Nghệ Phong thấy ánh mắt Hạ Chỉ Mộng có nét đề phòng nhìn chính mình, hắn thực sự muốn chui vào trong chăn khóc thầm. Băng Hồn hắn kiêu ngạo ương ngạnh như vậy liên quan gì đến hắn? Vì sao ánh mắt của nàng giống như Nghệ Phong dạy Băng Hồn hư hỏng?
Nghệ Phong hung hăng trừng mắt liếc Băng Hồn, đáy lòng ghi hận lần này. Nghĩ đến ngày nào đó cho hắn ăn chút ít thuốc tiên “ta yêu một cây sài”.
Sí Uy Quang không nghĩ tới Băng Hồn sẽ nói ra một câu như vậy, tại trong toàn bộ học viện Trạm Lam, còn chưa từng có người dám đứng trước mặt hắn nói ra câu này. Cho dù đạo sư học viện Trạm Lam cũng không dám. Thế nhưng hết lần này tới lần khác người trước mặt này từng bị hắn coi thường, bây giờ lai dùng giọng điệu khinh thường nói với hắn. Phảng phất hắn thực sự chỉ như con tôm con tép, không đáng nhắc tới.
– Băng Hồn! Ngươi nên vì những lời này của ngươi trả giá nặng!
Sí Uy Quang hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn Băng Hồn, trong ánh mắt hàng quang chớp động, trên người mơ hồ có ánh sáng màu hồng lóe ra.
Mọi người thấy tức giận biến thành như vậy, cả đám càng hưng phấn không thôi, sắp đánh nhau rồi, Sí Uy Quang càng tức giận, chút nữa đánh nhau lại càng hăng.
Băng Hồn nhìn cũng chưa nhìn liếc mắt Sí Uy Quang, quay sang nhàn nhạt nói với Nghệ Phong:
– Phong thiếu, không thể thử một chút sao?
Nghệ Phong nhìn ra, hẳn là Sí Uy Quang và Băng Hồn từng có mâu thuẫn, bằng không Băng Hồn cũng sẽ không coi thường hắn như vậy. Nghệ Phong và Băng Hồn trải qua quan hệ cùng nhau thử thách sinh tử, địch nhân của bằng hữu tất nhiên mình cũng nên mắng vài ba câu, Nghệ Phong bĩu môi nói:
– Trước tiên nên xử lý đồ bỏ đi trước mặt ngươi đi. Chờ đến lúc ngươi không khá mệt rồi, đến lúc đó ta sẽ đi lên đánh cùng ngươi!
Mọi người nghe được Nghệ Phong nói, hít sâu một hơi, đối với lời nói không biết xấu hổ như vậy của Nghệ Phong, mọi người không khỏi hung hăng khách sáo hắn một phen.
– Nếu không để hắn cho Phong thiếu giải quyết, ta chờ ngươi?
Băng Hồn hiển nhiên không có ý tứ đánh nhau cùng Sí Uy Quang, đứng ở trên đài cao nói với Nghệ Phong, âm thanh không lớn, nhưng lại truyền rõ vào trong tai mỗi người.
– Đừng! Đồ bỏ đi như vậy ta thực sự không có hứng thú! Ta tình nguyện đi tìm một tiểu muội muội nói chuyện nhân sinh còn sướng hơn!
Nghệ Phong vội vàng phất tay áo cự tuyệt, loại viêc này vừa tốn sức lại chẳng được gì, Nghệ Phong thực sự quá quá không muốn làm, Nghệ Phong là muốn luận võ, thế nhưng mục tiêu của hắn chỉ là Vương Cấp! Lão đầu tử đã từng nói qua, hắn đã vô địch trong Tướng Cấp, cho nên hắn không muốn lãng phí thời gian trên người Sí Uy Quang!
Mọi người thấy hai người Nghệ Phong và Băng Hồn không ai đặt Sí Uy Quang vào trong mắt, trong giọng nói tràn đầy ý khinh thường. Bọn họ liền cảm giác đầu mình bị điên rồi, cảm giác hai người Băng Hồn và Nghệ Phong này có phải là quá kiêu ngạo ương ngạnh, để một nhân vật hạng ba học viên phong vân coi như không khí, hình như đánh với hắn một hồi sẽ bị mất thân phận. Lúc nào thì học viên phong vân đầu hạng, cũng bị người coi thường đến nông nỗi như vậy? Bọ dạng hai người này, thực sự có vẻ như Sí Uy Quang không chống nổi một kích của bọn họ, Sí Uy Quang không khác gì con chó con mèo, động chân động tay là có thể đơn giản đưa hắn đi gặp Diêm Vương.
Hạ Chỉ Mộng cũng lăng lăng nhìn hai người, thầm nghĩ có phải hai người này quá mức tự đại một chút? Người trước mặt bọn họ thế nhưng là cường giả đạt được cửu giai đỉnh phong, mơ hồ tiếp xúc đến cánh cửa Vương Cấp. Thế nhưng biểu hiện của hai người này thực sự là… Quá mức bá đạo!
Hạ Chỉ Mộng không còn tìm được từ nào để hình dung “Bá đạo” này của hai người.
Sí Uy Quang quả thực tức nổ phổi rồi, bộ dạng hai người này giống như không coi ai ra gì, giống như một cây đao đâm vào trong trái tim hắn, hoàn toàn khiêu chiến năng lực thừa nhận của trái tim hắn.
– Băng Hồn, Nghệ Phong! Hai người các ngươi cùng tiến lên!
Sí Uy Quang mắt lạnh trừng lên nhìn hai người Nghệ Phong và Băng Hồn.
– Ách!
Hai người Nghệ Phong và Băng Hồn nhìn nhau liếc mắt, đồng thời ha ha phá lên cười. Cho dù là Băng Hồn lãnh khốc đến cực điểm cũng cười cực kỳ càn rỡ, nữ nhân chưa từng ra mắt bộ dạng này của băng sơn vương tử, cả đám lộ ra ánh mắt mê say, thầm nghĩ:
– Hóa ra hắn cười cũng mê người như vậy!
– Băng Hồn, ngươi xác định chúng ta không nghe lầm? Hắn bảo hai người chúng ta cùng tiến lên?
Nghệ Phong nhìn Băng Hồn, nghĩ xác định lại xem có phải hắn nghe nhầm rồi không. Nguồn truyện: Truyện FULL
Băng Hồn nhún nhún vai nói:
– Phong thiếu, ngươi nói chúng ta dùng mấy chiêu có thể giải quyết hắn đây? Một chiêu?
– Một chiêu?
Nghệ Phong ngẩn ran, lập tức nhìn Băng Hồn khó xử nói:
– Một chiêu thực sự không tốt đâu, một chiêu khiến người ta có quá nhiều mặt mũi rồi!
– Phi!
Nghệ Phong được lời nói vô sỉ này của Nghệ Phong, tất cả mọi người đều không nhịn được nhổ một ngụm nước bọt, thầm nghĩ ngươi có thể nghĩ đến mặt mũi của người ta? Đồng dạng, đối với hai người Nghệ Phong và Băng Hồn liên thủ, có thể dùng một chiêu giải quyết Sí Uy Quang, bọn họ cũng không tin.
Hạ Chỉ Mộng cảm giác rất đau đầu, nàng biết Băng Hồn và Sí Uy Quang có mâu thuẫn, thế nhưng nàng thật không ngờ Nghệ Phong cư nhiên giơ chân chặn ngang một cước, Nghệ Phong là ai? Đây là một tên tiểu tử e sợ cho thế gian không rối tung rối mù, nếu như hai người này thực sự liên thủ đối kháng Sí Uy Quang, sợ rằng Sí Uy Quang có thể lành ít dữ nhiều! Hạ Chỉ Mộng không biết Nghệ Phong mạnh đến cỡ nào, thế nhưng Sí Uy Quang nhiều nhất có thực lực tương đương cùng Nghệ Phong và Băng Hồn mà thôi.
Điểm chết người chính là, Nghệ Phong và Băng Hồn có vũ kỹ cao giai, vũ kỹ cao giai bọn họ nhiều kinh khủng, tại điểm này so sánh, Sí Uy Quang đã đủ có hại! Sí Uy Quang có uy thế duy nhất đó là khí lực mạnh hơn một chút thôi. Bất quá hiện tại, thậm chí Hạ Chỉ Mộng nghi ngờ, đấu khí của Nghệ Phong và Băng Hồn cũng không thua hắn.
– Nghệ Phong, đây là luận võ. Không phải quần ẩu!
Hạ Chỉ Mộng thấy bộ dạng của Nghệ Phong rục rịch muốn phi lên đài, nàng nhanh chóng nhắc nhở nói.
Nghệ Phong thấy Hạ Chỉ Mộng nói như vậy, lúc này mới bất đắc dĩ nhún nhún vai, quay sang nói với Băng Hồn:
– Thôi đành để ngươi tự mình giải quyết vậy!
Băng Hồn không sao cả nói:
– Vậy ta trước hết giải quyết hắn! Bất quá sau đó Phong thiếu nhất định phải đánh cùng ta một hồi.
– Xong rồi bàn tiếp!
Nghệ Phong ngáp ngáp một cái, ngồi lâu ở chỗ này, hắn cảm giác thấy nhớ nhung giấc ngủ.
Tu Mộ thấy Băng Hồn quay đầu sang giằng co cùng Sí Uy Quang, hắn bất đắc dĩ nở nụ cười khổ, không nghĩ ra luận võ lại thành thi đấu lôi đài, may mà viện trưởng đã nói trước, ba ngày thi đấu cuối cùng để mặc học viên tùy ý phát huy. Cho nên Tu Mộ cũng không đi ra ngăn cản. Đối với kết quả trận chiến đấu này, hắn cũng rất chờ mong. Nhớ tới trong lứa học sinh này, một người lại mạnh hơn một người. Tu Mộ không nhịn được cảm thấy vui vẻ, có thể học viện Trạm Lam bởi vì lứa học sinh năm nay, lần thứ hai danh dương thiên hạ cũng không chừng.
– Nếu Phong thiếu chướng mắt thực lực của ngươi, ta đây sẽ chơi cùng ngươi đi, hi vọng ngươi sẽ không để ta thất vọng!
Băng Hồn nhàn nhạt nói.
Sí Uy Quang xem thường nhìn Băng Hồn nói:
– Ngươi từng là kẻ bại tướng dưới tay ta mà thôi, ngươi còn có thể trâu bò xoay người hay sao? Ta muốn cho lời sỉ nhục vừa rồi của ngươi phải trả giá nặng!
– Mỏi mắt chờ mong!
Băng Hồn không tức giận chút nào. Hắn nhàn nhạt nhìn Sí Uy Quang, trường thương trong nháy mắt xuất hiện trong tay hắn, trường thương màu trắng bạc kết hợp với mái tóc bạch kim của hắn, thêm nữa bộ dáng lãnh khốc, càng có vẻ anh tuấn bất phàm, khiến cho một ít thiếu nữa lộ ra vẻ mặt si mê.
– Trong vòng mười chiêu ta tất nhiên sẽ đánh bại ngươi!
Sí Uy Quang nhìn Băng Hồn càn rỡ nói.
– Trong vòng ba chiêu! Ta đồng dạng có thể đánh bại ngươi!
Băng Hồn đồng dạng nhàn nhạt nói, một câu nói để phía dưới rung động, cả đám dại ra nhìn Băng Hồn, trong vòng ba chiêu đánh bại một cường giả Tướng Cấp đỉnh, coi như Băng Hồn là Vương Cấp cũng không có thể đi?
Nghệ Phong cũng ngẩn ra, tia nghi ngờ trong lòng kia ngày càng đậm. Thầm nghĩ Băng Hồn sẽ không phải vận cứt chó, đạt được Vương Cấp chứ?
Sắc mặt Sí Uy Quang có chút đỏ lên, hắn hừ một câu, đấu khí trên trọng kiếm mạnh mẽ tăng thêm, ỏa ra ánh sáng chói mắt làm cho người xem không dám nhìn thẳng, đấu khí không ngừng dũng mãnh đi vào, khiến cho hư không cũng trở nên gấp khúc.
Khí thế trên người Sí Uy Quang không ngừng kéo lên, khí thế cường đại bắn thẳng lên tận trời, phảng phất muốn phá tan mây trắng trên hư không. Khí thế hoảng sợ để những người thực lực hơi thấp phải đảo lùi về phía sau mấy bước, dùng đấu khí ngăn chặn cổ khí thế này. Đáy lòng mọi người cũng hoảng sợ không thôi, trong lòng thì thào lẩm bẩm:
– Đây là thực lực của hạng ba sao? Trời ạ, thảo nào Sí Uy Quang quá thể ổn định ngồi trên ngôi vị hạng 3, đơn giản chỉ dựa vào cổ khí thế này, đã để người ta không rút được can đảm đi khiêu chiến!
Chương 594: Băng Hồn Vương Cấp?
Băng Hồn Vương Cấp?
? Lượt xem,
Mị Ảnh
Status: Completed Author: Anh Giai Ngây Thơ
Võ Thánh: - Phong ca, thu ta làm tùy tùng được không?
Nghệ Phong: - Gì? Một Võ Thánh như ngươi cũng không biết xấu hổ làm tùy tùng của ta?
Võ Thánh: - Muội muội của ta lớn lên khuynh quốc khuynh thành nha!
Nghệ Phong (con mắt tỏa sáng): - Tiểu Thánh! Sau này ngươi theo ta. Được rồi, nhớ kỹ gọi muội muội của ngươi đến a!
Hoàng đế: - Nghệ Phong! Tên hỗn đản ngươi làm cái gì?
Nghệ Phong: - Sai lầm! Sai lầm! Bệ hạ, ta chỉ là muốn tản bộ trong hậu cung một chút, không nghĩ tới các nàng lại quấn quýt lấy ta!
- Phân chia cảnh giới: Tử cấp, Sĩ cấp, Nhân cấp, Sư cấp, Tướng cấp, Vương cấp, Tôn cấp, Quân cấp, Thánh cấp, Thần cấp. Truyện theo phong cách tu luyện hài, thêm một chút sắc, Mị Ảnh chắc chắn sẽ làm hài lòng độc giả!
Để lại cảm xúc của bạn
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất