Phòng khách. Chiếc thảm mềm mại. Chân trần. Lắc lư trước gương. Mặc một chiếc váy ngủ hiệu Victoria’s Secret, cổ trễ. Đôi gò bồng đào không mặc áo lót nhô cao về phía trước, “hùng dũng” như một vận động viên chạy ng
Phòng ngủ. Những ngón tay thon dài, mở ngăn kéo bàn. Những ngón tay kéo ra một khẩu súng nhỏ. Những ngón tay chuyển động, khẩu súng cũng chuyển động theo.
Trước cửa sổ. Lắc lư trước tấm gương. Nhìn xuống. Bóng dáng của anh. Chiếc áo bó sát vào người để lộ tấm lưng rắn chắc.
Cánh cửa xe mở ra, anh cúi đầu, ngồi vào trong xe.
Trước mũi xe. Pằng! Tiếng súng nổ. Anh ngoảnh đầu nhìn lại căn gác phía sau. Lặng người trong vài giây. Im lặng ngoảnh đầu lại. Ngã nhoài ra xe.
Trên đường phố. Tiếng đàn bà gào thét thất thanh. Tiếng đàn ông bỏ chạy tán loạn. Tiếng va chạm vào nhau. Có người chỉ chỏ lên cửa sổ của căn gác, ống kính chuyển động theo hướng tay chỉ.
Bên cửa sổ, một người phụ nữ mặc váy ngủ, tay phải cầm súng, từ từ quay súng về phía miệng mình, nhẹ nhàng thổi một cái. Làn khói từ miệng súng bao vây làn môi của cô gái rồi từ từ bay về phía cái xác người đàn ông.
Tiếng còi xe hú lên ầm ĩ. Những viên cảnh sát đặc nhiệm cầm theo súng, khiên tiến lại gần căn nhà trong lặng lẽ. Cô gái cười nhạt ném súng ra bên ngoài, giơ hai tay lên như ra hiệu: Này mấy anh, đừng căng thẳng, tôi giờ “tay không tấc sắt” rồi.
Cô gái mặc chiếc váy ngủ bị áp giải ra khỏi căn nhà, đi ngang qua xác của người đàn ông nọ, cô khẽ lật mặt anh lên, hôn say đắm lên làn môi ấy.
Oa! Gợi cảm quá! Tình yêu và cái chết, một chủ đề vĩnh cửu. Còn cả tiếng súng và máu đổ, hiện đại. Nói không chừng sẽ đoạt giải Oscar ấy chứ! Đoạt được giải Oscar không chừng anh sẽ nổi tiếng khắp trong và ngoài nước, sẽ có vô số cô gái xinh đẹp theo đuổi anh. Không được, không thể như vậy được.
Thay đổi.
Gào lên thảm thiết. Xông lên. Dùng những móng tay sắc nhọn cào cấu vào lưng anh. Anh điên cuồng xoay người lại, hai mắt rực lửa
Vung tay cho một bạt tai, lạnh lùng nói: Anh nghe cho rõ đây, anh không được đối xử với tôi như vậy! Bởi vì tôi không phải là cave, tôi không phải là loại đàn bà đầu đường xó chợ, tôi là một người đàng hoàng, anh phải tôn trọng tôi, phải biết tôn trọng tôi!
Anh ta vung tay tát trả, lạnh lùng đáp: Cô cũng nghe cho rõ đây, là cô tự chuốc lấy thôi, là cô chọc tức tôi, mặt cô toàn là ham muốn dục vọng, cô muốn tôi giúp cô thỏa mãn, tôi cho cô tất cả những gì tôi có thể rồi, giờ cô còn muốn thế nào nữa?
Oa… quá tầm thường rồi!
Lại đổi lại.
Trước màn hình máy tính, những ngón tay thon dài đang lướt trên bàn phím: Từ đại ca, hôm nay anh thật quá quắt! Anh…
Rốt cuộc là anh ấy đã quá quắt như thế nào nhỉ? Bởi vì anh ấy đã thực hiện màn dạo đầu nhưng lại không tiếp tục phần giữa và phần cuối? Lẽ nào làm tình cũng cần phải có quy tắc hay sao? Lẽ nào lần nào cũng phải làm đủ cả ba phần hay sao? Chẳng phải có rất nhiều người chỉ có phần giữa mà không có phần đầu với phần cuối hay sao? Còn có những người (ví dụ như bố mẹ tôi) chẳng phải ngay cả phần giữa cũng chẳng có hay sao? Chẳng nhẽ trong ba phần nếu thiếu một phần là phải căn vặn người ta hay sao? Nếu thế thì không biết có bao nhiêu cô gái phải căn vặn người bạn tình của mình rồi?
Không giận nữa. Tha lỗi cho anh. Đừng để những chuyện này phá hoại quan hệ cùa chúng ta.
Những ngày tháng không tức giận, không buồn bã, không nghĩ ngợi lung tung… thật là tẻ nhạt! Chỉ gọi là tồn tại chứ không phải là sống. Chó, lợn có thể thỏa mãn với việc tồn tại, nhưng con người thì khác. Cái mà con người theo đuổi chính là sự sống.
Xung quanh chỉ có hai loại người: người đi học và người đi làm.
Thực là chính là một loại. Cho dù là người đi học hay là người đi làm, đều là những người có . Chỉ đơn điệu đi học hoặc đi làm… những vấn đề đơn điệu, ngay cả chuyện tướng mạo dường như cũng trở nên đơn điệu, đơn điệu đến mức cả đời chỉ có một, hai người bạn trai, đơn điệu đến mức chỉ cần có bạn trai là sẽ kết hôn.
Vấn đề cũng đơn điệu như vậy, mua hàng, quần áo, kem dưỡng da.
Cái đó cũng gọi là cuộc sống? Sống chỉ có như vậy thôi sao?
Những người đơn điệu ở với nhau, thật là ngột ngạt! Không thể nói suy nghĩ của tôi, bởi vì bọn họ không thể hiểu được, có nói ra cũng chỉ phí công. Tôi có thể nói về những vấn đề của họ nhưng bọn họ không thể bàn luận về vấn đề của tôi. Nhưng khi bàn luận về các vấn đề của họ, tôi không phải đang sống trong cuộc sống của mình mà là “đánh cắp” cuộc sống của họ, một cuộc sống đơn điệu.
Anh là một cánh cửa sổ mở ra bầu trời của tôi, giúp tôi thoát khỏi cuộc sống đơn điệu, bước vào một thế giới đa sắc màu. Anh đa tài như vậy, văn võ song toàn, Đông – Tây kết hợp, cực kì hài hòa. Ở bên cạnh anh, cuộc sống của tôi trở nên lãng mạn, có ảo mộng, có vui, có buồn.
Nhớ nhung một người, trong lòng dường như mọc đầy cỏ dại, chỉ cần một cơn gió lướt qua sẽ nhẹ nhàng lay động, nhẹ nhàng run rẩv, khẽ khàng gọi tên anh.
Nhớ nhung một người, là ngồi trước màn hình máy tính, ngẩn người trước màn hình máy tính. Anh của lúc này, đang làm gì nhỉ?
Nhớ nhung một người, đắm chìm trong những hồi ức vô tận, trong hơi ấm làn da của anh, trong tiếng rên rỉ của anh, làm cho toàn thân em nóng lên.
Nhớ nhung một người, mong muốn được gặp mặt anh, từng giây từng phút khát khao được gặp anh, nghe thấy giọng nói của anh, được chạm vào anh…
Cố gắng chịu đựng ba ngày trời, cuối cùng không chịu được, gọi điện cho anh.
Tôi: A
Anh: Bận lắm!
Tôi: Mấy phút cũng không có sao?
Anh (Im lặng mấy giây): Em đến đi!
Bingo (Thành công)! Tôi biết chắc chắn là hôm nay anh có thời gian, thứ sáu mà! Ai lại làm việc vào thứ sáu chứ? Chỉ có những người không có date mới đi làm thứ sáu. Nhưng anh là người có date mà! Date của anh chính là tôi, tôi chính là date của anh! Thứ sáu mà không date với date thì chỉ có dở hơi!
Thay quần áo. Xuống lầu. Ca hát suốt dọc đường.
Lịch sự mở cửa, lịch sự mời vào trong nhà. Sau khi vào phòng thì chẳng còn gì nữa. Anh ngồi như cắm rễ trước cái máy tính, không biết đang làm cái quái quỷ gì?
Không vui. Muốn phát tác. Nhưng không dám. Anh ấy đã nói trên điện thoại là “rất bận” mà. Tôi cũng nói trên điện thoại là chỉ “mấy phút” thôi. Cho dù bây giờ anh ấy có đuổi tôi ra khỏi nhà thì cũng là do tôi tự chuốc lấy mà thôi.
Anh: Tối qua anh chỉ ngủ có bốn tiếng đồng hồ.
Tôi (chẳng trách mà trông có vẻ tiều tụy, rất xót xa): Sao lại ngủ ít thế?
Anh: Hẹn hò không thể thay thế làm việc được! Hẹn hò xong rồi, cần làm gì vẫn phải làm thôi!
Tôi (Danh ngôn. Nhưng hẹn hò với bạn gái mà không mất thời gian có được không?)
Anh (lẩm bẩm): Theo được thì theo, không theo được cũng hết cách!
Mơ hồ… Nhớ lại lúc mới đến Mỹ, chỉ biết nghe người ta nói chuyện, từ vẻ mặt của họ cũng có thể đoán ra được hai, ba phần chứ thực ra có nghe hiểu họ đang nói cái gì
Những điều anh nói cứ như là thiền ngữ, câu nào cũng rất hoàn chỉnh nhưng mỗi câu đều có ý nghĩa mở. Mỗi câu đều là một câu đó. Nói ra một nửa, cất đi một nửa. Cao thâm. Hàm súc. Mông lung trong đầu, cố xua đi cũng không tan, thế nhưng lại không thể tiêu hóa được.
Anh: Cuộc sống là như vậy…
(Cuộc sống là như thế nào?)
Anh: Giá trị kì vọng không nên quá cao…
(Kì vọng cái gì? Kì vọng vào ai?)
Anh ấy đang nói chuyện với tôi sao? Đưa mắt nhìn quanh, không có ai khác cả! Chỉ có thể là đang nói chuyện với tôi mà thôi, nhưng sao tôi chẳng hiểu anh ấy đang nói cái gì thế nhỉ? Lẽ nào anh ấy đang sử dụng một thứ ngoại ngữ nào đó mà tôi chỉ mới học được có vài từ đơn? Những từ đơn ấy nghe ra có vẻ rất quen thuộc nhưng không tài nào tổ hợp lại thành một câu hoàn chỉnh, chỉ là một chút cảm giác, một chút ấn tượng… dường như ở trong một cái hang động nọ, có một thanh niên “gà mờ” đang thỉnh giáo một vị học giả trí tuệ. Vị học giả nọ kiên nhẫn giảng giải, còn người thanh niên thì chẳng hiểu gì cả.
Ở lại ngủ qua đêm như thường lệ. Làm tình như thường lệ. Nhưng cảm giác không chân thực. Không khí trong hang động quá nồng nặc, nồng nặc tới khó thở.
Nhà của mình mà cũng biến thành hang động rồi. Những điều anh nói như thiền ngữ, vang vọng ở trong tai. Ú a ú ớ… đầu đau dữ dội… vẫn không sao hiểu được.
Sinh nhật của anh. Triển Huy tổ chức cho anh một Surprise birthday dinner (Bữa tiệc bất ngờ) tại một nhà hàng Trung Quốc.
Tôi và Tiểu Lan núp ở đằng sau bức bình phong của phòng ăn, muốn tạo cho anh một bất ngờ.
Anh bước vào, nhìn mọi người, không hề surprise (kinh ngạc), nhưng rất v
Anh nhìn thấy Tiểu Lan bước ra khỏi tấm bình phong, không surprise, nhưng rất vui.
Anh đi ra đằng sau tấm bình phong, nhìn thấy tôi, không surprise, cũng không vui mừng, mặt mày chẳng chút biểu cảm nói:
– Em không định ra à? Không ra thì thôi vậy!
Ngại ngùng hiện rõ trên mặt, muốn tìm một cái hố chui ngay xuống.
Không có cái hố nào cả. Không chui xuống được. Ngồi ở bên cạnh anh. Đây là lựa chọn của bản thân sao? Là sự sắp đặt của Triển Huy? Không biết nữa. Chỉ cảm thấy toàn thân không thoải mái, cảm giác như tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình và tiếc nuối trong lòng: Một viên ngọc quý như anh sao lại thích một viên gạch vỡ như cô Hạ chứ?
Bà chủ: Birthday boy, why aren’t you married? (Này anh chàng sinh nhật, sao cậu chưa lấy vợ thế?)
Anh (chậm rãi, nhả từng chữ một): I have a wife (Tôi đã có vợ).
Tôi (Kinh ngạc, mặt đỏ bừng, nhưng hình như cũng hơi biến sắc).
Bà chủ: Where is she? (Cô ấy đâu?)
Anh (Vô cùng thản nhiên, khẽ nhếch môi cười): I don’t know (Tôi không biết).
Tiệc tàn, mỗi người đều tiến về phía trước nói lời từ biệt với birthday boy. Tôi thì không. Ngại không dám nói lời tạm biệt với anh trước mặt bao nhiêu người như vậy. Ngồi vào trong xe, đang định lái xe đi thì bị ai đó bấm còi. Là anh ấy. Ý gì vậy? Phản đối sao? Lẽ nào phản đối việc tôi không nói lời tạm biệt với anh?
Trong lòng lại dậy lên hi vọng.
Trên đường về nhà, gọi điện cho anh, nói đến nhà anh.
Anh nói anh không có thời gian.
Tức điên.
Nửa tháng trôi qua, trong thời gian đó đã gọi đến bảy cú điện thoại, đòi gặp mặt, bị anh gạt đi mất năm lần, lí do đã sử dụng là “bận”.
Nể mặt anh đã không nói dối trong bữa tiệc sinh nhật, quả thực là anh ấy đã có vợ. Anh đối xử với cô ta rất nhiệt tình, thường ở bên cạnh cô ta, dốc sức khiến cho cô ta vui. Vì cô ta, anh có thể lạnh nhạt tôi, không chút thương tiếc làm cho tôi tổn thương.
Vợ của anh chính là công việc, là sự nghiệp của anh.
*
* *
Thật sự nghĩ mãi không thông, chẳng phải chỉ là dạy học, dạy võ thôi sao? Làm gì mà bận tớì mức ấy được? Bận tới mức chẳng có thời gian hẹn hò với bạn gái nữa? Không thể nào chịu đựng được nữa, gửi một bức email, trình bày rõ ràng:
Chào anh, Từ đại cạ!
Em muốn hỏi anh vài vấn đề:
1. Nói như thế này đi, nếu như hôm nay anh có thời gian rỗi mà hôm nay em lại không gọi điện yêu cầu gặp mặt thì anh có gọi điện thoại hẹn em không? Trực giác mách bảo em là không. Anh sẽ tìm một số công việc khác để lấp đầy khoảng thời gian rảnh rỗi. Em biết anh thích ở bên cạnh em, nhưng em cảm thấy anh cũng đang tìm cách né tránh em… Tại sao? Là em đã hiểu sai điều gì sao?
2. Có phải toàn là em gọi điện thoại cho anh không? Gần đây ở bên nhau gần như toàn là em chủ động.
3. Em cảm thấy anh không bỏ ra đủ để ở bên em là vô cùng bất công với em. Bởi vì như vậy em sẽ vì nhớ nhung mà trở nên yêu anh. Em hi vọng có thể hiểu anh và khiến anh hiểu em hơn. Em không sợ anh quá hiểu về em, thực ra là em rất mong anh hiểu em. Một người tuyệt vời như anh mà muốn tìm hiểu về em thì đó quả là một điều vinh hạnh quá lớn đối với em. Nhưng giờ anh đã làm em đem lòng yêu anh mất rồi… nhưng em lại không thể luôn bên cạnh anh… rất đau lòng…
Phiêu
Ngày 3 tháng 2 năm 2005