Có điều chính Hàn Linh cũng không ý thức được những việc làm của cô đã biến chất rồi. Có lẽ bị từ chối mấy lần khiến cô nảy sinh oán hận trong lòng, muốn dạy dỗ đối phương; Hoặc có lẽ là vì ghen tị Tần Trường Xuyên, lại càng không muốn tin rằng trên đời này có đàn ông không thích ăn vụng, vì vậy cô dần dần quên đi mất nguyện vọng thuở ban đầu của mình.
Con người một khi đã chui đầu vào bế tắc thì sẽ rất khó để kéo ra. Nói chung, Hàn Linh và Sử Hạo đã đối đầu với nhau rồi.
Hàn Linh cũng không phải người có kiên nhẫn, thấy việc cho người quyến rũ không có tác dụng thì không để cho hai cô gái xinh đẹp kia tiếp tục dằn vặt nữa. Ngược lại là bản thân cô ta tự tới rất nhiều lần, có điều cũng không nói gì về chuyện mời chào, chỉ là như bạn bè bình thường quan tâm lẫn nhau mà thôi.
Nhưng mà có vết xe đổ là sư phụ, Sử Hạo hoàn toàn không muốn gần gũi với bất kì người phụ nữ nào khác, tuy là giữ hòa khí không làm cho người ta lúng túng nhưng thường xuyên né tránh. Hàn Linh tới đây, ngược lại là gặp gỡ Tần Trường Xuyên nhiều hơn. Nếu cô ta muốn nói mấy câu với Sử Hạo, bên cạnh anh ta lúc nào cũng sẽ có một hai người, đây cũng là lí do chủ yếu tại sao hai cô nàng phái tới trước đó hao tổn tâm tư cũng không thể gây ra sóng gió gì.
Người có lúc chính là như vậy, càng không chiếm được lại càng khao khát, dần dần sẽ thành chấp niệm.
Nếu bàn về tâm cơ, Hàn Linh không thể nói là sâu bao nhiêu, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có. Ít nhất đời trước từng trải qua một số chuyện khắc sâu ấn tượng trong lòng, cô ta vĩnh viễn không quên được, vô tình hay cố ý đều sẽ học theo.
Khi đó Tiêu Triết và Hàn Linh chẳng phải cũng là mối tình thắm thiết người khác chẳng thể chen vào được đấy sao, nhưng rồi sau đó anh ta cũng có phụ nữ khác. Hàn Linh luôn cảm thấy Tần Trường Xuyên rất giống mình trong kiếp trước, cùng là cô gái yếu đuối không thức tỉnh dị năng, cùng có một người đàn ông có thể bảo vệ mình rất chu toàn. Hàn Linh tự nhủ, mình làm như vậy chỉ là muốn khiến Tần Trường Xuyên thấy rõ bộ mặt thật của đám đàn ông, nói cho Tần Trường Xuyên hiểu là phụ nữ phải tự lập tự cường, đừng nghĩ cái gì đều dựa vào đàn ông, bằng không mai sau sẽ rất thảm…
Hàn Linh tự cho là mình làm việc rất hiển nhiên, chẳng qua lại chỉ là trông mèo vẽ hổ, không học được phong phạm của người ta, ngược lại là kẽ hở khắp nơi. Tần Trường Xuyên chỉ là không thức tỉnh dị năng, không có võ chứ đâu có nghĩa là mắt mù tai điếc, trong lòng không có tính toán. Mặc dù Tần Trường Xuyên không dám khẳng định chắc chắn rằng tình cảm giữa cô và Sử Hạo thì không ai có thể chen vào, nhưng ít ra loại đẳng cấp như Hàn Linh còn chưa đủ.
Dù sao cũng là cô gái trẻ người non dạ chưa biết ẩn giấu tâm tư, không phải là kẻ lòng dạ độc ác, đối với hành vi của Hàn Linh thì đám Sử Hạo đều thấy rõ trong mắt, ngoại trừ cảm thấy phiền phức và bất đắc dĩ thì cũng không quá để ở trong lòng. Nghĩ chờ qua một thời gian dài, cô nàng không đạt được mục đích hẳn sẽ từ bỏ thôi, dù sao cô ta cũng không thiếu chuyện phải lo liệu.
Sự tình tựa hồ cứ như vậy dần dần bình tĩnh lại, ngay cả Sử Hạo sau đó đều quên những người cố khiến vợ chồng họ xảy ra mâu thuẫn vẫn xuất hiện nhiều lần bên cạnh họ. Phần lớn thời gian Sử Hạo đều lo quan sát sự biến đổi của tận thế, lòng người, chủng loại, v…v. Hoặc suy nghĩ về phương hướng phát triển mai này của loài người, lắng nghe ý kiến của các thành viên trong đội để có thể nhanh chóng lựa chọn chính xác chiếm trước thời cơ. Từ khi anh ta quyết định thành lập đoàn xe, trên vai bèn gánh trách nhiệm nặng nề không chỉ còn là mỗi một Tần Trường Xuyên nữa.
Trước khi đến Bách Hiệp, họ liên tiếp gặp được vài khu tập trung người sống sót khá là nhỏ, nhưng bởi vì quy mô quá nhỏ, chẳng hề hợp ý Sử Hạo. Bọn họ hy vọng có thể tìm được một cơ cấu do Chính phủ hoặc là quân đội tạo dựng nên, nhưng mà mãi đến tận khi đặt chân tới tỉnh Bách Hiệp thì cũng không thể toại nguyện.
Nghe đâu ở bên Hoang Châu có căn cứ, nhưng thực vật biến dị ở Bách Hiệp thưa thớt, zombie cũng tập hợp chủ yếu trong các thành thị nên có rất nhiều vùng hoang dã trống trải, đừng nói là zombie mà ngay cả nhà cửa hầu như đều không nhìn thấy, so với bất kỳ địa phương nào cũng an toàn hơn nhiều, khí hậu không cực đoan như nơi khác. Tất cả mọi người cảm thấy có thể dừng lại ở đây, chờ sau này tìm cơ hội tới căn cứ Hoang Châu xem thử rồi mới quyết định có di chuyển qua hay không. Vừa vặn Hàn Linh muốn ở chỗ này thành lập căn cứ, chân thành mời bọn họ gia nhập, xuất phát từ nhu cầu quần cư nên họ đã đồng ý.
Trên thực tế, nếu như không gặp Hàn Linh, từ Tần Châu lại đây Sử Hạo sẽ thu nhận thêm nhiều người sống sót, đợi đến khi tới được Bách Hiệp cũng sẽ ở lại chỗ này, sau đó thành lập căn cứ. Trước mắt chỉ phát sinh thay đổi chính là vấn đề hướng đi chung của căn cứ và người thành lập căn cứ Bách Hiệp thay đổi từ Sử Hạo thành Hàn Linh.
Bởi vì khí hậu nên ở Bách Hiệp rất ít thực vật biến dị. Để thuận tiện cho việc tìm kiếm vật tư và săn giết zombie, ấn theo ý của Sử Hạo là muốn dựng căn cứ dựa trên nền một thành phố lớn nào đó, tốt nhất là nơi có địa hình hiểm yếu để tránh khi xuất hiện lượng lớn zombie lại bị nhốt không thể động đậy, hơn nữa còn phải gần với các tuyến đường giao thông quan trọng, dễ dàng thu nhận người sống sót.
Mà Hàn Linh mang theo lượng lớn vật tư cho nên cô không cần cân nhắc nhiều như thế, trực tiếp lựa chọn khu bình địa hoang vu cách xa nội thành trước mắt để kiến thiết căn cứ.
Nhiều người nên tốc độ xây dựng căn cứ cũng nhanh. Khi đó tất cả mọi người xem nơi này là chỗ định cư lâu dài, hiếm thấy đều đồng tâm hiệp lực, ngay cả Hàn Linh cũng ít có thời gian trở lại quấy rầy bọn họ. Quy hoạch nhà cửa, thiết kế phòng ngự, nhóm Sử Hạo đều được mời tham dự vào, tiếp thu ý kiến quần chúng mới có căn cứ ban đầu, quan hệ giữa mọi người cũng hòa hợp trước nay chưa từng có.
Nhưng mà khi căn cứ hoàn toàn xây xong sau, vấn đề quản lý cùng với phân chia vật tư vẫn luôn tồn tại giờ đây bởi vì đủ loại nguyên nhân dần dần lộ ra. Nhưng khi đó người vẫn chưa nhiều, mâu thuẫn không trở nên gay gắt, cho nên cũng có thể duy trì được tiếp. Chờ sau đó càng ngày càng nhiều người sống sót hội tụ lại, căn cứ Hoang Châu lại bị hủy diệt, nhân khẩu của toàn bộ căn cứ lập tức tăng lên nhanh chóng, tất cả vấn đề ngầm trước ấy không thể áp chế được, bạo phát ra như núi lửa phun trào.
Hỗn loạn. Vô cùng hỗn loạn! Tham ô vật tư chung công cộng, mạnh được yếu thua, cưỡng dâm, cướp bóc, giết người… Các loại tội ác xảy ra không chút kiêng kị trong căn cứ. Mà làm thủ lĩnh căn cứ, Hàn Linh lại chỉ một lòng đau đáu chuyện làm sao cướp được Sử Hạo từ tay Tần Trường Xuyên, giao hầu hết mọi chuyện cho thân tín của cô nàng.
Hàn Linh có thể nhìn thấy lượng người trong căn cứ tăng trưởng, kiêu ngạo vui mừng vì điều ấy nhưng lại không nhìn thấy mặt trái ẩn sau vấn đề khi nhân khẩu tăng trưởng quá nhanh. Cô dành cho kia mấy người từng ăn linh tâm quả toàn bộ tín nhiệm, lại không biết những người kia ngoài trung thành với cô đồng thời còn có tham lạm tư lợi riêng của mình, bọn họ sẽ không phản bội Hàn linh nhưng cũng không có nghĩa là không dùng quyền tùy ý làm bậy. Hàn Linh cứ tự nhủ mình chẳng qua là làm bộ tỏ ra có tình có ý với Sử Hạo, mục đích chỉ là muốn chứng tỏ với Tần Trường Xuyên rằng đàn ông trên đời này không đáng tin, lại không ngờ diễn giả làm nhiều rồi cũng sẽ biến thành thật sự.
Hàn Linh rung động. Hậu quả của việc động lòng này chính là càng thêm ra sức tiếp cận Sử Hạo, chỉ cần nhìn thấy hai vợ chồng Sử Hạo ân ái ngọt ngào thì trong lòng dường như có rắn độc đang gặm cắn. Đố kị sẽ làm cho người ta trở nên xấu xí. Hàn Linh không biết che giấu tâm tình, khi ở cạnh Tần Trường Xuyên không tự chủ liền lộ ra manh mối.
Tần Trường Xuyên chưa bao giờ lắm miệng biết lúc này không thể giữ yên lặng thêm nữa, cô nói chuyện riêng với Sử Hạo. Sử Hạo bỗng nhiên cảm thấy kinh sợ, biết có một số người không phải mình cứ nỗ lực tránh né là có thể biết điều rời đi. Nếu như là những cô gái bình thường thì cũng coi như thôi, cố tình đối phương bất kể là thế lực hay thực lực đều hơn xa mình, tiếp tục nữa e sẽ xảy ra chuyện.
Sử Hạo định bụng đưa vợ rời khỏi căn cứ. Khi đó Hoang Châu đã diệt, lượng lớn người sống sót tràn vào làm cho bọn họ biết tình hình Hoang Châu bây giờ không thích hợp vào ở, cho nên mục tiêu của Sử Hạo là Tần Châu. Bên kia có quần thể người nho nhỏ, hẳn sẽ thích hợp cho vợ chồng họ gia nhập.
Ai biết khi anh ta thông báo về suy nghĩ này với đội của mình, các đội viên lại dồn dập biểu thị muốn đi theo. Vốn Sử Hạo cho là bọn họ sẽ muốn lưu lại căn cứ Bách Hiệp, dù sao khi đó căn cứ đã tụ tập gần hai trăm ngàn người, nói thế nào thì vẫn nhiều hy vọng hơn căn cứ nhỏ chỉ có mấy trăm, mấy ngàn người.
Chẳng qua nếu họ muốn đi cùng thì không kể xuất phát từ nguyên nhân gì, Sử Hạo cũng sẽ không từ chối, dù sao một lần nữa ra đi, chỉ bằng sức lực của một người vẫn là quá đơn bạc. Nếu như gặp gỡ động vật biến dị, anh ta sẽ phải cố gắng trốn chạy tránh né, mà toàn bộ đội cùng đi thì không cần lo lắng vấn đề này nữa.
Cũng bởi vì như vậy, ý nghĩ ban đầu của Sử Hạo thay đổi, không dự định trở về Tần Châu gia nhập với những người sống sót khác nữa. Bọn họ quá đông, người ta có chấp nhận hay không là một chuyện, tiếp nhận rồi e là còn bị đề phòng, kiêng kị. Cho nên Sử Hạo quyết định vẫn ở lại tỉnh Bách Hiệp, chỉ có điều sẽ chọn một nơi hoang vu cách xa căn cứ Bách Hiệp, dựa vào một thành thị nào đó tự thành lập ra căn cứ.
Thực ra anh ta có thể đoán trước, với cách quản lý của Hàn Linh bây giờ, sớm muộn gì sẽ có một phần người sống sót không nhịn được rời đi, thời điểm đó chính là cơ hội để bọn họ thu nhận nhân khẩu mới.
Đã có quyết định, cũng không cần phải dây dưa kéo dài, thêm vào ở chỗ này cũng không có chuyện cần phải xử lý, đêm đó họ lập tức thu dọn đồ đạc, rạng sáng ngày hôm sau bèn xuất phát rời khỏi căn cứ.
Nhưng mà, lúc đó căn cứ Bách Hiệp còn không giống như bây giờ, chỗ cửa lớn vẫn có người trông coi, tiến vào sẽ có kiểm tra nghiêm ngặt, đi ra ngoài tuy rằng không cần làm quá nhiều yêu cầu nhưng lại chạy không thoát ánh mắt của người canh gác.
Lúc thường bọn họ đều đem hơn ba trăm người chia làm ba nhóm, thay phiên nhau ra ngoài căn cứ săn tinh hạch và thu thập vật tư, lần này lại điều động toàn bộ nên tức khắc gây ra chú ý. Thêm vào Tần Trường Xuyên chưa bao giờ ra ngoài cũng có mặt, không khỏi khiến người ta ngờ vực mục đích của họ.
Toàn bộ căn cứ đều biết Hàn Linh coi trọng Sử Hạo, nhìn thấy tình huống như vậy làm sao có khả năng không lập tức đi thông báo. Bởi vậy không chờ bọn họ đi xa, Hàn Linh đã một mình đuổi theo.
Ai cũng không nghĩ tới cô ta sẽ đuổi theo, hoặc là đánh giá thấp quyết tâm của cô nàng đối với Sử Hạo, bằng không sẽ chẳng lỗ mãng rời đi khi chưa sắp xếp gì như vậy, nhưng đáng tiếc hối hận cũng đã muộn rồi.
Biết được ý đồ của họ, Hàn Linh dùng một kiếm chặt đứt con đường phía trước của đoàn xe, đến lúc đó mọi người mới biết thực lực của cô ta khủng bố đến mức nào. Nếu như võ công của Sử Hạo chưa bị phế, có lẽ còn miễn cưỡng đánh hoà với cô ta, nhưng hiện tại thì không ai có thể tạo thành uy hiếp với Hàn Linh.
“Những người khác có thể đi, Sử Hạo nhất định phải ở lại.” Lúc đó Hàn Linh chỉ nói một câu như vậy. Không phải cầu xin, không phải uy hiếp, thuần túy là ngữ khí trần thuật để người ta biết sự tình không hề có chỗ xoay chuyển.
Cô ta mang Sử Hạo đi, không đụng đến người của đoàn xe bao gồm cả Tần Trường Xuyên.
Tần Trường Xuyên luôn luôn đoan trang trầm tĩnh, thanh tao lịch sự tựa hồ không bao giờ nổi giận, thậm chí lời hơi khó nghe một chút cũng sẽ không nói ra lại bùng nổ khi chồng bị bắt đi. Cô rốt cục thất thố, nhảy xuống xe đuổi theo, những người khác ngăn đều không ngăn được.
Nhưng mà Tần Trường Xuyên đâu phải người dị năng, làm sao có thể đuổi kịp được Hàn Linh, Sử Hạo không có cách nào phản kháng chỉ có thể trơ mắt nhìn người vợ yêu thương của mình ngã sấp xuống, bò lên, lại ngã xuống… nhưng cô không khóc. Từ khi gặp gỡ, mãi cho đến khi rời bỏ thế giới này, Sử Hạo cũng chưa từng trông thấy Tần Trường Xuyên rơi một giọt nước mắt nào hay gào khóc qua một tiếng.
Đoàn xe không có cách nào tiếp tục hành trình, chỉ có thể quay đầu, dự định đuổi theo Tần Trường Xuyên, rồi sau đó quay lại căn cứ nghĩ biện pháp chậm rãi thương lượng với Hàn Linh để đòi người. Nhưng mà ai cũng không nghĩ tới bất ngờ xuất hiện vào lúc này, một con quái vật nửa người nửa thú đột nhiên xông vào trong tầm mắt của mọi người. Trước lúc đó, bởi vì Hàn Linh truy đuổi nên mới không ai chú ý tới nó xuất hiện từ bao giờ.
Đó là lần đầu tiên họ nhìn thấy thú nhân, cũng chính là dị chủng mà bây giờ họ vẫn thường gọi. Dù cho từng nghe người từ Hoang Châu tới nhắc qua, bọn họ vẫn chưa hề hay biết cụ thể đối với thực lực của loại quái vật mới sinh này. Sử Hạo và người đoàn xe vẫn rất sợ hãi, bởi vì thú nhân kia nhắm thẳng về phía Tần Trường Xuyên đang một thân một mình lảo đảo đuổi theo Hàn Linh giữa mảnh đất hoang vu.
Với thân thể yếu ớt của Tần Trường Xuyên, tùy tiện một con zombie đều có thể giết chết cô, huống hồ gặp gỡ thú nhân thực lực hung tợn đến vậy.
Trong nháy mắt đó, người của đoàn xe điên cuồng nhấn ga tăng tốc hòng đụng bay thú nhân hoặc là kéo Tần Trường Xuyên lên xe. Sử Hạo cũng vứt bỏ hết thảy kiêu ngạo và tôn nghiêm, lo lắng cầu xin Hàn Linh cứu mạng Tần Trường Xuyên.
Nhưng mà Hàn Linh lại lưỡng lự, cũng bởi vì một giây lưỡng lự này mà Tần Trường Xuyên bị thú nhân xé tan từng mảnh, chết không toàn thây.
Sự tình tới đây, kỳ thực đã không cần tiếp tục kể thêm nữa, đổi thành bất cứ ai cũng không thể dễ dàng buông tha cho Hàn Linh. Dù cho cô ta không tự tay giết Tần Trường Xuyên, nhưng tất cả bi kịch của Tần Trường Xuyên đều là một tay Hàn Linh tạo thành. Người tốt bụng đơn thuần như Trương Dịch hay Lý Mộ Nhiên có lẽ sẽ giống Sử Hạo tha mạng cho Hàn Linh, nhiều lắm khiến cô ta trả giá, nhưng nếu là Nam Thiệu, Tống Nghiễn hay Thẩm Hi, Hàn Linh tuyệt đối không có cơ hội sống sót, khác biệt chỉ ở điểm sẽ phải nhận hết dằn vặt mà chết hay là bị thủ tiêu gọn lẹ mà thôi..
“Tôi muốn khiến cô ta cũng nếm thử cảm giác mất đi thứ quý giá nhất trong sinh mệnh.” Sử Hạo ngồi dựa ra phía sau, ngẩng đầu nheo mắt nhìn trần nhà rồi nhẹ nhàng nói. Thời gian trôi qua mấy tháng, tất cả lại tựa như mới xảy ra ngày hôm qua, cảnh tượng Tần Trường Xuyên vừa chạy vừa té ngã, cuối cùng tan xương nát thịt dưới móng vuốt của thú nhân như hiển hiện trước mắt, giờ khắc nào cũng nhắc nhở lỗi lầm của anh ta. Ý nghĩa cuộc sống của Sử Hạo vào thời khắc ấy đã kết thúc, anh ta chưa chết chỉ là bởi vì đối với anh mà nói sống sót hay tử vong đã không khác gì nhau.
Sử Hạo không để ý người khác ở trước mặt mình một lần lại một lần kể rõ chuyện ngày đó, tựa như anh ta vốn dĩ không quan tâm không gian đối với ai cũng vô cùng quý giá này vậy.
Ngày hôm đó, cuối cùng Hàn Linh vẫn ra tay khi thú nhân giết chết Tần Trường Xuyên rồi đánh về phía đoàn xe, nhưng đã không ai cảm kích cô ta nữa.
Đương nhiên, Hàn Linh có quyền cứu hoặc không cứu, người khác tự nhiên cũng có tự do hận hoặc là không hận.
Sử Hạo thu hài cốt của vợ, tự tay hợp chúng lại hoàn chỉnh, sau đó chôn cất.
Có lẽ là xuất phát từ áy náy trong lòng hoặc bởi vì không còn Tần Trường Xuyên, sau khi đoàn xe lại trở về căn cứ, Hàn Linh đã thả Sử Hạo ra. Cô ta cùng anh thu xếp an táng cho Tần Trường Xuyên, ngoan ngoãn giống như một cô bé chưa hiểu sự đời đúng với độ tuổi của mình.
Sử Hạo không khước từ Hàn Linh nữa, ngoại trừ việc anh không còn nở nụ cười. Thậm chí tình cờ anh còn có thể biểu hiện ra vẻ ôn nhu săn sóc.
Có lẽ sẽ đôi lúc Hàn Linh nảy sinh nghi ngờ, cảm thấy Sử Hạo làm sao có khả năng không oán không hận mình, nhưng cô không chỉ một lần lén lút quan sát Sử Hạo, xác thực chưa từng nhìn thấy chút tâm tình tiêu cực như vậy xuất hiện, kể cả là lúc Sử Hạo chỉ có một mình. Đôi khi Hàn Linh sẽ có cảm giác, có phải là Sử Hạo quá mức lạnh lùng vô tình hay không, vợ mới mất không lâu liền lập tức tiếp nhận một người phụ nữ khác, đàn ông như vậy có đáng giá để cô yêu thích?
Nhưng mà bất kể cô ta ngờ vực thế nào, Sử Hạo đều không thèm để ý, lúc muốn lạnh nhạt thì lạnh nhạt, muốn ôn nhu liền ôn nhu. Có lẽ khi một gã đàn ông quyết định muốn bắt được trái tim của người phụ nữ thường rất khó khiến người ta chống cự, đặc biệt là người này thông minh, bản thân còn rất có mị lực và người phụ nữ kia đã sớm động lòng với anh ta.
Nói chung, cũng không lâu lắm, Hàn Linh hoàn toàn đắm chìm trong mộng tưởng ái tình của mình. E rằng cả hai kiếp sống, cô cùng chưa từng yêu một ai đến thế. Sử Hạo thậm chí không cần phải nói cái gì, chỉ cần biểu hiện ra vẻ sầu não uất ức, cảm thấy thực lực của mình quá kém, hoàn toàn không xứng với cô thì cô đã tự động dâng ra bí mật về không gian.
Cũng có thể đây thật ra là xuất phát từ một loại tự tin, dù sao hàn Linh tu luyện gần một năm, vốn chẳng lo lắng có ai vượt qua được mình. Cô cũng không cho là trong khi mình nắm giữ căn cứ lớn như vậy, bản thân có thực lực mạnh mẽ vô cùng, dù biết về sự tồn tại của không gian cũng chẳng ai có thể sản sinh uy hiếp đối với cô.
Sử Hạo chiếm được cơ hội tiến vào không gian, cũng được phép tu luyện. Nhưng phần lớn thời gian anh ta đều không chú trọng về mặt tu luyện mà là nghiên cứu không gian này ngay trước mặt Hàn Linh.
Sử Hạo chỉ chăm chú đọc các loại ghi chép bên trong không gian hay tản bộ ngắm cảnh khắp nơi. Anh càng nhàn nhã như vậy, Hàn Linh càng yên tâm đối với anh ta, có lúc thậm chí sẽ để anh ở lại một mình trong không gian.
*** 327 ***