Không biết Tà đế có thể nể tình ta, để ta mang mấy người này đi được không?
Phó Phủ chủ Thiên Phủ nói.
– Tà đế đã đạt được mục đích, trong mắt ngươi những người này bất quá chỉ là con sâu cái kiến mà thôi!
– Mang bọn chúng đi?
Liễu Nhiên cười to nói.
– Đương nhiên có thể! Chỉ cần ngươi có bản lãnh mang bọn chúng đi!
Lời này khiến ánh mắt Phó phủ chủ Thiên Phủ lập tức phát lạnh, hừ một tiếng nói.
– Tuy rằng ngươi rất mạnh, nhưng ngươi cho rằng có thể ngăn cản được ta hay sao?
Liễu Nhiên mị mị nhìn Phó phủ chủ Thiên phủ nói.
– Thử xem chẳng phải là biết? Những người này đều ở dưới chân ngươi, ngươi có thể tùy ý mang đi!
– Hừ!
Phó phủ chủ Thiên phủ hừ lạnh một tiếng, vung cánh tay lên, đám người Kim Phú, Điền Liêu, Thiên Lâm đồng loạt bị hắn quét qua, bị một cỗ măng lượng bao phủ, nâng thẳng lên trên hư không. Chỉ trong nháy mắt đã ở ngoài ngàn mét, đúng lúc Nghệ Phong cảm thấy sốt ruột, chỉ thấy Liễu Nhiên nhìn về phía phó phủ chủ Thiên Phủ đã chạy được một đoạn khá xa, cười lạnh một tiếng nói.
Lăn xuống đây!
Lời nói này tựa như sấm sét, tựa như lôi đình, khiến toàn bộ hư không rung động. Phó phủ chủ Thiên phủ đã sắp biến mất phía chân trời, chợt phù một tiếng, phun ra một ngụm mau tươi, rơi thẳng từ trên hư không xuống, hung hăng nện trên mặt đất. Ánh mắt hắn tràn đầy hoảng sợ cùng không cam lòng, vội vàng lấy ra từ trong giới chỉ một quyển trục, không chút nghĩ ngợi bóp nát.
– Ồ? Không ngờ hắn lại có thứ này?
Liễu Nhiên thấy phó phủ chủ Thiên Phủ mang theo đám người Kim Phú biến mất trong nháy mắt, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc. Thứ vừa nãy chính là quyển trục không gian, chỉ có đại năng Thánh cấp mới có thể chế tác, không thể tưởng tượng được lão gia hỏa này cũng có.
– Tính sai mất rồi!
Liễu Nhiên lắc đầu, nếu hắn biết trước lão gia hỏa kia có trong tay thứ này, như vậy lão già đó tuyệt đối không thể mang người trốn thoát dễ dàng như vậy. Liễu Nhiên nhìn thoáng qua địa phương phó phủ chủ Thiên Phủ biến mất, suy ngẫm. Người chạy thì cũng đã chạy rồi, dù sao hắn cũng không thực sự muốn ra tay hạ độc thủ, giữ lại những người này vẫn còn chỗ hữu dụng. Tần Lực chứng kiến biểu lộ hời hợt của Liễu Nhiên, trợn mắt há hốc mồm. Tồn tại khủng bố như phó phủ chủ Thiên Phủ không ngờ cũng bị Liễu Nhiên tùy tiện đánh rớt từ trên hư không xuống. Trời ạ, đến cùng Liễu Nhiên đã cường hãn đến loại trình độ nào? Tần Lực không có cách nào tưởng tượng, hắn cảm thấy thế giới này quá mức điên cuồng. Liễu Nhiên với tư cách là hậu bối lại khiến hắn không theo kịp.
– Chẳng lẽ hắn đã đạt đến cảnh giới đó hay sao?
Tần Lực suy nghĩ, sau đó lắc lắc đầu, chuyện này quá mức khó tin.
Tần Lực hít sâu một hơi, đè nén rung động trong lòng, nhìn thoáng qua vị trí phó phủ chủ Thiên Phủ vừa rơi xuống, lại lắc lắc đầu, cố gắng loại trừ khả năng không thực tế kia ra khỏi dòng suy nghĩ. Thực lực của lão đầu tử khiến Nghệ Phong vô cùng rung động, đồng thời hắn cũng không khỏi thở dài, đến bước này rồi mà vẫn để cho Kim Phú chạy mất.
– Chạy thì cũng đã chạy rồi, ngươi có thể đối phó với hắn một lần, chẳng lẽ không thể đối phó lần thứ hai?
Liễu Nhiên hời hợt nói. Lời này khiến Nghệ Phong khẽ giật mình, lập tức dùng sức gật gật đầu, đã có thể đối phó với Kim Phú một lần, như vậy lần sau gặp lại, hắn tuyệt đối sẽ không còn cơ hội chạy trốn, Nghệ Phong đã từng một lần làm được chuyện này. Nghệ Phong hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía đám người Kim Ưng Tông. Lúc này đám người Kim Ưng Tông đã sợ đến vỡ mật, màn giao phong vừa nãy khiến bọn hắn hiểu được bọn hắn nhỏ bé đến mức nào. Trên thế giới này, không ngờ lại có người khủng bố đến cấp độ như vậy?
Nhìn qua đám người Kim Ưng Tông đang bỏ trốn thục mạng, Nghệ Phong hừ lạnh một tiếng, khống chế khôi lỗi.
– Giải quyết hết bọn chúng!
Tuy rằng khôi lỗi đã bị dính một chưởng của Liễu Thiên Lâm, nhưng cũng không quá ảnh hưởng đến thực lực của nó, tối thiểu dưới công kích của nó, đám người Kim Ưng Tông không ngăn cản được mấy chiêu! Khôi lỗi vừa ra tay, lập tức vang lên vô số tiếng kêu thảm thiết của đám trưởng lão Kim Ưng Tông, huyết dịch lưu lại nhuộm đỏ mặt đất. Mọi người chứng kiến cảnh tượng này, chỉ biết trầm mặc.
– Kim Ưng Tông, huyết dịch lưu lại nhuộm đỏ mặt đất. Mọi người chứng kiến cảnh tượng này, chỉ biết trầm mặc.
– Kim Ưng Tông, bị xóa xổ rồi!
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ cao tầng Kim Ưng Tông đã bị khôi lỗi chém giết sạch sẽ, đám đệ tử còn lại đã sớm biến thành chim sợ tên, chạy trốn tán loạn khắp nơi. Thấy cảnh này, Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, cũng không truy kích. Lưu Tinh đã sớm dẫn người canh trừng cửa ra vào, không còn Tôn cấp, Kim Ưng Tông chỉ là một con chó chết không có răng nanh, tùy ý để cho hắn chém giết.
Toàn bộ Kim Ưng Tông biến thành hỗn loạn, cả đám điên cuồng chạy xuống dưới chân núi. Nghệ Phong nhìn thoáng qua Thiên Nghịch ở bên cạnh, sau đó nó với hắn.
– Đi xem bảo tàng của Kim Ưng Tông, cần thứ gì ngươi cứ tự nhiên, những thứ còn lại đều mạng đến Kim Lâu. Có được phần tài sản này của Kim Ưng Tông, rất nhanh Kim Lâu có thể trở thành một thế lực nhất lưu. Thiên Nghịch nhún nhún vai, thân ảnh nhoáng lên một cái, tiến về phía tàng bảo khố của Kim Ưng Tông. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – http://truyenfull.vn
Lão đầu tử thấy Nghệ Phong vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt đảo qua bốn phía. Đám cường giả phát hiện ra ánh mắt Liễu Nhiên quét về phía bọn hắn, kẻ nào kẻ nấy hãi hùng khiếp vía, không nói lời nào, lập tức vội vàng thi triển thân pháp phóng xuống núi. Bọn hắn cảm thấy phải mau chóng đem tin tức này báo về tông môn, nhắc nhở tông môn không được trêu chọc vào sư đồ hai tên sát tinh này. Cường hãn như Kim Ưng Tông cũng bị hai sư đồ bọn hắn đồ diệt.
Tần Lực liếc mắt nhìn Nghệ Phong, sau đó lập tức nói với Liễu Nhiên.
– Đế Quân! Tần mỗ xin cáo lui trước.
Liễu Nhiên nói.
– Xin tiền bối cứ tự nhiên!
Tần Lực gật đầu, sau đó nhìn về phía Nghệ Phong khẽ gật đầu, thân ảnh chớp động đã biến mất trong tầm mắt của Nghệ Phong. Liều Nhiên chứng kiến biểu hiện của Nghệ Phong có chút hoảng hốt, khẽ mỉm cười nói.
– Hiện tại đã cảm thấy áp lực chưa? Tiểu tình nhân kia của ngươi ngay cả cường giả bực này cũng có thể tùy ý chỉ thị, nếu không trở nên mạnh mẽ, muốn chinh phục nàng là điều rất khó! Nghệ Phong nghe được lời này của Liễu Nhiên lập tức trợn trắng mắt, bất quá trong lòng hắn đã cảm giác được một luồng áp lực.
– Không thể tưởng được, không ngờ Thiên Phủ lại phái đến một vị Phó phủ chủ! Như vậy cũng tốt, sau này cơ hội ta có thể ra mặt cũng nhiều hơn.
Liễu Nhiên đối với chuyện Thiên Phủ phái nhiều người như vậy cảm thấy vô cùng cao hứng.
– Lão đầu tử, Thiên Phủ có mạnh không?
Nghệ Phong thở nhẹ một hơi, nếu đã biết được giết Tần Y là chỉ thị của Thiên Phủ, hắn đương nhiên phải hiểu rõ tình huống của Thiên Phủ. Liễu Nhiên cười cười nói.
– Thiên Phủ có mạnh hay không, không phải là chuyện bây giờ ngươi có khả năng tiếp xúc. Bất kỳ một siêu cấp thế lực nào, cũng không đơn giản như là trong tưởng tượng của ngươi. Tốt hơn hết ngươi nên lo chuyện của Mặc gia trước, ngươi giết chết một tên Quân cấp của bọn chúng, bọn chúng tuyệt đối sẽ tìm đến làm phiền ngươi.
Chương 1251: Trọng thương chạy trốn
Trọng thương chạy trốn
? Lượt xem,
Mị Ảnh
Status: Completed Author: Anh Giai Ngây Thơ
Võ Thánh: - Phong ca, thu ta làm tùy tùng được không?
Nghệ Phong: - Gì? Một Võ Thánh như ngươi cũng không biết xấu hổ làm tùy tùng của ta?
Võ Thánh: - Muội muội của ta lớn lên khuynh quốc khuynh thành nha!
Nghệ Phong (con mắt tỏa sáng): - Tiểu Thánh! Sau này ngươi theo ta. Được rồi, nhớ kỹ gọi muội muội của ngươi đến a!
Hoàng đế: - Nghệ Phong! Tên hỗn đản ngươi làm cái gì?
Nghệ Phong: - Sai lầm! Sai lầm! Bệ hạ, ta chỉ là muốn tản bộ trong hậu cung một chút, không nghĩ tới các nàng lại quấn quýt lấy ta!
- Phân chia cảnh giới: Tử cấp, Sĩ cấp, Nhân cấp, Sư cấp, Tướng cấp, Vương cấp, Tôn cấp, Quân cấp, Thánh cấp, Thần cấp. Truyện theo phong cách tu luyện hài, thêm một chút sắc, Mị Ảnh chắc chắn sẽ làm hài lòng độc giả!
Để lại cảm xúc của bạn
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất