cảm giác được nó tồn tại, nhưng trước sau vẫn không có cách nào thấy được nó; nó tựa như giấc mộng, tồn tại trong lòng mỗi một người chốn giang hồ, lại trước sau không thể biến cảnh trong mơ trở thành hiện thực.

Nhưng mà, đó đều là chuyện ba mươi năm về trước.

Hiện tại, Thành Trăm Dặm, vẫn như trước là giang hồ đệ nhất danh thành, vẫn như trước là thánh địa trong lòng nhân sĩ võ lâm, nhưng nếu ngươi hàng năm vào ngày mùng chín Tháng tám đuổi kịp tới biên giới Vân Nam, nơi dân cư sinh sống rất thưa thớt, rồi tìm đến một trấn nhỏ nọ cũng mang cái tên Trăm Dặm, ngươi sẽ phát hiện nơi đó tụ tập nhân sĩ giang hồ các bang các phái; nếu ngươi cùng bọn họ đi vào trấn tới khách điếm mang tên Trăm Dặm, rồi cam chịu xuất ra một lượng tiền đáng kể, ngươi sẽ nhận được một khối ngọc bài, sau đó ngươi có thể dùng thứ này nghênh ngang đi vào thánh địa trong lòng ngươi— Thành Trăm Dặm, rồi cứ việc ngây ngốc suốt ba ngày ở đâu đó.

Chỉ có ba ngày: mùng mười Tháng tám tới mười ba Tháng tám.

Nếu ngươi là người lương thiện, hơn nữa còn linh mẫn, nội ba ngày tại đây, ngươi chẳng những sẽ được dân chúng Thành Trăm Dặm tiếp đãi thịnh tình chu đáo, võ công của ngươi cũng sẽ thăng tiến vượt bậc.

Bởi lẽ, ba ngày này hàng năm, tại Thành Trăm Dặm, mấy ngàn đệ tử trong thành sẽ thượng đài tỷ thí kiếm thuật tranh cao thấp.

Thành Trăm Dặm xưng hùng võ lâm đã hơn trăm năm, trong thành cao thủ như mây, nếu ngươi là người giang hồ, ba ngày liên tục thấy nhiều cao thủ như vậy thượng đài tỷ thí, nhất định khiến ngươi mừng rỡ mà quên cả đường về.

Nhưng mà, hãy nhớ lấy nhớ lấy, ngày thứ ba trước khi mặt trời lặn ngươi nhất định phải rời khỏi Thành Trăm Dặm, ngàn vạn lần đừng lưu lại trong thành như kiểu tâm nhãn bị cảnh trí trong tranh mê hoặc, bằng không ngươi khả năng vĩnh viễn sẽ không thể trở ra.

Đương nhiên, nếu ngươi tâm thuật bất chính, chỉ cần dám tiến vào cửa tòa thành này, liền vĩnh viễn đều không ra được.

Ba mươi năm sau, câu nói nổi tiếng nhất trong giang hồ trở thành—

Võ lâm chí tôn, xưng Thành Trăm Dặm, người tốt được phước, kẻ xấu bại vong.

Ngươi có phải là người chốn giang hồ?

Nếu phải, nên nghe qua những lời này đi.

******

Vài điểm lưu ý nhỏ:

+ Truyện này được viết xen lẫn ngôi thứ nhất với ngôi thứ ba, cho nên có lúc nữ chính sẽ tự xưng là ta, có lúc sẽ được gọi là nàng.

+ Thể loại: ngôn tình mô phỏng kiếm hiệp ( =]] ), trinh thám, hài.

+ Rating: chống chỉ định trẻ em dưới 10 tuổi. ( =]] )

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset