Đoàn người tìm tòi zombie bên trong đống phế tích giống như tìm đồng nát trong núi rác thải, hoàn toàn phải dựa vào vận may. Thỉnh thoảng họ còn gặp gỡ những người sống sót khác trên đường, có nhóm quen biết thì lên tiếng chào hỏi, hàn huyên hai câu rồi đi; không quen thì cứ coi như không thấy, rồi lại đề phòng lẫn nhau. Ven thành phố chẳng phải mảnh đất màu mỡ nhưng rõ ràng vẫn có rất nhiều người tranh đoạt, lượng thu hoạch có thể tưởng tượng được sẽ ít như thế nào.
Sau hơn một giờ chờ đợi, hứng thú của Nam Thiệu dần tiêu tan. Cứ theo đà này, bọn họ muốn thu thập lượng tinh hạch lớn để mua nhiều dịch tiến quả thực là chuyện chẳng khác gì nằm mơ giữa ban ngày. Liếc nhìn sắc mặt Tống Nghiễn vẫn bình tĩnh nhưng trong mắt cũng đầy vẻ thiếu kiên nhẫn, phiền muộn trong lòng Nam Thiệu mới hơi tiêu tán. Nói như thế nào nhỉ, thấy có người xui xẻo giống mình, đặc biệt người kia chính là kẻ khiến mình thấy ngứa mắt, vậy thì sẽ cảm thấy không xui xẻo quá nữa, thậm chí còn hi vọng xui xẻo thêm một chút. Loại ý nghĩ này hại người cũng chẳng ích ta nhưng vẫn tồn tại trong lòng rất nhiều người, cũng có thể coi là một chuyện quái lạ.
So sánh giữa hai người bọn họ, rõ ràng là Trương Dịch kiên trì hơn hẳn, chuyện này có liên quan đến tính cách, cũng liên quan đến nghề nghiệp. Hơn nữa anh rất nhạy bén, chỉ cần tâm tình Nam Thiệu hơi chập trùng là anh đã nhận ra, đồng thời hiểu rõ vấn đề ở chỗ nào, vì vậy anh bắt đầu suy nghĩ biện pháp giải quyết.
Dùng thực lực của ba người bây giờ, nếu muốn đi vào sâu trong thành phố Pula giết chết đủ zombie rồi bình yên đi ra là chuyện đơn giản. Nhưng nếu mang theo tiểu đội của Lưu Kiệt, chỉ sợ khó mà lo liệu chu toàn. Mục đích chủ yếu của chuyến này không phải là săn tinh tạch zombie, mà là che giấu tai mắt người khác, chuẩn bị để cứu người cùng với đổi lấy dịch tiến hóa.
Về phần Nam Thiệu muốn dùng tinh hạch báo đáp đối phương, Trương Dịch đã nhìn ra nhưng không đồng ý. Ở tận thế, tinh hạch tương đương với tiền, chắc chắn là dùng được thế nhưng thứ hữu dụng nhất không phải nó mà là thực lực. Để đối phương không làm mà hưởng, đột nhiên nắm giữ lượng lớn tinh hạch cũng chưa chắc đã là chuyện tốt, trái lại còn có thể sinh ra tâm tư lười biếng, vậy thì không chỉ không báo được ân tình, ngược lại còn là hại người ta.
Bởi vậy sau khi suy nghĩ tỉ mỉ, trong lòng anh đã có quyết định.
“Anh Kiệt, cho người của anh lên đây đi.” Sau khi báo tin cho Nam Thiệu và Tống Nghiễn, Trương Dịch quay đầu nói với Lưu Kiệt, không chờ Lưu Kiệt kịp suy nghĩ đã giải thích: “Chúng tôi hay tiếp xúc với thực vật biến dị, xem như có vài kinh nghiệm đối phó với chúng nó, hi vọng cũng sẽ hữu dụng với các anh.”
Lưu Kiệt cũng có thể coi là người thông minh tinh ý, lập tức hiểu được là Trương Dịch định truyền thụ kinh nghiệm. Hơn nữa có ba người ở đây, nếu mình thật sự gặp phải nguy hiểm, bọn họ không thể thấy chết mà không cứu, cho nên đối phương cố ý tạo cơ hội chiến đấu thực tiễn cùng thực vật biến dị hiếm thấy cho đội của mình. Nếu là trước khi chứng kiến thực lực của ba người, nhất định Lưu Kiệt sẽ do dự, mà lúc này lại cảm thấy mình nhặt được bảo bối, khuôn mặt tràn đầy vẻ vui mừng không giấu được.
Dường như chỉ lo nhóm Trương Dịch đổi ý, Lưu Kiệt nhanh chóng đi sắp xếp mọi người, cũng trịnh trọng căn dặn để tránh có ai không hiểu chỗ tốt trong đó mà sinh lòng oán giận, lại thể hiện ra mặt và lời nói làm hỏng vận may này.
Đối với phương pháp cho tiền không bằng truyền nghề này của Trương Dịch, tuy Nam Thiệu và Tống Nghiễn cảm thấy hơi phiền phức nhưng không phản đối. Dù sao cũng nhàn rỗi, họ có thể dùng cách này để giải quyết một việc cũng xem là chuyện tốt.
Tạm thời Trương Dịch còn chưa có ý định lấy ra quyển sổ ghi chép nội dung về sinh vật biến dị của ông Lâm đã được họ bổ sung thêm rất nhiều trên đường đi. Trong quá trình chiến đấu, trước tiên anh để cho đội ngũ của Lưu Kiệt dựa vào năng lực của chính mình thử nghiệm một hồi, trải qua đủ các loại tấn công, sau khi thoát khỏi tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc thì nói cho họ biết nhược điểm của thực vật biến dị mình đang đối mặt ở chỗ nào, tấn công ra sao mới đạt hiệu suất cao, cùng với tập tính, công dụng của thực vật biến dị, v…v.
Sau một buổi sáng, mặc dù không thu được bao nhiêu tinh hạch, nhưng đám người Lưu Kiệt lại cảm thấy thu hoạch còn lớn hơn ngày thường. Với thực lực của tiểu đội bọn họ, bình thường giết zombie còn được, nhưng sinh vật biến dị chính là ác mộng, họ có cảm giác sợ hãi ăn sâu bén rễ trong tâm. Mà sau khi ba người Trương Dịch tỉ mỉ phân tích đặc tính của thực vật biến dị, rồi dựa vào thực lực của chính bọn họ phối hợp với nhau mà thoải mái chiến thắng, loại cảm giác sợ hãi này dần dần phai nhạt đi. Không thể nói là hoàn toàn hết sợ, nhưng ít nhất thời điểm đối đầu sẽ không giống như chim sợ cành cong, chưa đánh mà trong lòng đã lùi bước nữa.
Dường như căn cứ Bách Hiệp cũng bắt đầu giống những nơi khác, thực vật biến dị phát triển với số lượng lớn, chút thay đổi trong tâm lý này cùng với bài học thu được trong chiến đấu cũng đủ cho họ trải qua cuộc sống không còn gian nan trước hoàn cảnh đang dần trở nên phức tạp. Phải biết rằng tinh hạch của thực vật biến dị có giá trị hơn nhiều so với tinh hạch zombie thông thường. Chỉ với điểm này nhóm Trương Dịch xem như đã báo đủ ân tình của đối phương.
Mấy ngày liên tiếp, Trương Dịch và mọi người cùng ra ngoài săn zombie với đội của Lưu Kiệt, mà trên thực tế, đa số thời gian đều dùng để trợ giúp tiểu đội của Lưu Kiệt quen với việc đối phó thực vật biến dị. Thẩm Hi cũng gia nhập vào ngày thứ ba. Hắn không tham gia không được, với khuôn mặt mới toanh của hắn, cả ngày rảnh rỗi lượn lờ khắp nơi trong căn cứ, không bị người ta nhìn chằm chằm mới là kỳ quái. Mà với năng lực của hắn, dùng thời gian một ngày thì chuyện cần biết cũng đều hỏi được, còn những thứ khác chẳng phải là chuyện bọn họ quan tâm.
Khi cả nhóm đang ung dung nhàn nhã từng bước an bài tất cả công việc, lại không hề biết rằng thời điểm bọn họ đi tới tỉnh Bách Hiệp, căn cứ Đông Châu cách nơi này hơn 2000km lại xảy ra biến đổi kịch liệt.
Vô số thú biến dị đếm không hết tàn phá bừa bãi trong căn cứ, tiếng người kêu thảm thiết, tiếng rống giận dữ, tiếng khóc than liên tiếp, mặt đất đã bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ sậm, tuyết đọng và máu người hòa thành một mảnh, đâu đâu cũng có chân cụt tay đứt, lòng ruột nội tạng, chẳng khác gì địa ngục giữa trần gian. Chuyện làm người ta giật mình hơn chính là trong số những người sống sót liều mạng chống cự này có rất ít người dị năng, hơn nữa còn là loại tương đối yếu kém, còn lại thì đều là người bình thường.
Bởi vì đa số người thức tỉnh đã lặng yên tử vong trước khi bầy thú biến dị chính thức xâm lấn, càng mạnh thì chết càng sớm, bao gồm cả giai tầng quản lý của căn cứ. Căn cứ Đông Châu không có nòng cốt chống đỡ, dưới sự tập kích của làn sóng thú biến dị khổng lồ bèn giống như pháo đài cát, không đỡ nổi một đòn.
Hai ngày sau, căn cứ Đông Châu bị diệt hoàn toàn. Tất cả người sống sót ở Đông Châu thương vong nặng nề, mãi đến tận nửa năm sau mới xây dựng khu dân cư tại một nơi khác tên là Long Nam, vẫn gọi là căn cứ Đông Châu như trước nhưng bất kể là số lượng hay là quy mô đều kém rất xa trước kia. Người thành lập căn cứ này tên là Tiêu Triết.
Mà đầu sỏ tạo thành nguyên nhân khiến căn cứ Đông Châu bị tiêu diệt thì đã sớm quẳng tất cả những thứ này ra khỏi đầu, đang thuận theo cảm ứng đã tăng cao mấy trăm lần mà đi về hướng Tây Bắc. Ven đường nếu có gặp gỡ khu dân cư của người sống thì toàn bộ nơi ấy đều bị phá hủy, hết thảy người sống sót bị hút sạch não, gần như không ai có thể chạy trốn. Nhưng mà những người may mắn còn sống này bất kể là số lượng hay chất lượng đều không thể khiến ‘nó’ cảm thấy thỏa mãn.
Bởi vậy khi đi qua Vân Châu, ‘nó’ hơi dừng lại do dự một chút.
‘Nó’ đi thẳng từ Đông Châu tới Tây Bắc, không phải đi theo tuyến đường mà nhóm Tống Nghiễn từng đi, bởi vậy chỉ là sát qua ranh giới của Vân Châu, vừa không gặp gỡ bầy zombie vẫn chen cứng trên đường, càng không đi qua Lũng Nhân.
Đứng ở ranh giới Vân Châu đi về Bách Hiệp, ‘nó’ có thể cảm nhận được căn cứ Vân Châu nồng đậm mùi con người, nhưng cùng lúc cảm ứng đối với thứ gì đó ở Tây Bắc cũng càng rõ ràng lên. ‘Nó’ suy tư mấy phút, cuối cùng thứ kia hấp dẫn nó hơn cả, vì vậy ‘nó’ quyết định tạm thời buông tha Vân Châu để đi Tây Bắc trước.
Mà lúc này đám người Cục thịt Trần, Bùi Viễn đang hưởng thụ sinh hoạt yên bình hiếm thấy trong thung lũng Hồ Lô cũng không biết bọn họ và cả căn cứ Vân Châu vừa may mắn tạm thời tránh khỏi một kiếp. Họ còn đang nhắc đi nhắc lại không biết nhóm Nam Thiệu có giúp Quỷ Bệnh tìm được thứ gã muốn hay không, chẳng hay bao giờ mới có thể trở về.
Ngày thứ tư khi nhóm Nam Thiệu tiến vào căn cứ Bách Hiệp, ‘nó’ cũng đi tới nơi này.
Nhìn mảnh đất rộng lớn phủ tuyết trắng và căn cứ khổng lồ màu xám tro nằm ẩn trong rừng rậm biến dị đang mọc lên, cảm nhận được mùi người sống không thua kém căn cứ Vân Châu, trong mắt ‘nó’ toát ra tham lam không hề che giấu. Mà càng làm cho tim ‘nó’ đập nhanh hơn chính là, ‘nó’ cảm giác được thứ mà ‘nó’ muốn đang ở bên trong căn cứ này.
Sau nửa giờ, ngôi nhà tiếp đón người mới của căn cứ Bách Hiệp xuất hiện một người đàn ông gió bụi mệt mỏi, mặc áo ấm rách nát, nhìn tướng mạo thì lại rất nhã nhặn lịch thiệp. Đôi mắt người kia che lại bởi một tấm lụa mỏng, y nói là thời gian dài đi trong tuyết nên bị chứng mù tuyết, đã sắp khỏi rồi.
Lúc được hỏi tên, y tựa hồ khựng lại nửa giây, sau đó mở miệng trả lời: “Lâm An.” Khi thốt ra hai chữ này, đầu lưỡi y theo bản năng liếm môi một cái.
Hai nhân viên tiếp tân một người lo ghi chép, một người khác thì lấy đồ, hoàn toàn không chú ý tới đầu lưỡi của y vừa mỏng vừa nhọn hệt như lưỡi dao, hơn nữa còn là trong suốt.
“Anh tới từ đâu vậy?” Nhân viên tiếp tân dò hỏi theo thông lệ.
Thân thể Lâm An hơi nghiêng lên phía trước, ghé sát vào người kia. Người kia cho là y đang nhìn xem mình viết gì nên cũng không để ý, chỉ là giục nhanh trả lời để mình ghi chép và sắp xếp ổn thỏa.
Xịttt — Lâm An mê muội hít một hơi thật sâu, tựa như kẻ đói bụng lâu ngày ngửi thấy mùi thức ăn mỹ vị.
“Đông Châu.” Y chầm chậm mà ưu nhã ngồi thẳng lại, trả lời.
“Úi, người anh em, anh đi cũng xa phết.” Người kia ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói. Ngay cả người đang lấy đồ cũng quay đầu lại nhìn về bên này.
“Cũng bình thường.” Khóe môi Lâm An cong lên khe khẽ, lộ ra mỉm cười phong độ.
“Ở Đông Châu không có căn cứ sao?” Người ghi chép bị khơi gợi hứng thú nói chuyện, hỏi.
“Có chứ. Nhưng trước đây không lâu trong căn cứ xuất hiện một sinh vật biến dị vô cùng mạnh mẽ, nó chuyên hút não người dị năng, nhóm người có thực lực mạnh nhất trong căn cứ đều bị nó ăn sạch. Sau đó nó lại dẫn bầy thú biến dị tới, những người còn lại không có biện pháp xử lý chuyện này, chỉ có thể kêu khóc thảm thiết khi bị thú biến dị truy đuổi, vì vậy căn cứ xong đời.” Lâm An nói rất tỉ mỉ, giọng điệu bình tĩnh giống như là tự thuật lại những thước phim sống động trong một bộ phim điện ảnh, y dùng từ hết sức nhạt nhẽo vô vị. Chỉ có điều không ai nhìn thấy trong con ngươi hẹp dài bị vải che khuất lại bởi vì hồi ức ấy mà hưng phấn rung động.
Hai nhân viên tiếp tân chợt ngứa ngáy hết cả da đầu bởi vì câu trả lời của y, sinh sống ở Bách Hiệp thế này, dù cho có thú bay thích kim loại đánh lén hay bị dị chủng uy hiếp thì cuộc sống của họ vẫn tương đối yên ổn. Chỉ ngoại trừ điều kiện sinh hoạt, thiết bị giải trí không có cách nào so với trước tận thế, còn cần phải giết zombie kiếm phí sinh hoạt phí thì cũng không có quá nhiều điều phải lo lắng. Đặc biệt là căn cứ quản lý thỏa đáng, về đến nhà có thể hoàn toàn thả lỏng, cơ bản là không lo lắng vấn đề trật tự trị an, cho nên bọn họ hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng ra được thảm cảnh mà Lâm An nói tới.
“Bạn bè của anh đâu?” Người ghi chép há miệng muốn tiếp tục hỏi thăm, nhưng lời ra khỏi miệng lại chuyển thành câu này. Ngày sau còn dài, anh ta cảm thấy nên báo chuyện cho cấp trên trước. Sở dĩ không tiếp tục truy hỏi, hoàn toàn là xuất phát từ lòng thương hại, không đành lòng khi thấy đối phương bôn ba mấy ngàn cây số, vất vả lắm mới đi tới nơi này, trạng thái tinh thần còn chưa khôi phục đã phải hồi ức lại cảnh tượng đáng sợ kia. Anh ta dự định chờ đối phương yên ổn xong sẽ dò hỏi tỉ mỉ tình hình sau. Loại sinh vật kinh dị kia quả thật là đáng sợ, không thể không hỏi rõ.
Đối với vấn đề này, Lâm An rõ ràng không có hứng thú trả lời, chỉ hơi lắc lắc đầu. Hai người tự động cho là bạn bè của y đều ngã xuống trên đường, y quá khổ sở đối với vấn đề này cho nên không muốn nói. Chỉ vì từ Đông Châu đến đây thật sự là quá xa, không ai sẽ tin rằng một thân một mình có thể bình an mà đi tới.
Người ghi chép an ủi Lâm An hai câu, ghi lại sơ lược thông tin của y rồi hỏi y có tinh hạch hay không, muốn thuê nhà hay mua nhà. Xuất phát từ lòng tốt, anh ta còn nhắc nhở nếu như không có tinh hạch thì có thể ở khu tập thể, điều kiện không tốt lắm nhưng người mới tới được ở miễn phí mười ngày. Mà mười ngày sau đó phải giao tinh hạch.
Lâm An sờ soạng trong túi quần áo phút chốc, lấy ra một cái túi nhỏ, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn rồi hỏi: “Có đủ mua gian nhà không?”
Người ghi chép mở ra, không khỏi bất ngờ hít sâu một hơi, bên trong không có tinh hạch zombie bình thường, tất cả đều là tinh hạch của sinh vật biến dị, hơn nữa kích thước chẳng hề nhỏ. Nghĩ tới chuyện đối phương có thể từ Đông Châu xa xôi tới nơi này, thực lực khẳng định không yếu, vì vậy anh ta cũng bình thường trở lại.
Người ghi chép cũng không định lừa đối phương, chỉ giới thiệu giá cả các loại nhà ở một lần, để cho đối phương tự quyết định.
“Tôi muốn một ngôi nhà nhỏ.” Lâm An nói.
Người ghi chép thu phí, trả lại tinh hạch còn dư cho Lâm An, mọi sự tới đây cũng đã xong xuôi hầu hết. Cân nhắc đến chuyện mắt Lâm An không nhìn thấy và chưa quen thuộc căn cứ, vì vậy anh ta phái người dẫn y đi, đồng thời thuận tiện giúp y sắp xếp chút chuyện vụn vặt.
Hai nhân viên tiếp tân đều không phát hiện ra rằng ở trước mặt người mới tới này, sự đề phòng trong lòng bọn họ bị hạ xuống thấp nhất, rất nhiều chỗ rõ ràng không hợp lý đều bất giác bỏ qua, hệt như người này không bất kì điểm gì đáng để hoài nghi vậy.
Mà giây phút Lâm An tiến vào căn cứ Bách Hiệp, Lý Mộ Nhiên đang ở trong nhà với Trương Duệ Dương, vừa nướng đồ ăn vừa theo dõi tình hình trong thế giới bí ẩn và Quách Minh Thành. Ngay khoảnh khắc đó cô không tự chủ được rùng mình, trong lòng tựa hồ đột nhiên bị đặt lên một thứ nặng nề, đặc biệt không thoải mái.
Cô cứ tưởng Tống Nghiễn xảy ra chuyện, vội vàng dùng tinh thần lực quét mắt một vòng, lại phát hiện cũng không có gì xảy ra. Thế nhưng không biết tại sao, tâm lý bất an kia cũng không vì vậy tiêu tan, trái lại càng ngày càng mãnh liệt, làm cho trái tim cô đập bịch bịch, đứng ngồi không yên.
Dù cho xung quanh gió êm sóng lặng, cô cũng không dám quên trực giác của mình, lập tức không chần chờ nữa mà dập lửa. Tiếp đấy mặc áo khoác, đội mũ, đeo bao tay cho Trương Duệ Dương rồi vội vã mặc áo khoác cho mình, sau đó dẫn nhóc con rời khỏi căn cứ Bách Hiệp, trở về thành phố Long Khẩu.
Mãi đến tận khi ngồi xổm bên cạnh cánh cửa gỗ dưới căn hầm nhỏ, có Đại Thanh ngay bên cạnh, trái tim vẫn luôn đập liên hồi của Lý Mộ nhiên rốt cục mới chậm rãi bình tĩnh lại, sau đó mới đủ tâm tư suy xét nguyên nhân trong đó.
*** 317 ***