Chương 739: Quái lão nhân nhận thua

Quái lão nhân nhận thua

Sau khi Nghệ Phong và hai nàng Thanh Y Thanh Hồng cãi nhau ầm ĩ, động thủ động cước nháo tới mức hai nàng mặt đỏ tai hồng, rốt cục cũng tới Đế Đô! Hai nàng Thanh Y và Thanh Hồng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng cáo biệt Nghệ Phong rời khỏi.
Khi đã không thấy bóng dáng hai nàng, Nghệ Phong mới vỗ đùi hối hận đến cực điểm nói:
– Ai nha, vì sao ta lại quên kéo các nàng về nhà, ta song phi!
Nhưng Nghệ Phong trống rỗng toàn thân, nói Nghệ Phong hắn tính toán của hắn không dùng được. Nghệ Phong khóc nghiêm mặt đi về phía trong thành Đế Đô. Hắn nhớ kỹ sai lầm lần này trong đầu, thầm nghĩ nhất định phải nhớ kỹ bài học này, phải căn cứ trên nguyên tắc cái nào bỏ qua cũng không buông tha.
Nghệ Phong thoáng kiểm tra thân thể hắn một chút. Trên đường đi trải qua tự mình trị liệu, Nghệ Phong đã gần như trở lại bình thường. Còn có một chút vấn đề, có thời gian tu luyện không bao lâu có thể khỏi hẳn.
– Cuộc sống hạnh phúc của ta đã trở lại!
Nghệ Phong cười to hai câu, khiến vạn người đi qua bên cạnh Nghệ Phong đều dùng ánh mắt cảm thông nhìn về phía Nghệ Phong. Một đám rung đùi đắc ý thở dài nói:
– Khụ, một tiểu hỏa nhìn tốt như vậy, không ngờ lại là một kẻ ngốc!
Nghệ Phong nghe được mấy người này nói thầm với nhau, hắn sửng sốt sau đó tức giận nói:
– Ta không phải kẻ ngốc!
Người đang nhìn Nghệ Phong với ánh mắt thông cảm vội vàng gật đầu nói:
– Hiểu được hiểu được! Ngươi không phải kẻ ngốc! Làm gì có kẻ ngốc nào nói mình là kẻ ngốc chứ?
Nghệ Phong nghe thấy một câu cuối cùng bị người kia hạ thấp giọng nói thầm, hắn gần như muốn bạo pháp. Nhìn một đám người kia vẫn thông cảm nhìn về phía hắn, hắn dở khóc dở cười. Chỉ dành dùng thân ảnh chợt lóe lên rời khỏi chỗ đó.
Nghệ Phong cảm thấy hắn người thông minh tuyệt đỉnh như hắn, lại có thể bị người ta tưởng lầm là kẻ ngốc, đây tuyệt đối là do con mắt của bọn họ bị hỏng rồi.
Tốc độ của Nghệ Phong cực nhanh, những người đó nhìn bóng dáng Nghệ Phong hóa thành một đạo tàn ảnh liền biến mất ở trước mặt bọn họ, một đám khiếp sợ liếc mắt nhìn nhau.
– Thì ra hắn vẫn là một kẻ ngốc thực lực cường hãn!
Nếu Nghệ Phong nghe được những lời này, sợ là dù có sức chống cự cũng có thể bị tức hộc máu bỏ mình.

Dọc đường Nghệ Phong bay như tên bắn, giống như một cái bóng, khiến một vài người thấy còn tưởng bọn họ hoa mắt, mới nhìn thấy một bóng chợt lóe lên như vậy.
Nghệ Phong không trực tiếp quay về phủ. Hắn một đường bay như tên bắn về phía học viện Trạm Lam. Nghệ Phong hiểu rất rõ. Nếu lão đầu tử ở Đế Đô chờ hắn, lão đầu tử nhất định ở chỗ của Quái lão nhân.
Nghệ Phong ở học viện Trạm Lam cũng có danh tiếng, cho nên hắn vừa xuất hiện trong học viện, một đám đệ tử cũng liên tiếp liếc mắt nhìn hắn. Trong đó có kính nể, có hâm mộ, đồng thời mang theo chút sợ hãi.
Nghệ Phong đối với những ánh mắt như vậy thấy nhưng không để ý. Từ sau khi hắn bắt đầu ngồi ở vị trí đệ tử đứng đầu thực phong vân, Nghệ Phong đã từng thấy qua vô số đệ tử học viện Trạm Lam có ánh mắt như vậy. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nghệ Phong chạy tới căn phòng có mùi khó ngửi của Quái lão nhân, nhưng tìm một hồi cũng không tìm được Quái lão nhân. Điều này khiến Nghệ Phong không khỏi nhíu mày. Với tầm quan trọng của Phệ Châu, không có lý nào lão đầu tử không ở Đế Đô chờ hắn.
Nghệ Phong cố chịu đựng cái mùi khó ngửi kia, lại tìm kiếm một lần, vẫn không nhìn thấy Quái lão nhân.
Ngay Nghệ Phong bất đắc dĩ chuẩn bị rời khỏi, một thị vệ học viện Trạm Lam lại ở cửa phòng Quái lão nhân chờ Nghệ Phong nói:
– Nghệ Phong công tử, Viện trưởng mời người qua một chuyến. Viện trưởng ở lầu các chờ người!
Nghệ Phong ngẩn người ra. Ngay lập tức cũng mừng rỡ đi theo thị vệ tiến đến.
Trong lòng Nghệ Phong hiểu được một chút. Nơi này có mùi khó ngửi như vậy, cho dù lão đầu tử cũng không muốn ở lâu.
Dọc đường Nghệ Phong không bị ngăn trở tới chỗ lầu các của Viện trưởng. Vừa đi vào Nghệ Phong liền phát hiện ba người lão đầu tử và Quái lão nhân cùng với Viện trưởng Trạm Lam đều ở đây.
– Đã trở lại?
Lão đầu tử nhìn Nghệ Phong có chút nghiền ngẫm nói.
– Hừ!
Nghệ Phong hừ một tiếng, nếu không phải đánh không lại lão đầu tử, hiện tại hắn hận không thể quyền đấm cước đá đối phương. Làm sư tôn lại hãm hại đệ tử của mình tới mức này, hắn thật sự là có tiền đồ lớn.
– Trốn ở Tĩnh Vân Tông! Không biết những người đó có tìm Tĩnh Vân Tông gây phiền phức hay không?
Lão đầu tử nhìn Nghệ Phong cực kỳ tò mò nói.
Nghệ Phong hừ một tiếng nói:
– Để ngươi phải thất vọng, Tĩnh Vân Tông không vì vậy mà bị chút phiền phức nào.
Trong nháy mắt trong mắt lão đầu tử liền có vẻ xem thường:
– Một đám mềm nhũn chân tôm! Ngay cả một Tĩnh Vân Tông nho nhỏ cũng không dám trêu chọc!
Nghệ Phong nghe lão đầu tử nói, khóe miệng thoáng co quắp hai cai. Ngươi cho là mỗi người đều giống như ngươi, nhìn thiên hạ như không có ai sao. Tĩnh Vân Tông là quái vật lớn, ai dám trêu chọc!
Viện trưởng Trạm Lam và Quái lão nhân liếc mắt nhìn nhau, không rõ hai thầy trò hắn nói cái gì.
Quái lão nhân nói chen vào:
– Thu phục Phệ Châu thế nào? Thuộc tính gì vậy?
Nghệ Phong thấy rốt cục Quái lão nhân đã hỏi tới chủ đề trên, hắn tiếp lời nói:
– Thuộc tính Thủy âm!
Quái lão nhân gật đầu nói:
– Phệ Châu thuộc tính Thủy âm xếp hạng thứ sáu. Tuy nhiên cũng là một trong những Phệ Châu dễ thu phục và dung hợp nhất. Với cấp bậc Nhiếp Hồn Sư ngũ tinh như ngươi, có thể thu phục Phệ Châu đã là một kỳ tích.
Nghệ Phong mỉm cười, nếu không có bản bản ghi chép tỉ mỉ kỹ càng của chủ nhân động phủ kia giới thiệu, hắn sao dám làm chuyện như vậy.
Quái lão nhân cũng cảm thấy hiếu kỳ về điều này:
– Tuy nhiên hiện tại ngươi cũng chỉ mới tìm hiểu được một chút da lông của Nhiếp Hồn Thuật. Chuyện thu phục Phệ Châu càng một chữ không nói ra được. Ngươi đã làm như thế nào vậy?
Nghệ Phong trắng mắt nhìn nói:
– Trên đời cũng không phải một mình ngươi là Nhiếp Hồn Sư. Chẳng lẽ cũng chỉ là ngươi hiểu thu phục Phệ Châu sao?
Quái lão nhân khó có lúc nào lại khiêm tốn như vậy, nói:
– Trên đời này nhân tài ngút trời đếm không hết, nhưng Tông Sư Nhiếp Hồn Sư ngũ tinh có thể thu phục Phệ Châu, ở đế quốc Trạm Lam tuyệt đối tìm không ra được một người như vậy.
Nghệ Phong lấy bản bản ghi chép kia từ trong nhẫn ra, vứt cho Quái lão nhân nói:
– Ngươi tự mình xem đi!
Quái lão nhân nghi hoặc nhận kia bản bản ghi chép, sau đó tùy ý lật vài tờ. Lập tức sắc mặt hắn đại biến, vẻ mặt chấn động nhìn bản ghi chép trong tay.
Điều này khiến lão đầu tử và Viện trưởng Trạm Lam đều lấy làm hiếu kỳ. Bọn họ chưa từng thấy Quái lão nhân tỏ ra ngạc nhiên như vậy.
Quái lão nhân chỉ lật vài tờ, hắn liền cười gượng:
– Ta không bằng.
Lão đầu tử và Viện trưởng Trạm Lam càng kinh ngạc hơn. Chưa có bao giờ bọn họ thấy Quái lão nhân dễ dàng nhận thua như vậy:
– Quái lão nhân, điều này không giống tác phong của ngươi!
Quái lão nhân lắc đầu nói:
– Biện pháp thu phục Phệ Châu như vậy ta không thể tưởng tượng được. Ý tưởng đối với Nhiếp Hồn Thuật chưa đạt tới siêu phàm nhập thánh, căn bản là không thể tưởng tượng được. Dựa theo giải thích này của hắn, ngay cả võ giả đều cũng có thể thu phục Phệ Châu!
Lão đầu tử và hoàng đế Trạm Lam nghe Quái lão nhân nói, ánh mắt sáng lên, cũng nóng lòng muốn xem bản ghi chép trong tay Nghệ Phong.
Quái lão nhân thấy dáng vẻ hai người này như vậy, hắn cười ha ha hai câu:
– Tuy nhiên các ngươi cũng đừng có nằm mộng. Mặc dù ta có thể thấy được này ý tứ bên trong bản ghi chép này, nhưng hắn cũng không nói rõ ràng ra. Cho dù thật sự có thể, võ giả dù sao cũng là võ giả, tuyệt đối không thể so được với Nhiếp Hồn Sư. Cho dù muốn thu phục, so với Nhiếp Hồn Sư cũng phải khó khăn vạn phần. Nghệ Phong xem như một trường hợp đặc biệt. Nhiếp Hồn Sư và võ giả tập trung toàn thân. Hắn là một người thích hợp nhất với biện pháp này. Tương lai khi thực lực của hắn đạt tới trình độ nhất định, có thể thử dung hợp viên Phệ Châu thứ hai!
Nghệ Phong nghe lão đầu tử nói, cực kỳ khâm phục Quái lão nhân. Nghệ Phong nhìn bản ghi chép cũng chưa có thể nhìn ra được trong bản ghi chép ẩn chứa tri thức khiến võ giả cũng có thể dung hợp Phệ Châu. Quái lão nhân là số ít người chỉ nhìn một cái là có thể nhìn ra.
– Đúng rồi, lấy Phệ Châu của ngươi ra xem thử!
Quái lão nhân đột nhiên nhìn Nghệ Phong nói.

Mị Ảnh

Mị Ảnh

Status: Completed Author:

Võ Thánh: - Phong ca, thu ta làm tùy tùng được không?
Nghệ Phong: - Gì? Một Võ Thánh như ngươi cũng không biết xấu hổ làm tùy tùng của ta?
Võ Thánh: - Muội muội của ta lớn lên khuynh quốc khuynh thành nha!
Nghệ Phong (con mắt tỏa sáng): - Tiểu Thánh! Sau này ngươi theo ta. Được rồi, nhớ kỹ gọi muội muội của ngươi đến a!
Hoàng đế: - Nghệ Phong! Tên hỗn đản ngươi làm cái gì?
Nghệ Phong: - Sai lầm! Sai lầm! Bệ hạ, ta chỉ là muốn tản bộ trong hậu cung một chút, không nghĩ tới các nàng lại quấn quýt lấy ta!

- Phân chia cảnh giới: Tử cấp, Sĩ cấp, Nhân cấp, Sư cấp, Tướng cấp, Vương cấp, Tôn cấp, Quân cấp, Thánh cấp, Thần cấp. Truyện theo phong cách tu luyện hài, thêm một chút sắc, Mị Ảnh chắc chắn sẽ làm hài lòng độc giả!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset