Dọc đường Tiêu Nặc chính là lôi kéo ta mà đi, từ góc độ này của ta xem qua, môi hắn mím quá chặt, ánh mắt lạnh nhạt, sắc mặt không vui. Rất ít khi thấy bộ dáng nghiêm túc như vậy của hắn, chẳng lẽ hắn đã đoán ra kẻ Trương bá ám chỉ trong câu “Sau lưng có người” vừa rồi kia là ai?
Sau khi xuyên qua vài ngõ nhỏ, sắc trời càng tối, cũng không như lúc nãy náo nhiệt sáng ngời, mấy ngọn đèn ở trong gió đêm lay động, cùng ánh trăng thanh lãnh đem bóng dáng ta cùng hắn kéo thành hai đường thật dài, đổ lên mặt đường đá. Bỗng nhiên trong lúc đó, cái loại cảm giác tim đập nhanh lúc trước kia lại lần nữa tập kích.
Ta là cô nhi, thuở nhỏ được sư phụ thu dưỡng, sư phụ trời sanh tính trầm tĩnh, cho dù có thương yêu cũng sẽ không thể nói ra, bởi vậy người đối với ta mà nói, luôn luôn một loại cảm giác xa cách, giống như cách một lớp màn, ngắm nhìn người đắm chìm rất xa giữa không gian của chính mình, căn bản sờ không tới.
Tiêu Tả, người ta muốn nhất nhìn thấy cho tới nay, hắn quả nhiên cơ trí thâm tình như trong truyền thuyết, có lẽ, còn hơn truyền thuyết rất nhiều, nhưng mà, ta nhìn ông ấy, giống như ngưỡng vọng vầng thái dương trên trời cao, vĩnh viễn không thể với tới.
Chỉ có Tiêu Nặc, người đầu tiên ta quen biết khi đặt chân đến Thành Trăm Dặm, tươi cười xán lạn đôi mắt sáng ngời, rõ ràng bày ra trước mặt, cho dù biết đó chẳng qua là lớp mặt nạ, nhưng vẫn cảm thấy thật thân thiết, thậm chí có rất nhiều lời không cần phải nói ra, hắn cũng có thể hiểu. Như thế biết ta hiểu ta, đối với ta mà nói, rốt cuộc là may mắn, hay là bất hạnh?
Nhất là nhìn hắn bên cạnh như vậy, chưa từng thấy hắn bị ta nhìn thấu một mặt khác, bỗng nhiên nhớ tới, kỳ thực ta cũng không biết rõ hắn. Để một người ta không biết như vậy hiểu biết ta, là đáng sợ cỡ nào…
Tiêu Nặc dừng lại ở một góc ngõ, ta vội vã đặt tâm sự qua một bên, tập trung nhìn vào, đúng là ngõ Mộc Ngẫu nơi Hắc Hổ ở. Hắn hướng ta hất mắt, ta hiểu ý, thi triển khinh công nhảy lên mái hiên, lúc nghiêng đầu quay lại nhìn xuống chân tường, lại nghe bên tai trái một giọng nói: “Ta ở đây.”
Ta quay đầu, Tiêu Nặc quả nhiên ngay tại bên người ta——hắn, hắn làm thế nào lên được? Ta thế mà lại không nghe ra chút tiếng động nào!
Xem ra hắn không chỉ ẩn tàng trí tuệ, đồng thời cũng ẩn tàng luôn võ công của bản thân. Cái tên Tiêu Nặc giỏi, món nợ này sớm muộn sẽ cùng ngươi tính sổ! Đến lúc đó ta mà thắng cược Tiêu Tả, biểu tình trên mặt vị tam thiếu gia này chắc hẳn sẽ thật phấn khích đây.
“Tỷ cười cái gì?” Trong mắt Tiêu Nặc hiện lên một tia nghiền ngẫm. Hiếm khi hắn cũng không đoán ra ý nghĩ của ta, vì thế ta nhướng nhướng chân mày lên, đáp: “Không nói cho ngươi.” Dứt lời, mũi chân nhẹ điểm, thả người phi lên tòa nhà của Hắc Hổ.
Tiêu Nặc không còn biện pháp nào khác, đành phải đi theo ta phía sau. Đôi ta lướt gió mà đi, tránh thủ vệ đi tuần, cơ hồ là đồng thời bước trên nóc nhà gia chủ. Ta dùng tay sờ sờ, mái nhà thật kiên cố, không tiện giở lên, Tiêu Nặc liếc mắt một cái quét qua khác nơi, hướng vài cây hòe đại thụ sát cạnh nhà ra hiệu, ta liền từ sau tường lặng yên không một tiếng động nhảy xuống, sau đó ẩn thân bên trong bóng cây. Chờ ta nấp xong, ngẩng đầu lên nhìn lại nóc nhà, cũng đã không thấy Tiêu Nặc, không biết đã ẩn đến chỗ nào.
Liền tại khi đó, trong phòng truyền ra thanh âm trầm thấp: “Lão đại, đây là sổ sách tháng trước, hiện tại người mua hàn phục tán càng ngày càng nhiều, chúng ta hẳn là tiếp tục khuyếch đại quy mô thu nhận người luyện dược…”
Một giọng khác xen ngang lời hắn: “Vụ hàn phục tán cứ tạm ngừng cái đã, chờ phong thanh qua đi hẵng bàn tiếp.” Ta nghe ra được, giọng nói này là Hắc Hổ. Cùng vẻ sợ hãi uất ức tại đại đường Tiêu phủ hoàn toàn bất đồng, bình ổn trầm tĩnh, thậm chí hơi hướng vài phần hương vị bất nộ tự uy, vừa nghe biết ngay là người quen ra lệnh.
Người ban nãy nói: “Là đại công tử nói chút gì rồi sao? Hắn thật sẽ không để chúng ta ở tại trấn bán hàn phục tán như vậy à? Hay là chúng ta đi tìm Thất ca nói tốt vài câu, dàn xếp một tẹo?”
Hắc Hổ lại cắt ngang lời hắn: “Tóm lại việc này ta đều có chủ trương, ngươi không cần nhiều chuyện.”
“Dạ. Thế thì tiểu nhân cũng xin ra ngoài trước…” Theo âm thanh mở cửa, một người khoảng độ ngũ tuần mang bộ dáng trướng phòng tiên sinh (người ghi chép sổ sách) đang cầm sổ sách đi ra.
Ta vừa thoáng nhìn thấy một bóng đen khác đi theo phía sau hắn, không chút do dự, cũng tiến lên cùng.
Trướng phòng tiên sinh rên rỉ vài điêu dân ca rẽ qua nhiều ngóc ngách, mới đẩy một cánh cửa sương phòng đi vào. Hắn chân trước vừa đi vào thắp sáng ngọn nến trên bàn, ta liền khẽ lắc mình một cái, rút ra chủy thủ chỉa sau gáy hắn quát: “Không được kêu, một tiếng thôi sẽ lấy mạng ông!”
Trướng phòng tiên sinh kia bị ta dọa chết cứng, sổ sách trong tay rơi lịch bịch trên đất, Tiêu Nặc giơ tay nhặt lên lướt qua vài cái, tặc lưỡi nói: “Oa, mới có một tháng đã buôn bán lời nhiều tiền như vậy, xem ra làm ăn hàn phục tán thật đúng là món lãi kếch sù.”
Trướng phòng tiên sinh không dám quay đầu nhìn chúng ta, đành phải run giọng nói: “Ngươi, các ngươi là-là ai? Có biết nơi-nơi này là địa bàn của Hắc Hổ đại gia không hả, các ngươi cư nhiên dám-dám…”
Ta ấn tay xuống, đao phong lạnh như băng nhất thời khiến hắn hết dám lên tiếng.
Tiêu Nặc nói: “Kỳ thực chúng ta cũng không có ác ý chi, chẳng qua muốn hỏi ông mấy vấn đề, chỉ cần ông thành thật trả lời, cam đoan ông sẽ vô sự.”
“Cái gì, vấn đề gì?”
“Thứ nhất, thủ hạ Hắc Hổ tổng cộng có bao nhiêu người?”
“Hắc, lão đại chúng ta thủ hạ vô số, toàn bộ trấn trên không ai không sợ chúng ta…” Ta lại lần nữa ấn tay, trướng phòng tiên sinh lập tức ngoan ngoãn nói, “Theo như thống kê trong danh sách là ba trăm sáu mươi người.”
Tiêu Nặc cười, nói: “Hẳn là nên trả lời ngắn gọn sáng tỏ như vậy thôi. Thứ hai, phụ trách buôn bán hàn phục tán lại có mấy người?”
“Đại khái có hơn ba mươi.”
“Ít như vậy?” Tiêu Nặc nheo lại mắt.
Trướng phòng tiên sinh biện giải nói: “Trấn Trăm Dặm này có thể lớn bao nhiêu a, hơn ba mươi người bán là đủ rồi. Nhưng thật ra nguồn cung cấp, phối chế gì đó đều rất phiền toái, cần nhiều người trợ giúp.”
“Như vậy, bản thân Hắc Hổ bán hàn phục tán à?”
“Làm sao có thể? Lão đại vhúng ta chỉ cần ngồi xuống thu tiền là được, hà cớ gì tự mình đi bán đồ chơi kia?”
“Một vấn đề cuối cùng, Thất ca là ai?”
“Thất ca chính là Thất ca a… Dù sao thì ta với lão đại là kêu như vậy.”
Tiêu Nặc liếc mắt nhìn ta một cái, mỉm cười nói: “Thật tốt, ông quả nhiên rất phối hợp. Chờ ta giải quyết xong chuyện này, hoan nghênh ông tới làm trướng phòng tiên sinh chỗ ta.” Nói xong một tay bổ lên sau gáy hắn, đem hắn đánh bất tỉnh.
Lúc đi ra khỏi ngõ Mộc Ngẫu, trăng đã lên đỉnh đầu. Ta mở miệng trước nói: “Nếu ông ta không có nói sai, như vậy chính là Hắc Hổ đang nói dối?”
Tiêu Nặc gật gật đầu: “Ta vốn cũng kỳ quái, theo lý thuyết cho dù là Du Lê tỷ tỷ đến Trấn Trăm Dặm mua hàn phục tán, cũng không tới phiên Hắc Hổ tự mình bán cho tỷ ấy a. Hắc Hổ nếu chưa thấy qua nàng, vì sao lại ở trước mặt đại ca thừa nhận kia chứ?”
“Nếu hắn nói dối, nhất định là vì che giấu bí mật càng không thể cho ai biết.” Ta quay đầu, nhìn chăm chú vào ánh mắt hắn, nói từng chữ một, “Ta hiện tại thật muốn biết, Thất ca là ai? Theo lời trướng phòng tiên sinh kia, người này chẳng những ở Thành Trăm Dặm rất có trọng lượng, hơn nữa Hắc Hổ sở dĩ có thể ở Trấn Trăm Dặm lũng đoạn thị phần hàn phục tán, cùng hắn cũng không thể tránh khỏi quan hệ. Một khi đã như vậy, tìm ra được vị đại nhân vật nấp ở phía sau màn này, vô cùng có khả năng chính là điểm mấu chốt để phá án.”
Tiêu Nặc trầm mặc một lát, trên mặt lộ ra một tia biểu tình rất kỳ quái, tựa tiếu phi tiếu xem xét ta, chậm rì rì nói: “Tỷ tỷ à, Thất ca này rõ ràng chính là tỷ, sao còn hỏi ta hắn là ai?”