Chương 1469: Thiên nhân hợp nhất

Thiên nhân hợp nhất

Nữ nhân phiêu nhiên hạ xuống giống như lục bình trong gió, rất chậm rãi mà ưu nhã. Trong ánh mắt chăm chú của Nghệ Phong, nàng đáp xuống bên cạnh tiểu hồ, trên mặt lộ vẻ tươi cười như hài tử, dùng tay múc một ngụm nước trên mặt hồ.
 
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại không nhanh không chậm vốc nước lên, nhẹ nhàng vuốt qua khuôn mặt tuyệt mĩ, hình ảnh nhã nhặm mà lịch sự tràn ngập mĩ cảm.
 
Nghệ Phong nhìn nàng lộ ra tâm tính của tiểu nữ hài nghịch nước, khóe miệng nở nụ cười. Hắn thả lỏng tâm tình khiến nội tâm vô cùng thoải mái, tựa như hồi còn nhỏ ở kiếp trước nghịch nước tắm mưa.
 
Dường như nhận ra ánh mắt của Nghệ Phong đang nhìn mình, nàng quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn. Sau đó nhẹ nhàng vuốt chỗ nước còn đọng lại trên mặt, bàn tay trắng như ngọc đưa vào trong hồ hất nước về phía Nghệ Phong.
 
Nhìn nước bắn lên mặt hắn, nàng cười khanh khách vui vẻ.
 
Nghệ Phong lau nước trên mặt, đối với trò đùa của nàng cũng không có biện pháp. Hắn trừng mắt nhìn nàng, thấy nàng không để ý liền chuyển mình đi tới một tảng đá cách đó không xa. Ngồi chống cằm nhìn nữ nhân, ánh mắt của hắn mang theo sự nóng bỏng mà nghiền ngẫm.
 
Thấy ánh mắt của hắn, nữ nhân gắt nhẹ một cái. Có lẽ hiểu được Nghệ Phong đang suy nghĩ điều gì, khuôn mặt nàng có chút nóng lên, tiếp tục nghịch nước trong hồ. Chỉ có điều, Nghệ Phong cảm thấy động tác của nàng không còn tự nhiên nữa.
 
– Này! Ngươi đừng có nhìn ta nữa được không?
 
Nữ nhân tức giận nhìn Nghệ Phong mang theo vẻ bất mãn. Ánh mắt của Nghệ Phong làm nàng không được tự nhiên, trong lòng lại kìm không được nhớ tới một màn ở trong cung điện. Mặc dù nữ nhân không ngừng đề tỉnh mình phải quên đi, nhưng thật sự rất khó.
 
Nghệ Phong nhún nhún vai, giống như người vô tội rất vô sỉ nói:
 
– Nàng không nhìn ta, làm sao biết ta đang nhìn nàng.
 
– Hừ!
 
Nữ nhân hừ mộ tiếng, nàng không nhìn Nghệ Phong nhưng vẫn cảm giác được ánh mắt của hắn. Biết không thể nào làm hắn không nhìn mình nữa, nàng hít sâu một hơi không tiếp tục nghịch nước mà oán giận ngồi xuống cởi giày ra. Một đôi chân trắng như ngó sen xuất hiện, đầu ngón chân nàng điểm nhẹ lên mặt hồ tạo nên từng làn sóng gợn
 
Tuy nữ nhân không thích ánh mắt nghiền ngẫm của Nghệ Phong, nhưng lâu dần cũng thành thói quen. Nàng ngồi trên một tảng đá, hai chân ngọc đong đưa trong hồ nước, tạo nên những bọt nước trắng xóa.
 
Phong ấn bảy màu của hạp cốc từ xa tản ra sắc thái hoa mĩ, ánh nắng sớm mai xuyên qua tầng phong ấn, chiếu xuống hồ nước làm nên một tiên cảnh phiêu nhiên xinh đẹp. Mà nữ nhân với tư cách là một tuyến cảnh đẹp trong đó, dưới ánh nắng mặt trời, cả toàn thân sáng nhu hòa, những bọt nước trên người nàng phản xạ ánh sáng bảy màu càng thêm lung linh rực rỡ.
 
Nghệ Phong nhìn hình ảnh mang tính nghệ thuật thẩm mĩ này mà choáng váng, trong lúc nhất thời, không biết hồn của hắn đã bay đi nơi nào.
 
Nữ nhân vẫn tiếp tục nghịch nước, một giọt nước lăn qua lăn lại trên chân ngọc của nàng, dưới ánh mặt trời tỏa ra những hào quanh óng ánh. Nàng nhẹ nhàng di động chân ngọc, giọt nước cũng di chuyển theo. Nhưng cuối cùng do không cẩn thận giọt nước vẫn rơi xuống.
 
– Ai nha!
 
Thấy vậy, nữ nhân tức giận kêu lên một tiếng tiếc nuối, sau đó lại để chân ngọc vào trong hồ nước. Lúc này nàng đột nhiên nghĩ tới vẫn có người đang chăm chú nhìn mình, nàng đã không còn là tiểu nữ hài mà vẫn đùa nghịch nước như vậy, khuôn mặt không khỏi đỏ lên. Trong lòng thầm nghĩ không biết tên kia có trêu chọc gì nàng hay không?
 
Thế nhưng làm cho nữ nhân nghi hoặc là ánh mắt của hắn không còn dừng lại trên người nàng nữa. Điều này khiến cho nàng không khỏi nghi hoặc quay người lại nhìn.
 
Nàng phát hiện đối phương vẫn đang ngồi trên một phiến đá nhìn về phía mình, nhưng hiện tại hắn mang lại cho nàng một cảm giác rất đặc thù.
 
Giống như Nghệ Phong đã biến mất trong không gian, hắn không còn là con người mà giống như cây cối bên hồ, cự thạch, một số vật bất động… Nếu không dùng mắt thường mà chỉ dùng cảm giác thì không thể thấy được sự hiện hữu của hắn.
 
Thế nhưng tình huống trước mắt nói cho nàng biết đó là sự thật.
 
– Thiên Nhân Hợp Nhất?
 
Nữ nhân nhẹ giọng thì thào, trong mắt hiện ra thần sắc ngốc trệ. Thật không ngờ, trong tình huống này hắn có thể tiến vào trạng thái Thiên Nhân Hợp Nhất.
 
Nữ nhân dụi dụi khóe mắt nhìn Nghệ Phong đang hòa cùng thiên địa thành một thể, rốt cục nàng cũng tin tưởng Nghệ Phong đã tiến vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.
 
Tiến vào trạng thái Thiên Nhân Hợp Nhất, cảnh giới của Nghệ Phong tiếp tục tăng lên một cấp độ. Đương nhiên là tăng lên về tinh thần, những cũng có thể cả đấu khí cũng được đề thăng.
 
Thế nhưng những điều này chưa phải quan trọng, mà trọng yếu nhất chính là tiến vào Thiên Nhân Hợp Nhất cho thấy khả năng đột phá Thánh cấp. Mặc dù võ giả có thể đi vào Thiên Nhân Hợp Nhất chưa chắc đã trở thành Thánh cấp, thế nhưng những võ giả chưa từng cảm ngộ Thiên Nhân Hợp Nhất đều không thể đặt chân vào Thánh cấp. Cho dù là tiếp cận tới Thánh cấp vô hạn cũng không không chế được pháp tắc thiên địa.
 
Cho dù lĩnh ngộ pháp tắc thiên địa, chỉ dừng lại ở cấp độ Á Thánh.
 
Thiên Nhân Hợp Nhất, đây chính là một cảnh giới hoàn toàn khác.
 
Nữ nhân này khác với người bình thường, nàng sở hữu tinh hoa của Chí tôn. Bất kể là hồn lực hay là cảnh giới đều được kế thừa. Những võ giả không có tình huống đặc thù, chỉ có thể tiến lên từ từ.
 
Rất hiển nhiên, nam tử trước mắt nàng thuộc về loại thứ hai. Hắn không có vận khí giống mình, chỉ có thể bước từng bước một
 
Nhìn Nghệ Phong tiến vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, nàng không hề nghi ngờ xác xuất tiến vào Thánh cấp của hắn sẽ tăng thêm mấy phần. Từ trên người hắn, nàng có thể nhận ra pháp tắc chi lực, về sau nếu mượn lực lượng này có thể trùng kích Thánh cấp dễ dàng hơn.
 
Thánh cấp! Chính là đại biểu cho sự siêu phàm thoát tục, không còn là phàm nhân nữa.
 
Nữ nhân bình tĩnh nhìn Nghệ Phong ngồi vững chãi như đá ngầm, khóe miệng không khỏi lộ vẻ tươi cười. Động tác nghịch nước cũng chậm lại, sợ quấy nhiễu Nghệ Phong. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Cơ hội tiến vào Thiên Nhân Hợp Nhất chỉ có thể cầu mà không gặp. Nghệ Phong càng ở trong trạng thái đó càng lâu thì chỗ tốt càng nhận được nhiều.
 
Toàn thân hóa thành một bộ phận của thiên địa, một cơn gió trực tiếp thổi qua người Nghệ Phong như không gặp phải vật cản. Bốn phía tĩnh lặng dị thường, nữ nhân thấy thế cũng ngồi xếp bằng xuống bắt đầu tu luyện.
 
Một tia sinh cơ cuối cùng tại u cốc rốt cục cũng chìm vào yên tĩnh, toàn bộ không gian dường như chỉ còn tiếng gió thoảng qua, bình thường giống như mọi ngày.

Mị Ảnh

Mị Ảnh

Status: Completed Author:

Võ Thánh: - Phong ca, thu ta làm tùy tùng được không?
Nghệ Phong: - Gì? Một Võ Thánh như ngươi cũng không biết xấu hổ làm tùy tùng của ta?
Võ Thánh: - Muội muội của ta lớn lên khuynh quốc khuynh thành nha!
Nghệ Phong (con mắt tỏa sáng): - Tiểu Thánh! Sau này ngươi theo ta. Được rồi, nhớ kỹ gọi muội muội của ngươi đến a!
Hoàng đế: - Nghệ Phong! Tên hỗn đản ngươi làm cái gì?
Nghệ Phong: - Sai lầm! Sai lầm! Bệ hạ, ta chỉ là muốn tản bộ trong hậu cung một chút, không nghĩ tới các nàng lại quấn quýt lấy ta!

- Phân chia cảnh giới: Tử cấp, Sĩ cấp, Nhân cấp, Sư cấp, Tướng cấp, Vương cấp, Tôn cấp, Quân cấp, Thánh cấp, Thần cấp. Truyện theo phong cách tu luyện hài, thêm một chút sắc, Mị Ảnh chắc chắn sẽ làm hài lòng độc giả!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset