Tài Bá giống như nhìn thấu tâm tư của ta, thuận miệng nói: “Để lão tiễn ông ấy một đoạn, Phong cô nương đi xem thiếu gia nhà lão đi, tránh cho thiếu gia làm ra cái gì việc ngu ngốc.”
Ta gật đầu, không cần nghĩ nhiều, xoay người đuổi theo Tiêu Nặc. Một đường này tiến vào, nhắm thẳng hướng Tiêu phủ mà đi. Tiêu Nặc hắn sẽ không phải là muốn…
Lúc đuổi tới ngoài cửa gian nhà chính, vừa vặn thấy Tiêu Nặc đẩy cửa, ta một chữ “đừng” nghẹn trong yết hầu, đây chính là muốn ngăn trở cũng không còn kịp nữa, trong lòng thầm than, đành phải đi theo vào.
Trên bệ cửa sổ phía tây đại đường đặt một chậu hải đường đẹp đẽ mà đặc sắc, dưới ánh mặt trời càng hiển lộ thướt tha. Một người tay cầm kéo nhỏ, đang tu bổ cành lá cho nó, lá cây nùng lục, mà tay hắn thon dài trắng nõn, nhu mì xinh đẹp như nữ tử, trong nhất cử nhất động đều tao nhã đến cực điểm.
Tiêu Nặc trông thấy người nọ, liền như vậy chăm chú quan sát hắn, trong ánh mắt muôn vàn cảm xúc, ào ào xuất hiện.
“Xoạt” một tiếng vang nhỏ, một đóa hải đường xinh đẹp kia bị hắn một phát cắt hạ, không biết vì sao, ta cả người run lên, phảng phất như nhát cắt kia, không phải là cắt hải đường, mà là tâm của ta.
Người nọ chắp tay sau lưng, đem nhánh hải đường cắm vào trong bình thủy tinh ở một bên, lúc này mới quay đầu lại mỉm cười nói: “Tam đệ.”
Hắn mặt mày nho nhã khí chất thanh cao, cả thanh âm nói chuyện cũng đều ôn nhuận chứa đầy cảm tình, mà ta lại không rét mà run.
Tiêu Mạch.
Công tử Tiêu Mạch được người đời thừa nhận có vẻ đẹp thanh nhã, giờ khắc này, hắn đứng ở phía trước cửa sổ, ánh mặt trời vương lên một bên mặt, tóc, cùng quần áo của hắn, nảy sinh ra một loại xa cách u buồn, dường như cho tới bây giờ chưa từng nhận thức qua.
“Tam đệ, “ hắn cười, cười như gió xuân, “Đệ tới thật vừa vặn, nói đến vui chơi ăn uống, toàn bộ khắp Thành Trăm Dặm đệ là tinh tường nhất, qua giúp đại ca nhìn thử xem, bình này nên cắm hoa như thế nào?”
Tiêu Nặc không thèm liếc sang hoa, vẫn như trước nhìn chằm chằm vào mắt hắn mà nói: “Hoa nở trong chậu đẹp như vậy, vì sao muốn cắt nó xuống? Cũng là ngắm hoa, trong chậu hay trong bình, có gì khác biệt?”
Tiêu Mạch mỉm cười nói: “Lời ấy sai rồi, hoa ở trong chậu, lá đầy đất bẩn, có gì mỹ cảm? Cắm vào bình, thủy tinh trong sáng, đóa hoa trong suốt, hợp nhau lại càng tăng thêm sức hút, thanh nhã vô cùng.” Nói xong, nhấc lấy chiếc khăn lụa bên cạnh lau đi vết bùn đất cực kỳ bé nhỏ trên tay.
Quả nhiên, một đôi tay thật sạch sẽ a! Ta cắn môi dưới, trong lòng bốc lên một luồng lửa giận, đang định mở miệng, Tiêu Nặc đã đi trước ta một bước: “Vì sao phải giết Cố Tử Ngang?”
Tiêu Mạch nhướng cao chân mi, có vẻ rất kinh ngạc: “Tam đệ không xem bố cáo của huynh à? Hắn gây hại cho bá tánh, tội này đáng tru diệt.”
“Đại ca làm thế nào biết được việc này?”
“Hắc Hổ bỏ gian tà theo chính nghĩa báo lại cho huynh biết.”
“Vậy Hắc Hổ kia đâu?”
Tiêu Mạch thở dài nói: “Ai, mới vừa rồi ta cho hắn lui xuống ăn cơm, không nghĩ tới hắn lại ăn hàn phục tán quá liều, bất đắc kỳ tử. Người đi bơi chết vì chìm; người dụng võ chết vì kiếm, lời này thật đúng là một điểm cũng không sai.”
Tiêu Nặc giận dữ mà cười: “Đúng vậy, hắn đương nhiên là muốn chết, cả Cố Tử Ngang cũng chết, hắn còn có thể sống thế nào!”
Tiêu Mạch ôn nhu nói: “Huynh biết đệ cùng Tử Ngang xưa nay giao hảo…”
“Đại ca quan hệ với hắn dường như so với đệ tốt hơn thì phải?” Trong thanh âm Tiêu Nặc chất chứa ít nhiều vị bi thương, “Hai mươi năm bằng hữu, huynh thế mà lại hạ thủ…”
Tiêu Mạch thở dài nói: “Là hắn tự làm bậy, không thể sống.”
“Như vậy hai mươi năm huynh đệ đâu?” Tiêu Nặc lập tức lên cao giọng, “Hai mươi năm huynh đệ, nhị ca cùng huynh thủ túc tình thâm, huynh lại trăm phương ngàn kế tính toán hãm hại nhị ca, bức nhị ca vào chỗ chết, thực ra vì là cái gì?!”
Hắn rốt cục vạch trần sự thật đem hết thảy nói ra! Bất quá cũng không thể trách được hắn như vậy, thật sự là cái bộ dáng đại nghĩa nghiêm nghị của Tiêu Mạch kia rất làm cho người ta ghê tởm!
Đúng vậy, chính là hắn! Hắn chính là đại ca cầm đầu chân chính giấu mặt sau lưng Thất ca, hết thảy sự tình đều do một tay hắn sắp đặt phía sau bức màn!
Chỉ tiếc Cố Tử Ngang đã chết, toàn bộ manh mối đều bị đứt đoạn, cho dù trong lòng chúng ta đều biết là hắn, không bằng không chứng, chỉ sợ không thể làm gì được hắn ta.
Quả nhiên, sau khi Tiêu Mạch nghe xong lời Tiêu Nặc liền giương mi nở nụ cười, nói: “Tam đệ đang nói gì thế? Nhị đệ gặp chuyện không may, huynh là người lo lắng nhất, Phong cô nương hoài nghi nhị đệ, vẫn là huynh hết lòng đỡ lời, tại sao lại nói huynh tính kế hãm hại?”
“Đúng vậy, ngày đó trong mật thất, huynh ngăn trở lư hương, cản trở tỷ tỷ phát hiện lôi khuẩn. Huynh không tiếc để bản thân gặp phải hiềm nghi, chẳng qua là muốn biểu hiện ra bộ dáng sốt ruột bảo hộ đệ đệ, cứ như vậy, mọi người sẽ càng thêm hoài nghi nhị ca, cũng càng thêm cho rằng huynh cùng việc này không quan hệ. Một hòn đá ném trúng hai chim, đại ca quả nhiên thủ đoạn tài giỏi!”
Tiêu Mạch khoan thai thở dài nói: “Trên đời này người tốt thật sự là khó làm… Không ra mặt thì bị nói là ích kỷ lạnh lùng; cờn ra mặt thì lại bị nói mình có rắp tâm khác. Giúp cũng sai, không giúp cũng là sai.”
Tiêu Nặc trầm giọng nói: “Huynh một bên mua chuộc Du Lê ở trong thức ăn của nhị ca hạ hàn phục tán, một bên cho Tử Ngang hóa thân thành Thất ca liên lạc đám người Phát Tài cốc mang độc khuẩn đến, thừa dịp luận võ là lúc sai Du Lê lẻn vào phòng Lục Song, đem đối thủ của nhị ca sát hại; nhị ca đã bị hiềm nghi, huynh giả ý hảo tâm, hỗ trợ truy lùng hung thủ, lại âm thầm tăng thêm phân lượng hàn phục tán, khiến nhị ca trên đường lùng bắt, bị độc phát ngất đi; huynh thấy Phong tỷ tỷ hoài nghi Du Lê, liền giết luôn tỷ ấy, còn bố trí ra cảnh tượng giả tạo nhị ca tranh đoạt hàn phục tán, thất thủ nên sát hại Du Lê; tiếp theo lại cố ý cho thủ vệ trong phủ lơi lỏng, để nhị ca cùng Ngọc Mễ tỷ tỷ thoải mái rời đi. Kể từ đó, giết người, phóng độc, tư thông, ba tội lớn chồng chất, nhị ca có phải thực sự giết Lục Song hay không đã không còn quan trọng, huynh ấy đã cùng đường, thân bại danh liệt!”
“Thật là kỳ quái. Du Lê thích nhị đệ, vụng trộm hạ hàn phục tán trong đồ ăn của đệ ấy mưu toan khống chế, có điều khống chế không thành lại còn bị nhị đệ giết chết, huynh nào có liên can gì? Ngọc Mễ cùng nhị đệ có tư tình, huynh cũng là mới biết sau khi Ngọc phu nhân đến khóc lóc kể lể; còn chuyện Tử Ngang cùng bọn người Phát Tài cốc cấu kết với nhau, tam đệ như thế nào biết được?”
“Huynh sai Tiểu Tửu Tiên giết người diệt khẩu, lại không nghĩ rằng bọn người Phát Tài cốc mười năm nay ngày đêm khổ luyện võ công, đã không còn giống như ngày xưa vô dụng, cũng còn một người có thể chạy thoát, giả trang thành Tiểu Tửu Tiên trở lại bên cạnh người Tử Ngang chờ thời cơ báo thù?”
“Là kẻ Phát Tài cốc chạy thoát được kia nói với đệ?” Tiêu Mạch cười lắc lắc đầu, “Phát Tài cốc ở trên giang hồ tự chuốc lấy tai tiếng ti tiện bỉ ổi vô sỉ hạ lưu, bọn họ lời nói có thể tín sao?”
Trong lòng ta thở dài, đúng vậy, lời nói của Phát Tài cốc ai cũng đều sẽ không tin, đây cũng là nguyên nhân vì sao ta nghĩ có giữ Tề lão Tam lại cũng cùng không được tích sự gì. Cho nên giờ phút này Tiêu Nặc đối với hắn càng không thể có được bất kỳ chứng cứ nào.
Giọt nước không rỉ, Tiêu Mạch này làm việc cẩn thận giấu kín kỹ càng, thật đúng là giọt nước không rỉ!