Chương 804: Tổng bộ dong binh đoàn Mãnh Hổ

Tổng bộ dong binh đoàn Mãnh Hổ

Chuyện đội trưởng thứ hai của dong binh đoàn Mãnh Hổ ngã xuống, rất nhanh đã bị người khác phát hiện, đồng thời truyền khắp thành trì. Trong đầu mọi người không tự chủ được nhớ tới thiếu niên đã giết chết đội trưởng thứ ba kia.
Suy nghĩ đến thiếu niên đã gây nên việc này, bọn họ đều không nhịn được trong lòng cảm thấy chấn động. Chẳng lẽ thực lực của thiếu niên kia đạt được ngũ giai sao?
Nhớ tới loại khả năng này, tim mọi người không nhịn được hung hăng nhảy lên vài cái. Một cường giả ngũ giai tuổi còn trẻ như thế, thành tựu tương lai có thể thấp được sao? Cho dù hiện tại không đối phó được lão đại của dong binh đoàn Mãnh Hổ, nhưng sau một thời gian, nhất định có thể tiêu điệt toàn bộ bọn họ.
Đương nhiên, không ít người cũng nghi ngờ sau khi thiếu niên này giết chết hai đội trưởng, mục tiêu cuối cùng sẽ định ở trên người lão đại của dong binh đoàn Mãnh Hổ. Chẳng qua, cũng làm cho người ta ba phải cái nào cũng được. Dù sao đội trưởng dong binh đoàn Mãnh Hổ Lưu Vĩ Chí là một Vương cấp ngũ giai hàng thật giá thật, tồn tại ở trong tòa thành trì này cũng là trước năm. Tuy rằng thiếu niên kia mạnh, nhưng nếu hắn dám tìm đối phương gây phiền toái, cũng không phải đã ôm lòng tin quá lớn hay sao.
Mà đám người Cát đại thúc ở khách điếm, nghe chuyện đội trưởng thứ hai dong binh đoàn Mãnh Hổ lại ngã xuống, bọn họ cũng không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng. Khác với những người khác, bọn họ càng hiểu rõ về tính toán của Nghệ Phong. Cho nên bọn họ rất sớm đã chạy tới bên cạnh tổng bộ dong binh đoàn Mãnh Hổ.
– Cát đại thúc, Nghệ Phong huynh đệ thật sự sẽ đến tổng bộ của bọn họ sao?
Áo Thủy còn có chút không chắc chắn hỏi.
– Đương nhiên, Nghệ Phong ca ca mạnh như vậy, nhất định sẽ đến!
Cát đại thúc còn chưa trả lời, Dung nhi đã giành trả lời trước.
Áo Hỏa Áo Thủy nhìn tiểu tinh linh trước mặt đang lâm vào trong cơn sùng bái mù quáng. Bọn họ cười khổ một tiếng, cũng không muốn cùng đối phương cãi cọ điều gì, mà chuyển ánh mắt sang nhìn Cát đại thúc.
Cát đại thúc suy nghĩ một chút, vẫn gật đầu đồng ý nói:
– Hẳn là sẽ đến đây. Dựa theo hiểu biết của ta đối Nghệ Phong, nếu hắn đã ra tay, khẳng định sẽ đả kích trí mạng đối phương. Ta nghĩ hắn giết chết hai Vương cấp của đối phương trước. Hẳn là cảm thấy ba Vương cấp này có uy hiếp đối với hắn. Lúc này mới tiêu diệt từng bộ phận!
Nếu Nghệ Phong ở trong này, nhất định sẽ khâm phục với phán đoán của Cát đại thúc. Đây đúng là tính toán của Nghệ Phong. Đối phó với một ngũ giai, hắn cũng có điều e dè. Nếu như bị ba Vương cấp kia bao vây tấn công, vậy sẽ cảm thấy rất đau đầu. Nhưng chỉ có một Vương cấp ngũ giai, đánh không lại hắn trốn cũng không là vấn đề. Huống chi Nghệ Phong có được Phệ Châu, cũng không cho rằng mình đấu không lại một Vương cấp ngũ giai.
– Đúng không? Ta đã biết Nghệ Phong ca ca khẳng định sẽ đến!
Dung nhi thấy Cát đại thúc đồng ý với lời của nàng, nàng đắc ý nhìn Áo Hỏa Áo Thủy nói.
Áo Hỏa Áo Thủy lại cười khổ một tiếng, không để ý tới Dung nhi, quay đầu nhìn về phía tổng bộ dong binh đoàn Mãnh Hổ, nhìn một đám thủ vệ dong binh đầy cảnh giác, không nhịn được hít sâu một hơi: Nghệ Phong thật sự dám bằng vào lực lượng của bản thân, đến tổng bộ dong binh đoàn xếp hạng trước năm trong Dong Binh Chi Thành sao?
Mà đồng dạng, ở tổng bộ dong binh đoàn, sắc mặt Lưu Vĩ Chí xanh mét, hai tay nắm chặt, một quyền hung hăng đập vào bàn. Chiếc bàn vốn làm bằng đá cẩm thạch, trong nháy mắt sụp đổ bắn ra như gió bão.
– Hai phế vật!
Nhớ tới hai đệ đệ của hắn, Lưu Vĩ Chí không nhịn được mắng một tiếng. Trong thời gian hai ngày ngắn ngủn, đã bị người giết chết. Hơn nữa còn chôn cùng hơn nửa một cao tầng của dong binh đoàn Mãnh Hổ.
Mặc dù thực lực của Lưu Vĩ Chí đang xếp hạng trước năm ở Dong Binh Chi Thành, nhưng hắn mất đi hai vị đệ đệ và nhiều cao tầng như thế, cho dù thực lực của hắn xếp hạng trước năm, dong binh đoàn của hắn cũng lại vô duyên rời khỏi hàng trước năm. Nhớ tới những điều này, Lưu Vĩ Chí càng hận tới cực điểm đối với thiếu niên mà bên ngoài đang bàn luận huyên náo.
– Có tin tức của hắn không?
Lưu Vĩ Chí trầm giọng hỏi người phía dưới.
– Không… Không…
Dưới ánh mắt nhìn thẳng của Lưu Vĩ Chí, rốt cục có một cao tầng dong binh đoàn khiếp đảm nói.
– Phế vật! Một người cũng tìm không ra, ta còn giữ các ngươi lại làm gì!
Lưu Vĩ Chí cầm thứ gì đó ở bên cạnh, hung hăng ném về phía cao tầng dong binh vừa mở miệng. Người dong binh này cũng không dám trốn tránh, liền bị thứ này đập tới.
Lưu Vĩ Chí hành động như vậy, càng khiến thủ hạ của hắn càng câm như hến. Một đám cúi đầu không dám nhìn Lưu Vĩ Chí.
– Tìm! Tiếp tục tìm! Tìm cho ra tiểu tử kia. Ta nhất định phải băm thây hắn làm vạn đoạn, nghiền xương thành tro!
Sắc mặt Lưu Vĩ Chí dữ tợn.
– Đội trưởng!
Bỗng nhiên, một giọng nói yếu ớt vang lên, khiến Lưu Vĩ Chí quay sang nhìn hắn. Lưu Vĩ Chí trầm giọng quát.
– Nói!
– Người Dong Binh Chi Thành đang điên cuồn truyền ra, đối phương sẽ tìm đến ngài gây phiền toái!
Người dong binh có chút run rẩy nói.
Quả nhiên, hắn vừa nói xong câu này, Lưu Vĩ Chí liền giận gấp cười ngược:
– Tốt! Tốt! Ngược lại, ta muốn nhìn xem, tiểu tử kia sẽ gây phiền toái cho ta như thế nào. Lão tử sẽ ngay ở chỗ này chờ hắn. Ta nhìn hắn có can đảm đến hay không.
Mọi người thấy Lưu Vĩ Chí nói như vậy, một đám bọn họ cũng không dám mở miệng tiếp tục nói gì.
Lưu Vĩ Chí liếc mắt nhìn những thủ hạ của hắn một cái, hừ một tiếng nói:
– Cút!
Những dong binh nghe Lưu Vĩ Chí nói những lời này, bọn họ thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt của Lưu Vĩ Chí, đối mặt với hỉ nộ vô thường của Lưu Vĩ Chí, bọn họ càng nguyện ý đối mặt với thiếu niên thần bí kia.
Tuy nhiên, bọn họ đối với thiếu niên thần bí kia lại có sự sợ hãi. Bọn họ hiểu rất rõ về thực lực của hai vị đội trưởng, đều là cường giả Vương cấp. Đội trưởng thứ hai còn dẫn theo rất nhiều hảo thủ ra ngoài, nhưng vẫn bị đối phương giải quyết hoàn toàn. Nếu đối phương có mấy người còn đỡ, nhưng nghe tiểu quả phụ kia nói, đối thủ của đội trưởng thứ ba cũng chỉ là một người mà thôi.
Nghĩ vậy, bọn họ ra lệnh với đám dong binh, bảo bọn họ cảnh giác một chút. Tuy nhiên, cũng không bớt lo lắng.
Đội trưởng của bọn họ là một cường giả Vương cấp ngũ giai hàng thật giá thật. Cường giả với trình độ này đã có thể vận dụng năng lượng thuộc tính. Vương cấp có thể vận dụng năng lượng thuộc tính, so với Vương cấp không thể vận dụng năng lượng thuộc tính có sự khác biệt một trời một vực.
Cho dù một cường giả tứ giai đỉnh phong, ở trước mặt Vương cấp ngũ giai cũng không tiếp được mười chiêu. Tuy rằng chênh lệch hầu như chỉ là một bước nhỏ, nhưng chênh lệch đã rõ ràng như vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Cho nên có đội trưởng bọn họ trấn giữ, đối với thiếu niên thần bí kia, cũng không phải quá mức lo lắng. Thật ra bọn họ hi vọng Nghệ Phong có thể đánh vào tổng bộ của bọn họ.

Ở một góc cách dong binh đoàn Mãnh Hổ, Dung nhi nhìn một bóng người, nàng không nhịn được hưng phấn lên:
– Nghệ Phong ca ca!
Đám người Cát đại thúc cũng dời mắt nhìn qua. Quả nhiên bọn họ thấy Nghệ Phong toàn thân mặc thanh bào, tóc dài tung bay, bước đi nhàn nhã dạo chơi, tiến về phía dong binh đoàn Mãnh Hổ đi. Một đám không nhịn được cười gượng:
– Tiểu tử này, không ngờ lá gan lớn như vậy, lại trực tiếp đến tổng bộ của bọn họ!
– Cát đại thúc! Chúng ta làm sao bây giờ? Có nên giúp Nghệ Phong huynh đệ hay không?
Áo Hỏa Áo Thủy trầm giọng nói.
– Nhìn nhìn lại đi! Với thực lực mấy người chúng ta, qua đó cũng chỉ sẽ tăng thêm vướng bận cho Nghệ Phong. Tiểu tử này thông minh, không làm chuyện gì không nắm chắc. Hắn dám làm như thế, nhất định đã nắm được phần thắng.
Cát đại thúc nói.
Huynh đệ Áo Hỏa Áo Thủy gật đầu thật mạnh, nhìn dáng người gầy yếu của Nghệ Phong, bọn họ lại cảm giác cao lớn không gì sánh được. Dám một mình đến Tổng bộ dong binh đoàn Mãnh Hổ, bọn họ không thể tưởng tượng được.
Mà Nghệ Phong đi trên đường, lại đang phỉ báng ông chủ khách điếm một trận. Đối phương lại từ chối đề nghị tiến tới tổng bộ của đối phương, nguyên nhân là đội trưởng của dong binh đoàn Mãnh Hổ quá mức cường đại. Đối mặt với hắn chỉ có một con đường chết.
Người không cùng ý chí, Nghệ Phong cũng không miễn cưỡng. Đối với việc dong binh đoàn Mãnh Hổ mất đi hai cường giả Vương cấp, Nghệ Phong cũng không còn quá mức lo lắng. Cho dù là đội trưởng đối phương đạt được ngũ giai, có thể nắm trong tay năng lượng thuộc tính.

Mị Ảnh

Mị Ảnh

Status: Completed Author:

Võ Thánh: - Phong ca, thu ta làm tùy tùng được không?
Nghệ Phong: - Gì? Một Võ Thánh như ngươi cũng không biết xấu hổ làm tùy tùng của ta?
Võ Thánh: - Muội muội của ta lớn lên khuynh quốc khuynh thành nha!
Nghệ Phong (con mắt tỏa sáng): - Tiểu Thánh! Sau này ngươi theo ta. Được rồi, nhớ kỹ gọi muội muội của ngươi đến a!
Hoàng đế: - Nghệ Phong! Tên hỗn đản ngươi làm cái gì?
Nghệ Phong: - Sai lầm! Sai lầm! Bệ hạ, ta chỉ là muốn tản bộ trong hậu cung một chút, không nghĩ tới các nàng lại quấn quýt lấy ta!

- Phân chia cảnh giới: Tử cấp, Sĩ cấp, Nhân cấp, Sư cấp, Tướng cấp, Vương cấp, Tôn cấp, Quân cấp, Thánh cấp, Thần cấp. Truyện theo phong cách tu luyện hài, thêm một chút sắc, Mị Ảnh chắc chắn sẽ làm hài lòng độc giả!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset