Người vừa mới gọi dừng tay, căn bản không kịp ngăn cản, chỉ có thể nghe thấy tiếng gãy xương vang dội. Sau đó trông thấy Nghệ Phong khinh thường xoa xoa tay, quay đầu về phía hắn, thản nhiên nói:
– Vừa nãy ngươi kêu dừng tay?
Tư thái cao ngạo xem thường khiến sắc mặt Kiến Mộc Đáp biến ảo bất định, nhìn nhãn thần Nghệ Phong dính trên người chính mình. Trong lòng trở mình cuộn khởi sóng đào. Cổ Lạp là một ngũ hổ trong Hoa Hạ bang, mời hắn đến giúp. Cư nhiên đều nằm dưới tay thiếu niên này. Chuyện này rất ít khả năng, thế nhưng vẫn xảy ra như vậy.
Khi có người bàn tán Nghệ Phong gây phiền toái với bọn chúng. Hắn không nghĩ vậy, cho rằng chỉ là một học sinh càn rỡ tự đại muốn chết mà thôi. Thế nhưng, không lâu sau, lại có người nói với hắn, thiếu niên kia miễn cưỡng bình thủ với Cổ Lạp. Lúc này hắn mới để tâm. Bất quá, hắn biết rõ thực lực của Cổ Lạp, cũng không nghĩ hắn sẽ bị hại. Huống hồ, thực lực của thuộc hạ hắn cũng không thấp!
Thế nhưng, hắn không thể nghĩ tới, đi tới nay sẽ trông thấy cảnh tượng bất ngờ như vậy. Tràng cảnh đẫm máu này, khiến trong lòng hắn cảm thấy run run. Hắn biết, lúc này Hoa Hạ bang bọn họ hoàn toàn gặp phải phiền phức.
Cảm thụ được nhãn thần kia tập trung vào chính mình, tuy rằng Kiếm Mộc Đáp biết rõ đối phương kiệt lực. Thế nhưng hắn vẫn cảm thấy trái tim chính mình ngưng đọng lại. Điều này khiến hắn vô cùng nghẹn khuất.
Từ khi nào Hoa Hạ bang phải chịu vũ nhục và miệt thị như vậy?
Nghĩ vậy, Kiến Mộc Đáp không khỏi có chút bất đắc dĩ, ngũ hỗ còn lại tứ hổ đều đi làm nhiệm vụ, bằng không cũng không tới lượt tiểu tử này càn rỡ như vậy. Hiện tại thực lực của chính mình mới đạt tới Sư Cấp tam giai.
Thực lực tam giai, theo lý thuyết tại học viện cũng được coi là người xuất sắc, điều này cũng khiến địa vị của hắn gần với ngũ hổ. Thế nhưng, dựa vào thực lực của hắn đối mặt với Nghệ Phong chắc chắn sẽ thất bại. Trong lòng hắn vẫn đảm chiến! Huống hồ, còn không biết rõ thực lực của ma thú kia!
– Là ngươi kêu ta dừng tay?
Thanh âm nhàn nhạt truyền tới tai Kiến Mộc Đáp. Nguồn: http://truyenfull.vn
Tuy rằng Kiến Mộc Đáp run sợ, nhưng nghĩ đến Nghệ Phong đã kiệt lực, hắn tiến về phía trước một bước nói:
– Đúng vậy! Chẳng lẽ bằng hữu không nghĩ chính mình ra tay quá độc ác sao? Lẽ nào ngươi thực sự cho rằng Hoa Hạ bang chúng ta dễ ăn hiếp sao?
Nghệ Phong cười lạnh một chút, không chút suy nghĩ, lại giẫm mạnh xuống phía dưới. Tiếng gãy xương lại lần nữa vang lên.
Mọi người hít sâu một ngụm lương khí, sững sờ nhìn Nghệ Phong!
Hiển nhiên Nghệ Phong chỉ dùng hành động thực tế để trả lời Kiến Mộc Đáp.
Kiến Mộc Đáp thấy câu nói của chính mình, càng khơi dậy hung tính trong lòng đối phương! Khuôn mặt anh tuấn của hắn lại tiếp tục biến sắc, nhãn thần âm trầm không gì sánh được nhìn Nghệ Phong.
Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, tuy rằng chính mình rất muốn giáo huấn đám người này một trận. Thế nhưng hắn cũng biết chính mình kiệt lực. Trừ khi dựa vào độc thuật, bằng không không thể làm được. Thế nhưng danh tiếng độc sư tại đại lục khiến hắn phải suy nghĩ.
Nghệ Phong thở nhẹ một hơi, từ từ khôi phục đấu khí trong cơ thể, không hề để ý tới Kiến Mộc Đáp. Bước từng bước đi ra ngoài.
Thế nhưng, Nghệ Phong chưa bước được mấy bước, đã bị Kiến Mộc Đáp dùng thân thể ngăn lại.
Cước bộ Nghệ Phong không hề dừng lại, vẫn lảo đảo bước từng bước tiến về phía trước, giống như trước mắt không có ai.
Nhãn thần lạnh lùng, phối hợp cùng máu trên mặt đất kia nhiễm hồng khiến mọi người phát run. Tuy rằng cản trở Nghệ Phong, thế nhưng nhìn thấy Tiêm Kiếm Hổ trên tay Nghệ Phong, Kiến Mộc Đáp liền tránh sang một bên. Khi Nghệ Phong đi tới đám người cách đó không xa, quả thực vẫn không thể chịu nổi uy áp tinh thần như vậy. Tất thảy mọi người rẽ sang hai bên lui lại phía sau một bước.
– Hư…
Tư thái lùi bước này nhất thời để đám người vây xem quay về phía đám người Hoa Hạ Bang.
Thượng Quan Vũ Phượng trông thấy dáng vẻ này, cặp môi mềm mại hồng nhuận kia sít chặt lại, sắc mặt trắng bệch.
Người kiệt lực kia, cư nhiên dựa vào uy thế để bức lui người Hoa Hạ bang. Cổ ngạo khí bá đạo này, khiến nàng cảm thấy chính mình đau tận xương cốt.
Nữ tử lãnh ngạo thấy vậy, nàng bất đắc dĩ thở dài một hơi. Đối với tính tình Thượng Quan Vũ Phượng mà nói: Nghệ Phong càng cường thế, e là nữ nhân này càng hối hận càng đau lòng!
Kiến Mộc Đáp nhìn bóng lưng Nghệ Phong lưu lại, hắn nghiến răng nghiến lợi. Tuy rằng muốn làm thịt Nghệ Phong, thế nhưng trong lòng vô cùng cố kỵ, trước hết không nói tới thực lực của ma thú kia bí ẩn khó lường. Ngay cả bản thân Nghệ Phong cũng tạo cho hắn cảm giác vô cùng nguy hiểm, dường như chỉ cần chính mình xuất thủ, nhất định chính mình sẽ nằm tại chỗ này.
Tuy rằng hắn cảm thấy buồn cười? Thế nhưng cảm giác của chính mình đã từng giúp chính mình tránh được vô số nguy hiểm. Lần này hắn vẫn tự tin lựa chọn như trước.
Nghệ Phong ra khỏi đấu trường, đột nhiên ngừng cước bộ, quay đầu lại thản nhiên nói:
– Hãy nhớ kỹ lời ta nói! Từ Hoa Hạ này, toàn bộ thế giới này chỉ có ta xứng!
Kiến Mộc Đáp sửng sốt, lập tức trong lòng bộc phát lửa giận, hắn nhìn Nghệ Phong lạnh lùng nói:
– Ngươi yên tâm! Ta sẽ nói rõ chuyện tình ngày hôm nay với lão đại!
Nghệ Phong cười cười làm ngơ, tiếp tục bước từng bước đi ra phía ngoài. Mặc dù bước chân loạng choạng, thế nhưng ánh mắt mọi người nhìn dáng vẻ Nghệ Phong đều vô cùng kính nể.
Thượng Quan Vũ Phượng nhìn Nghệ Phong dần dần biến mất trong mắt chính mình, nàng cười khổ quay về phía Bố Lan Ny nói:
– E là không chỉ không chỉ gia tộc ta mất đi nữ tế (rể) cường đại. E là Nghệ gia cũng hối hận tới chết!
Lúc này Bố Lan Ny cũng nở nụ cười khổ, hồi nhỏ chính mình cũng từng chơi đùa với phế nhân kia. Nào đâu biết rằng, hắn mới là người mạnh mẽ nhất. Chính mình mới chính là đứa trẻ tức cười!
Nghĩ vậy, Bố Lan Ny không khỏi lắc lắc đầu, lúc này mới nhớ phụ thân Bố Lan Kỳ của chính mình không được coi là thông minh nhất đã nói:
– Nghệ Phong tuyệt đối không phải phế vật! Thỉnh thoảng con hãy thân mật với hắn, điều này không sai!
Bố Lan Ny phải bội phục tầm nhìn của phụ thân chính mình, may mắn chính là, tuy chính mình và Nghệ Phong quan hệ không tốt, thế nhưng hắn cũng không ghét. Bố Lan Ny biết, cũng bởi vì Nghệ Lưu. Nghĩ vậy, khuôn mặt Bố LAn Ny hiện lên một đạo đỏ ửng, nàng quyết định sau này tới gần Nghệ Lưu. Cải thiện quan hệ của chính mình và Nghệ Phong, cũng giúp phụ thân thêm một người trợ giúp!
Nghệ Lưu không biết, trong bất tri bất giác, chính mình được Nghệ Phong tạo cơ hội tốt.
Nhìn bóng dáng Nghệ Phong biến mất, lúc này mọi người mới phản ứng. Tất thảy mọi người đều quay về đám người Hoa Hạ bang vốn cường thế không gì sánh được, hừ lạnh một tiếng!
Phế hơn mười người, khiến người ta cảm thấy an toàn rời khỏi đây. Về sau cũng đừng xưng là Hoa Hạ bang gì đó, nghe người ta, thay đổi danh hiệu đi! Đổi thành rác rưởi bang thích hợp hơn!
Kiến Mộc đáp thấy từng đạo ánh mắt khinh bỉ: Hắn biết, đả kích lần này đối với Hoa Hạ bang chính là đòn trí mạng. Ngay cả Cổ Lạp một trong ngũ hổ đều bị hắn đánh không dậy nổi. Đây chính là trực tiếp đâm một đao vào Hoa Hạ bang.
Kiến Mộc Đáp cũng biết, từ ngày hôm nay: Uy thế của Hoa Hạ bang cũng không được như xưa. Chỉ cần một ngày nào đó Nghệ Phong nhắc tới Hoa Hạ bang. Đối phương kia nhất định sẽ nhớ tới Nghệ Phong!
Nữ tử lãnh ngạo thấy tràng cảnh như vậy, nàng quay về đám người Bố Lan Ny nói:
– Đi thôi! Đâu còn trò gì đáng xem. Tứ hổ đã ra ngoài nửa năm, cũng nên trở về!
Nói xong, nữ tử lãnh ngạo bước từng bước dài. Đôi chân hoàn mỹ bước đi, trong lúc đó lay động, hấp dẫn vô số ánh mắt nam nhân. Mọi người cảm giác trong lòng chính mình bốc hỏa, lại lần nữa dâng lên ý nghĩa kia.
– Nếu như đôi chân dài mềm mại kia kẹp trên thắt lưng làm chuyện kia. Vậy sẽ đẹp biết bao!
Chương 182: Bức lui
Bức lui
? Lượt xem,
Mị Ảnh
Status: Completed Author: Anh Giai Ngây Thơ
Võ Thánh: - Phong ca, thu ta làm tùy tùng được không?
Nghệ Phong: - Gì? Một Võ Thánh như ngươi cũng không biết xấu hổ làm tùy tùng của ta?
Võ Thánh: - Muội muội của ta lớn lên khuynh quốc khuynh thành nha!
Nghệ Phong (con mắt tỏa sáng): - Tiểu Thánh! Sau này ngươi theo ta. Được rồi, nhớ kỹ gọi muội muội của ngươi đến a!
Hoàng đế: - Nghệ Phong! Tên hỗn đản ngươi làm cái gì?
Nghệ Phong: - Sai lầm! Sai lầm! Bệ hạ, ta chỉ là muốn tản bộ trong hậu cung một chút, không nghĩ tới các nàng lại quấn quýt lấy ta!
- Phân chia cảnh giới: Tử cấp, Sĩ cấp, Nhân cấp, Sư cấp, Tướng cấp, Vương cấp, Tôn cấp, Quân cấp, Thánh cấp, Thần cấp. Truyện theo phong cách tu luyện hài, thêm một chút sắc, Mị Ảnh chắc chắn sẽ làm hài lòng độc giả!
Để lại cảm xúc của bạn
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất