– Công pháp Nhật giai?
Tạp Lạp Đạt cảm giác được huyết khí trong người không ngừng dâng lên, nhớ tới một quyền khí phách vô song vừa rồi, hắn kinh hãi kêu lên. Hắn tin chắc, chỉ có công pháp Nhật giai mới có uy thế như vậy.
Công pháp Nhật giai a, cái này chính là vũ kỹ đỉnh giai tiểu dong binh bọn họ luôn hướng tới. Công pháp mạnh nhất của mình cũng chỉ là công pháp Nguyệt giai trung cấp. Vẫn là chính mình cửu tử nhất sinh, sử dụng vô vàn thủ đoạn mới có. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Thế nhưng, hiện tại từng môn công pháp Nhật giai lại xuất hiện trước mắt mình, điều này để cho hắn rất hưng phấn. Nếu như bán được Nhật giai công pháp thì đời này áo cơm không cần lo. Hơn nữa, nếu như mình học xong công pháp Nhật giai, thực lực sẽ đề thăng không chỉ mấy lần.
Nghĩ vậy, Tạp Lạp Đạt liền quên mất Cát đại thúc, quên luôn thiếu nữ mỹ nhân Tình Nhi. Con mắt hắn tỏa ra quang mang nóng bỏng nhìn Nghệ Phong, trong mắt lóe lên vẻ tham lam.
– Tiểu tử, cho ngươi một lựa chọn. Chỉ cần giao ra vũ kỹ Nhật giai, ta sẽ để các ngươi rời đi.
Tạp Lạp Đạt hưng phấn nói, đáy lòng không khỏi cảm thán vận khí mình thật tốt, dĩ nhiên cả công pháp Nhật giai cũng để cho mình gặp được.
Trong mắt Nghệ Phong hiện lên một đạo hàn quang, nào ngờ công pháp Nhật giai mà mình cũng không phải để ý lắm lại làm cho hắn kích động như vậy, hắn không khỏi mắng thầm trong lòng: đồ nhà quê.
Nếu như Tạp Lạp Đạt biết Nghệ Phong hiện tại đang suy nghĩ cái gì, nhất định hắn sẽ chửi ầm lên, đem mười tám đời tổ tông Nghệ Phong chửi một lần, coi như là tiểu thiếp của tổ tông Nghệ Phong cũng phải ân cũng phải ân cần thăm hỏi một lần.
Vũ kỹ Nhật giai, ở bên ngoài tuyệt đối có giá cao đến hơn mười vạn kim tệ, nhưng có tiền chưa chắc đã có công pháp để mua.
Đương nhiên, Nghệ Phong xuất thân đặc thù ở Thánh Địa đương nhiên không biết, hắn chỉ biết là, bộ công pháp Nhật giai của mình không có trăm bản thì cũng có mười bản sao chép. Nếu như hắn biết, một quyển vũ kỹ Nhật giai có thể bán được hơn mười vạn kim tệ, khẳng định hắn sẽ tìm cách để trộm mấy bản từ Thánh Địa. Chậc chậc, cái này cũng đều là tiền a…
– Ngu ngốc…
Nghệ Phong không chút nghĩ ngợi, trong miệng thốt ra hai chữ.
Đôi mắt âm lãnh của Tạp Lạp Đạt khép lại, càng lộ ra vẻ âm lãnh không gì sánh được, hắn nắm chặt nắm tay. Gỡ xuống trọng kiếm sau lưng, âm trầm nói:
– Tốt, lão tử giết ngươi, sau đó chậm rãi tìm…
Tuy Tạp Lạp Đạt vừa mới ăn chút thiệt thòi, nhưng hắn không tiếp thu được chuyện mình không giết nổi một thiếu niên. Bất lợi vừa rồi, hắn đều quy kết tại vì vũ kỹ Nhật giai. Thế nhưng, cho dù như vậy, hắn cũng không dám coi thường Nghệ Phong, rốt cuộc lấy ra binh khí. Hắn là một kiếm sĩ, có kiếm trong tay, thực lực của Tạp Lạp Đạt có thể tăng thêm ba thành.
– Nghệ Phong, cẩn thận một chút. Kiếm pháp tên cầm thú này rất mạnh. Hơn nữa, hắn còn có một chiêu vũ kỹ Nguyệt giai.
Hiển nhiên Cát đại thúc rất rõ con người của Tạp Lạp Đạt, liền nhắc nhở.
Nghệ Phong hít sâu một hơi, điều chỉnh khí tức của mình đến trạng thái đỉnh phong, ngay cả Cát đại thúc đều đánh giá kiếm pháp của hắn cao như vậy, điều này không thể coi thường.
– Tiểu tử, lão tử sẽ từng đao từng đao chém chết ngươi.
Tạp Lạp Đạt dữ tợn nói.
Nghệ Phong nhìn Tạp Lạp Đạt rẩt xem thường nói:
– Đừng nói nhảm nữa, chẳng lẽ ngươi không biết những lời này, ngươi nói rất nhiều sao? Bản thiếu không phải vẫn bình an đứng ở đây.
– Tạp chủng, đi tìm chết…
Hiển nhiên Tạp Lạp Đạt đã bị chọc nổi khùng, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, cặp mắt âm hàn kia ngưng kết thành một khe nhỏ, quơ trọng kiếm, hung hăng chém tới Nghệ Phong. Trọng kiếm trên hư không tạo thành một đạo ba động có thể thấy được bằng mắt thường, đâm thẳng vào ngực của Nghệ Phong,
Nghệ Phong cười hắc hắc, không chút nào để ý tới cơn tức giận của Tạp Lạp Đạt.
– Cầm thú, nếu ngươi có thể chém được bản thiếu, bản thiếu liền cho ngươi một bộ vũ kỹ Nhật giai, như thế nào?
Đầu ngón chân điểm nhẹ, một câu nói khinh thường làm cho người phát điên từ trong miệng Nghệ Phong nói ra.
Tình Nhi khẽ há miệng, trọng kiếm mới lóe lên thì Nghệ Phong đã cách xa nơi đó mấy mét, không khỏi cười nói:
– Đúng là một tên vô lại.
Hiển nhiên, so về tốc độ, Tạp Lạp Đạt kém hơn Nghệ Phong nhiều lắm. Cho dù là so với Lưu Phong cũng còn kém xa. Dù là kiếm thế Tạp Lạp Đạt có cường hãn đến đâu cũng không làm gì được Nghệ Phong, điều này thật giống như, chính mình có lực lượng long trời lở đất, lại từng quyền từng quyền đánh vào bông vải, làm hắn nghẹn khuất không thôi.
– Tiểu tử, có bản lĩnh đừng chạy.
– Cầm thú, có bản lĩnh đừng đuổi!
– Tạp chủng, ngươi là một tên hèn nhát.
– Súc sinh, ngươi cả một tên hèn cũng không bằng!
– ….
Một câu chửi mắng, làm cho Tình Nhi cười đến run người. Thân thể mềm mại chập chờn, để cho cả đám xung quanh không ngừng nuốt nước bọt.
Trên mặt đất, hai đạo nhân ảnh không ngừng chớp động, tuy trọng kiếm của Tạp Lạp Đạt tràn đầy quang mang màu xám không ngừng phun trào, nhưng lại vẫn không làm được gì. Tạp Lạp Đạt cảm thấy cực kì căm tức, nhưng vẫn cố gắng cảm nhận tiết tấu của Nghệ Phong.
Đã có thể tại khí thế thắng hắn một chút, thân ảnh Nghệ Phong không ngừng vòng vèo xung quanh, một đôi nắm tay không lớn, lại tản ra khí thế kinh người, hung hăng đánh tới Tạp Lạp Đạt.
– Bỉ ổi…
Trong lòng Tạp Lạp Đạt mắng to, nhưng lại nhanh chóng vận chuyển đấu khí trong cơ thể, truyền đến trọng kiếm, nhằm về Nghệ Phong nghênh tiếp.
Ầm…
Nắm đấm bá đạo cùng trọng kiếm cứng rắn mạnh mẽ va chạm, thân ảnh Nghệ Phong lần thứ hai lui nhanh lại phía sau. Hắn không muốn Tạp Lạp Đạt có cơ hội cuốn lấy mình.
Lực lượng cường đại, từ chỗ va chạm bộc phát ra, khiến Tạp Lạp Đạt phải lui về sau mấy bước. Lực đạo của vũ kỹ Nhật giai, hắn đối kháng lại cũng rất khó khăn.
– Kháo…
Tạp Lạp Đạt vừa định mượn cơ hội này ngăn cản đối phương, lại phát hiện đối phương đã ở ngoài mười mấy mét, hắn không thể không chửi đổng một câu để diễn tả sự ấm ức của mình.
– Nghệ Phong ca ca cố gắng lên!
Tình Nhi thấy Tạp Lạp Đạt kinh ngạc, nàng liền nở nụ cười thích thú. Nàng thấy được, Tạp Lạp Đạt muốn đánh Nghệ Phong nhưng một điểm biện pháp cũng không có. Nghĩ không ra tên y sư mình luôn khinh thường này lại nhanh chóng trở thành cứu tinh của mọi người. Nhận xét của Tình Nhi đối với Nghệ Phong cũng đã thay đổi rất nhiều.
Nghệ Phong nghe được Tình Nhi xưng hô mình là Nghệ Phong ca ca, khóe miệng cũng nở nụ cười tà mị: sớm biết bại lộ thực lực sẽ có loại đãi ngộ này, ta còn ẩn dấu cái rắm.
– Tiểu ny tử. Nàng xem, xem ta đánh cho bọn họ tơi bời tan tác.
Nghệ Phong rất rắm thối sửa lại quần áo. Thế nhưng khi thấy trọng kiếm của Tạp Lạp Đạt chém tới, hắn vội hô to một tiếng:
– Mẹ ơi!
Cái tư thế rắm thối kia còn không hoàn thành, lập tức liền sụp đổ. Hắn phải vắt chân lên cổ mà trốn.
Tình Nhi nhìn thấy một màn này, càng cười vui vẻ: ai bảo ngươi rắm thối. Gặp báo ứng liền đi.
Tạp Lạp Đạt thấy được Nghệ Phong dưới sự truy giết của mình còn có thể liếc mắt đưa tình, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt, thiếu chút nữa không khống chế được. Bị một thiếu niên trêu đùa, dù là ai cũng không thể thừa nhận được.
– Tạp chủng, trốn, ta xem ngươi trốn đến khi nào. Các ngươi nhanh làm thịt tên khốn này cho ta.
Tạp Lạp Đạt nhìn Nghệ Phong, quay sang thủ hạ giận dữ hét.
Vốn giết một thiếu niên là việc dễ như trở bàn tay, nay lại nan giải như vậy, hắn cũng không còn cố kỵ cái gì, chỉ nghĩ muốn xác Nghệ Phong.
Cát đại thúc nghe sưu một tiếng liền thấy một đám vây lấy Nghệ Phong, không khỏi mắng to:
– Tạp Lạp Đạt, ngươi còn có xấu hổ hay không. Ba Sư Cấp. Ba Nhân Cấp vây công một thiếu niên.
Tạp Lạp Đạt hừ một tiếng, nói:
– Nếu như ngươi bất mãn, ngươi có thể đến giúp hắn.
Cát đại thúc tức giận, vừa định đi tới vòng vây, lại nghe một âm thanh nhàn nhạt vang lên:
– Ha ha, lẽ nào ngươi cho rằng nhiều người là có thể thắng sao? Nếu như vậy, bản thiếu sẽ cho các ngươi chết không có chỗ chôn.
Câu nói thản nhiên khiến Cát đại thúc ngẩn ra tại chỗ. Nhìn thiếu niên tự nhiên vững vàng trước mắt, hắn không khỏi cảm giác con mắt của mình sai rồi.
Dưới sự vây công của ba Sư Cấp, ba Nhân Cấp, hắn vẫn có thể bình tĩnh tự nhiên như vậy, rốt cuộc tên này là đệ tử do ai bồi dưỡng, trước không nói đến thực lực, chỉ cần khí chất không quan tâm đến hơn thua cũng không phải người bình thường có thể có được. Ít nhất mình dưới tình huống như vậy tuyệt đối không thể bình tĩnh tự nhiên.
Chương 97: Ngươi thực sự cho rằng nhiều người sẽ hữu dụng sao?
Ngươi thực sự cho rằng nhiều người sẽ hữu dụng sao?
? Lượt xem,
Mị Ảnh
Status: Completed Author: Anh Giai Ngây Thơ
Võ Thánh: - Phong ca, thu ta làm tùy tùng được không?
Nghệ Phong: - Gì? Một Võ Thánh như ngươi cũng không biết xấu hổ làm tùy tùng của ta?
Võ Thánh: - Muội muội của ta lớn lên khuynh quốc khuynh thành nha!
Nghệ Phong (con mắt tỏa sáng): - Tiểu Thánh! Sau này ngươi theo ta. Được rồi, nhớ kỹ gọi muội muội của ngươi đến a!
Hoàng đế: - Nghệ Phong! Tên hỗn đản ngươi làm cái gì?
Nghệ Phong: - Sai lầm! Sai lầm! Bệ hạ, ta chỉ là muốn tản bộ trong hậu cung một chút, không nghĩ tới các nàng lại quấn quýt lấy ta!
- Phân chia cảnh giới: Tử cấp, Sĩ cấp, Nhân cấp, Sư cấp, Tướng cấp, Vương cấp, Tôn cấp, Quân cấp, Thánh cấp, Thần cấp. Truyện theo phong cách tu luyện hài, thêm một chút sắc, Mị Ảnh chắc chắn sẽ làm hài lòng độc giả!
Để lại cảm xúc của bạn
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất