Màn đêm buông xuống, trong doanh trại đóng tại thung lũng Hồ Lô sáng lên ánh đèn đuốc mờ nhạt, người ở bên ngoài chém giết một ngày bắt đầu làm cơm tối. Tiếng cười nói từ các căn nhà mơ hồ truyền tới, không còn vẻ nặng nề sầu não như ban ngày nữa, sau khi về doanh trại tất cả mọi người đều hiện ra vẻ thư thái thả lỏng. Đương nhiên, trong này cũng có nguyên nhân bởi vì vẫn chưa gặp nguy hiểm gì lớn, tuy rằng mỗi ngày đều phải diệt trừ zombie.Cùng lúc đó, thực vật biến dị ngoài căn cứ Vân Châu lại không bình tĩnh như vậy.
Thực vật biến dị thành công bảo vệ cho căn cứ và những người may mắn còn sống sót ở bên trong, chỉ có rất ít thú bay cùng với zombie biến dị nhỏ gầy linh hoạt mới có thể lướt qua phòng tuyến này, tạo thành uy hiếp đối với con người. Nhưng đám thú biến dị và zombie này lại rất nhanh bị cao thủ đã bày sẵn trận địa nghênh đón diệt trừ, cũng sẽ không để lại tổn hại quá lớn. Thú biến dị không thể vượt qua rừng thực vật, bởi vì nguyên nhân nào đó mà con người không biết luẩn quẩn bên ngoài hồi lâu không chịu đi, rồi lại chẳng thể ăn gì vào bụng, thiên tính cuồng bạo hung tàn của chúng đứng trước đói khát rốt cục vẫn tự giết hại ăn thịt lẫn nhau. Tình huống như thế đã giằng co gần một tháng.
Đánh giết khốc liệt, nuốt chửng lẫn nhau, không gian bao quanh căn cứ bị zombie và thú biến dị chiếm đóng biến thành một lò mổ thịt khủng khiếp. Một khắc trước thú biến dị chiến đấu đến nỗi thương tích chất chồng vừa xé nát đối thủ nuốt vào bụng, một giây sau đã thành con mồi của kẻ khác. Quy tắc sinh tồn trong tận thế bởi vì không gian hạn hẹp nơi đây mà cô đọng thành chuỗi hình ảnh máu me tàn khốc, nhìn thấy mà giật mình.
Đối với con người thì chuyện như vậy dĩ nhiên được nghe ngóng đầy đủ, tốt nhất là thú biến dị và zombie ngoài kia tự giết lẫn nhau sạch sành sanh, như vậy không chỉ là căn cứ được giải vây dễ dàng mà độ an toàn xung quanh căn cứ cũng tăng lên vài lần. Hoàn toàn có thể hình thành một khu an toàn bao quát mấy tỉnh thành, cung cấp cho người sống sót đầy đủ không gian để nghỉ ngơi.
Nhưng mà, sở dĩ mộng tưởng trở nên tốt đẹp là bởi vì có hiện thực khốc liệt để so sánh.
Trong bóng đêm dày đặc, một con chó biến dị to như trâu rừng bị một con bạch tuộc dùng xúc tu thô to như chân người quét bay. Mắt thấy con chó sắp sửa rơi xuống bầy thú biến dị rồi bị xé thành mảnh nhỏ, quanh người nó đột nhiên cuốn lên một trận gió điên cuồng, vững vàng nâng thân thể của nó giữa không trung, mà thú biến dị đang cùng nhau ùa tới chỗ nó thì bị ngăn lại, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi. Hóa ra chó biến dị đứng trước nguy hiểm đã bạo phát dị năng, so ở cấp độ thì có vẻ còn mạnh hơn thú biến dị thông thường một bậc.
Ngay tại lúc trong mắt chó biến dị bắn ra ý giết chóc đẫm máu, khi mà nó muốn nhằm về phía bạch tuộc mới quất bay nó lúc nãy thì toàn bộ chiến trường hỗn loạn lại đột nhiên ngưng lại, giống như là có người nhấn nút tạm dừng. Toàn bộ thú biến dị to nhỏ lớn bé, zombie và cả zombie biến dị, bất kể có đang tiến hành đánh giết ăn thịt hay không đều đồng loạt xuất hiện vài tích tắc dừng lại, rồi ngay sau đó lập tức khôi phục như thường. Nên đánh thì đánh, gầm gào thì gầm gào, dường như là chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, ngay cả thành viên vẫn luôn giám thị của căn cứ cũng bởi vì thời gian quá ngắn, cùng với màn đêm quá thăm thẳm mà bỏ lỡ cảnh tượng này.
Thế nhưng, chó biến dị thức tỉnh dị năng kia lại đúng lúc ngừng hành động đánh về phía bạch tuộc, ý giết chóc trong mắt vẫn cứ nồng đậm nhưng nó lại có vẻ tỉnh táo hơn rất nhiều. Sau khi tỉ mỉ so sánh chênh lệch thực lực của đôi bên cùng với tình thế trước mắt, nó quyết đoán lựa chọn rời khỏi chiến trường, cuối cùng biến mất trong đêm đen.
Khung cảnh tương tự cũng trình diễn ở khu vực thú biến dị và zombie chiếm giữ ngoài mảnh rừng bao quanh căn cứ. Mới đầu chỉ là thú biến dị bạo phát dị năng và zombie biến dị, sau đó là thú biến dị thông thường, cuối cùng ngay cả zombie đang chen chúc cũng bắt đầu chầm chậm tản đi bốn phía. Chỉ có một phần zombie ở gần căn cứ nhất cùng với số ít thú biến dị có năng lực tiến vào căn cứ mới bồi hồi mãi chỗ cũ.
***
Trong thung lũng Hồ Lô, Nam Thiệu đang dùng muôi khuấy thức ăn trong nồi chợt ngừng động tác, mắt hắn lộ ra vẻ nghi ngờ không dám chắc. Hắn ném cái muôi đi, ra khỏi nhà ngước nhìn lên bầu trời đêm.
“Sao vậy?” Trương Dịch chú ý tới sự khác lạ của hắn, khẩn trương đi theo rồi hỏi.
“Anh có cảm giác đột nhiên tinh thần rất thoải mái nhẹ nhõm không?” Nam Thiệu hơi do dự, sau đó hỏi.
“Hả?” Trương Dịch sửng sốt, đại khái là không nghĩ tới sẽ nghe câu hỏi như vậy, anh không trả lời ngay mà hơi ngưng thần tỉ mỉ cảm thụ. Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời tối om không chút biến hóa nào giống như Nam Thiệu, xác định không có cảm giác đặc biệt gì mới mở miệng, “Vẫn vậy mà.” Dừng mấy giây anh lại cười nói: “Không phải vì lấy lại được đao, giải quyết xong một vấn đề khúc mắc cho nên cả người được thả lỏng đó chứ?”
Nam Thiệu lắc lắc đầu, vẻ mặt rất khẳng định. Hắn quay đầu lại nhìn về phía mọi người không hề hay biết gì cả đang bận rộn làm chuyện của mình trong nhà, hơi nhíu mày trầm tư rồi kết luận: “Nhất định có chuyện gì đã xảy ra.”
Trương Dịch nhìn hắn, không lên tiếng đánh gãy. Ở chung lâu ngày, anh dĩ nhiên biết đối phương không phải một người lo nghĩ lung tung.
“Bây giờ em hoài nghi lời Quỷ Bệnh nói có thể là sự thật.” Nam Thiệu trầm mặc chốc lát rồi nhẹ giọng nói, trong mắt để lộ ra cảm xúc có vẻ nghiêm túc. “Trước kia em vẫn cảm thấy vô cùng ngột ngạt, nhất là sau khi tới gần căn cứ này, nhưng mới trong nháy mắt vừa rồi, cảm giác ngột ngạt kia đột nhiên biến mất…”
Trên thực tế, sau khi thân thể dị hóa, linh cảm của Nam Thiệu liền trở nên nhạy bén hơn rất nhiều. Chịu ảnh hưởng của toàn thể bầu không khí tận thế, hắn vẫn luôn không quá bận tâm cảm giác ngột ngạt kia, dù sao đối mặt với đủ thứ thay đổi, thêm vào nguy hiểm khắp nơi, bất cứ lúc nào cũng phải đối mặt với cái chết, dù là ai thì tâm tình cũng sẽ không quá ung dung. Mãi đến tận vừa rồi, sợi dây vẫn luôn căng thẳng trong đầu Nam Thiệu đột nhiên được thả ra, cả người cũng giống như là được giải thoát, có so sánh, tự nhiên hắn sẽ nhận ra được sự khác thường so với trước kia.
Sắc mặt Trương Dịch trở nên trịnh trọng, nếu như đổi thành người khác thì có lẽ anh còn có thể phỏng đoán có phải người đó bị ảo giác hay không, thế nhưng đây là Nam Thiệu, cho nên anh không thể không nhìn thẳng vào chuyện này.
“Chi bằng chúng ta hỏi Mộ Nhiên xem thử…” Anh nghĩ một hồi, cảm thấy bất kể lời Quỷ Bệnh có mấy phần chân thực thì vẫn cần phải biết rõ đã rồi tính. Nhưng mà còn chưa nói hết, anh đã bị Tống Nghiễn vội vã chạy tới ngắt lời.
“Lý Mộ Nhiên!” Tống Nghiễn không vào cửa, trực tiếp đứng ở bên ngoài gọi lớn, lúc thường vốn khuôn mặt hắn đã không ôn hòa vào đúng lúc này càng hiện ra vẻ lạnh lùng cứng rắn.
Lý Mộ Nhiên đang bưng bát mì định ăn, nghe tiếng gọi thì vội vàng đi ra. Cô trông thấy không chỉ là Tống Nghiễn mà cả Nam Thiệu và Trương Dịch đều có mặt thì lại càng khó hiểu, nhìn lại sắc mặt khó coi của Tống Nghiễn một lần mới cẩn thận hỏi: “Chủ nhiệm, chuyện gì thế ạ?” Trong đầu cô thì lại hồi tưởng chuyện phát sinh ngày hôm nay thật nhanh, cô không làm gì sai đâu nhỉ?
Tống Nghiễn liếc nhìn bát mì trong tay cô, lông mày hơi nhíu xuống nhưng hắn cũng không phát biểu ý kiến gì, mà là trực tiếp dặn dò: “Em mau xem xung quanh căn cứ có gì khác thường không.”
Thấy chỉ là việc này, Lý Mộ Nhiên hơi thở phảo một hơi, dạ một tiếng, nghe lời bắt đầu tra xét. Ngược lại thì Nam Thiệu và Trương Dịch liếc mắt nhìn nhau, trong lòng hơi có suy đoán.
Ba người không có lòng dạ trò chuyện, lẳng lặng mà chờ, rất nhanh đã truyền đến tiếng hô kinh ngạc của Lý Mộ Nhiên khiến trái tim của bọn họ lập tức đều nâng lên.
“Thú biến dị bắt đầu tản đi…” Điều Lý Mộ Nhiên chú ý tới đầu tiên chính là đám động vật biến dị chạy trốn tương đối nhanh, sau đó mới phát hiện tựa hồ cũng không chỉ dừng lại ở đó, “Zombie cũng đi rồi.”
Có người trong nhà đã chú ý tới bọn họ ngay khi Tống Nghiễn cất tiếng gọi, lúc này nghe nói như thế thì nhất thời nổ tung, dồn dập thả bát xuống nhìn sang, Cục thịt Trần và Bùi Viễn trực tiếp chạy ra, hỏi liên tục: “Chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Mộ Nhiên cũng không trả lời bọn họ ngay, mà là cẩn thận dò xét lại một lần, sau đó mới khẳng định gật đầu: “Không sai, chúng bắt đầu tản đi, hơn nữa thú biến dị đấu đá lẫn nhau nên chết bớt rất nhiều. Tốc độ của thú biến dị nhanh lắm, zombie thì chậm hơn, bên kia đang loạn tung lên rồi.”
“Ôi, đây là chuyện tốt mà!” Cục thịt Trần vỗ cái đùi bự của mình một cái thật kêu, y vui mừng không thôi, bởi vì chuyện này có nghĩa là bọn họ rất nhanh thôi là có thể về Dung Hà. Mặc dù ở lại Dung Hà chưa bao lâu nhưng y đã xem nơi đó trở thành chốn dừng chân mai này của mình, tất nhiên sẽ muốn về sớm một chút, cùng mọi người xây nhà trồng cây. Thế nhưng trong lòng Cục thịt Trần cũng rất thực tế, y hỏi ngay, “Nhưng tại sao lại vậy?”
“Phải đấy, sao đột nhiên lại vậy?” Bùi Viễn cùng hỏi một câu. Trong mắt thiếu niên có lo lắng khó nén, hiển nhiên là cậu còn nghĩ tới hàm nghĩa ẩn sau chuyện này trước cả Cục thịt Trần.
Lần này Lý Mộ Nhiên không lên tiếng, mà là đưa mắt nhìn sang Tống Nghiễn. Bởi vì Tống Nghiễn là người phát hiện trước.
“Không biết.” Sắc mặt Tống Nghiễn âm trầm giống như muốn giết người, ánh mắt lại đảo qua Nam Thiệu và Trương Dịch, đoán được hai người hẳn cũng phát giác được chuyện này. Thế nhưng hiện tại hắn không định hỏi nhiều, mà là ngữ khí thoáng gấp rút nói với Lý Mộ Nhiên: “Nhất định phải lập tức thông báo cho đại đội ba, em mau đưa tôi đi.” Nói xong hắn bèn nắm lấy cánh tay Lý Mộ Nhiên.
Chuyện tiêu diệt zombie được chia làm ba đại đội, đội thứ nhất và thứ hai phân biệt ở huyện Chương và thành phố Lũng Nhân, hai chỗ đó cách thung lũng Hồ Lô cũng không xa, có thể qua lại mỗi ngày. Chỉ có đại đội ba chiến đấu gần thành phố Tân Long, bởi vì qua lại tốn quá nhiều thời gian cho nên họ trực tiếp đóng quân bên đó, thường xuyên được cử người thay phiên. Bây giờ zombie và thú biến dị tản ra, kẻ đứng mũi chịu sào chính là bọn họ, nếu như không thể sớm rút đi thì chỉ sợ sẽ bị nhốt lại, thậm chí toàn quân bị diệt.
“Ấy, ai cầm bát hộ em với…” Lý Mộ Nhiên cũng không dám chậm trễ, cô định tìm đại ai đó cầm chén đũa hộ mình.
“Bưng theo, qua bên kia ăn tiếp. Khẩn trương lên!” Tống Nghiễn không nhịn được giục. Hắn biết rõ sang bên kia rút quân chỉ e sẽ không quá thuận lợi, đến lúc đó cho dù có lương khô lót bụng thì cũng không bằng tô mì nóng hổi trong đêm lạnh.
Từ trên cánh tay truyền đến lực nắm khiến Lý Mộ Nhiên nhận biết được Tống nghiễn đang gấp gáp vô cùng, cô bất đắc dĩ mà liếc nhìn những người khác, đành phải nhanh chóng dùng tinh thần lực xác định vị trí.
“Nếu trước sáng sớm ngày mai tôi không thể về kịp, cậu đi tìm Vân Tắc, bảo cậu ta tạm thời đình chỉ hành động tiêu diệt zombie và tìm kiếm vật tư, tất cả mọi người không được rời doanh trại.” Trước khi đi Tống Nghiễn dặn dò Nam Thiệu như vậy.
Nam Thiệu trầm mặc xem như là đáp ứng. Hai người luôn luôn nhìn đối phương không vừa mắt, nhưng thời khắc này chẳng ai có tâm tình gây sự với nhau.
Mãi đến tận khi Lý Mộ Nhiên và Tống Nghiễn biến mất trong màn đêm, mọi người biết lúc này cũng không giúp đỡ được gì nên đều quay lại trong phòng. Đối với chuyện linh cảm của Nam Thiệu, Trương Dịch chỉ là thoáng đề ra, anh muốn chờ Lý Mộ Nhiên và Tống Nghiễn trở về, nắm rõ tình hình rồi mới bàn bạc tiếp.
Lý Mộ Nhiên mang Tống Nghiễn dịch chuyển hai lần mới tới được địa điểm cần. Trên thực tế từ thung lũng Hồ Lô đến chỗ đóng quân tạm thời của đại đội ba nếu đi theo đại lộ thì phải gần 200km, thế nhưng Lý Mộ Nhiên dùng đường chim bay, thêm vào ban đầu khi lựa chọn nơi đóng quân đã cân nhắc khoảng cách dịch chuyển tức thời của cô để tiện cho việc liên hệ khẩn cấp, vì vậy hai người xuất hiện ở nơi rất gần trại. Đương nhiên, Lý Mộ Nhiên còn phải vui mừng vì cô chuyển chuyện đưa Lãnh Phong Trần vào căn cứ tới ngày mai, bằng không lúc này khi thật sự cần dùng dị năng lại không thể làm gì.
“Kẻ nào?” Người canh gác ở cổng trại của đại đội ba rất cảnh giác, hai người mới vừa xuất hiện thì đã bị phát giác. Theo tiếng quát khẽ, một ánh đèn sáng chói chiếu tới.
“Là tôi.” Tống Nghiễn hơi híp mắt nhưng cũng không đưa tay che mặt, sau một chốc, chờ đối phương xác định rõ thân phận của mình hắn mới nói: “Triệu tập tất cả mọi người chuẩn bị rút quân. Tiêu Thắng đâu rồi, dẫn tôi đi gặp cậu ta.”
“Hóa ra là ngài Tống ạ. Anh Thắng đang ở trong căn nhà thứ hai tính từ đây vào, ngài chờ chút để tôi…” Bên cạnh cột đèn ló ra một bóng người, tuy rằng vừa thấy mặt liền nhận ra Tống Nghiễn nhưng cậu ta vẫn cẩn thận nhìn kỹ vài lần để xác nhận, ngay cả Lý Mộ Nhiên bên cạnh cũng không buông tha. Xong xuôi cậu ta mới lên tiếng đáp lại, đồng thời ra hiệu cho người mở cổng.
“Thôi, tự tôi đi tìm, cậu mau thông báo cho những người khác, bảo mọi người nhanh lên, chúng ta phải rời khỏi đây!” Tống Nghiễn ngắt lời người lính nọ, gấp giọng phân phó vài câu liền kéo tay Lý Mộ Nhiên đi vào bên trong.
Cùng lúc đó, người lính kia cũng nổi còi tập hợp của trạm canh gác.
*** 247 ***