Chương 1108: Giáo chủ bệnh kiều của ta 60

Giáo chủ bệnh kiều của ta 60

Edit: Diệc Linh

Beta: Tinh Niệm

Lúc nãy hình như muốn bắt nàng lại.

Bắt lấy nàng để làm gì?

Giết nàng?

Nhưng hắn không có sát ý với nàng.

Vậy lúc nãy là muốn làm gì?

Giống như trong mộng, lôi kéo vạt áo nàng, ôm nàng một cái??

Hoa Vô Khuynh hoảng thần trong nháy mắt.

Ký ức của hắn khôi phục.

Cho nên thời gian ở chung một tháng cùng nữ tử này, không phải là toàn bộ của hắn.

Mà chỉ là một mốc thời gian ngắn ngủi trong đời mà thôi.

Những thứ đó, đều không quan trọng.

Giống như mẫu thân hắn, sư phụ hắn.

Bọn họ đều không quan trọng.

Hoa Vô Khuynh quơ quơ tay.

Xốc chăn lên, ngồi ở mép giường.

Chờ người khác tới mặc quần áo.

Sau đó, hắn nhìn quần áo gác ở bên cạnh.

Nhìn trong chốc lát.

Hắn nhớ rõ, nữ tử kia có dạy hắn.

Hắn lấy quần áo lại đây.

Đứng lên, mặc vào từng chút một.

Cảm giác gì?

Có chút kỳ diệu.

Hoá ra quần áo có thể tự mình mặc.

Trước nay, đều không có người dạy cho hắn.

Hắn hạ mắt, lông mi rung nhẹ.

Nhìn quần áo trên người được mặc tốt.

Từ trước tới giờ đều không có ai thân thiết với hắn.

Khi còn nhỏ, hắn bị một người kỳ quái mang đi, để hắn ngâm mình ở trong thùng dược liệu.

Mỗi ngày sẽ cho uống một ít nước với thuốc bổ.

Lúc lớn hơn một chút, hắn bị sư phụ đem đi, nhưng mỗi ngày vẫn phải ngâm mình ở trong nước.

Tu luyện võ công.

Cùng với một ít thuốc.

Ảnh sẽ chiếu cố hắn.

Trước nay đều là như vậy.

Sau đó, sư phụ chết.

Hắn trở thành giáo chủ.

Sinh hoạt vẫn như cũ.

Không ai nói với hắn, hắn cũng có thể ăn bánh bao thịt.

Sau này, hắn mất đi ký ức, gặp Tô Yên.

Rõ ràng thời gian ở chung chỉ ngắn ngủi như vậy.

Hoa Vô Khuynh nhắm mắt lại.

Chỉ có thời gian không đến một tháng lại làm hắn cảm thấy chính mình đang tồn tại.

Đang nghĩ.

Tô Yên đã đi đến.

Trong tay bưng một chén canh gà.

“Lại đây, tới chỗ này uống canh gà.”

Hoa Vô Khuynh xoay người, nhìn về phía Tô Yên.

Hiện tại hắn đã khôi phục ký ức.

Nữ nhân này không quan trọng.

Hắn có thể trở về Ma giáo.

Tiếp tục cuộc sống trước kia.

Tuy rằng nghĩ như vậy.

Nhưng hắn theo bản năng đã chạy tới trước mặt Tô Yên.

Tô Yên nhìn hắn cúi đầu, mãi vẫn không uống.

Nàng khom lưng, cầm tay hắn.

“Sao vậy? Ngủ lâu quá không còn sức?”

Vừa nói, nàng vừa bưng canh gà lên.

Một muỗng một muỗng đưa đến bên môi hắn.

Theo thói quen trong quá khứ, Hoa Vô Khuynh liền hơi há mồm uống.

Ngẩng đầu, hắn vẫn luôn nhìn Tô Yên.

Nàng vẫn luôn đối xử với hắn như vậy.

Tô Yên lên tiếng.

“Chàng ngủ lâu quá, bánh bao thịt hôm nay khoan hãy ăn.”

Nói xong, nàng nhìn về phía Hoa Vô Khuynh.

Mà lúc này, Hoa Vô Khuynh đã dời tầm mắt nhìn về nơi khác.

Nàng đút hắn uống một ngụm lại một ngụm.

Hài hòa đến không tưởng.

Từ lúc tỉnh lại đến giờ, Hoa Vô Khuynh hơi khác thường, dĩ nhiên Tô Yên phát hiện được.

Chỉ là nàng không nói ra mà thôi.

Chờ hắn uống xong canh gà.

Nàng lên tiếng.

“Em muốn đi ra ngoài một lát, có lẽ chàng phải ở một mình trong phòng.”

Nghe xong, Hoa Vô Khuynh rốt cuộc cũng mở miệng.

Đại khái là vừa tỉnh lại, tiếng nói khàn khàn.

“Ta muốn ở cùng nàng.”

Hắn bắt chước bộ dạng lúc trước của mình, nói chuyện với Tô Yên.

Cũng không biết vì sao, hắn không muốn cho nàng biết mình khôi phục ký ức.

Tô Yên ngẩn người.

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Status: Completed Author:

Editor: Ư Ư (1-290), Tinh Niệm (lolite2511) (còn lại)

Thể loại: 【Bệnh kiều siêu ngọt sủng, 1VS1】

Mọi chuyện bắt đầu từ việc thần cách của Tô Yên bỗng một ngày bị rớt.

Lại bị một hệ thống bắt được và yêu cầu cô nếu muốn có lại được thần cách thì cần thực hiện những yêu cầu mong muốn của nam chủ.

Kết quả là, cô bắt đầu đi trên con đường công lược nam chủ

Thiếu niên kiệt ngạo cả mặt lệ khí:

"Cậu chỉ có thể thích một mình tôi."

Hoàng tử bệnh kiều ánh mắt sâu kín:

"Em nói em sẽ ở bên cạnh tôi cả đời."

Ảnh đế tà mị mắt đào hoa:

"Tiểu Tô Yên, lại đây hôn cái nào."

Tô Yên rối rắm, cô chỉ muốn tìm thần cách mà thôi, như thế nào còn bị quấn lên?....thấy người đàn ông trước mặt không thích hợp, lập tức sửa miệng, là là là, đều là vì anh, thích anh nhất!

Nam chủ đầy tay là máu, từng bước tới gần, lẩm bẩm:

"Em đã, nói, sẽ ở bên cạnh tôi, vĩnh viễn không rời."

Tô Yên nhẹ nhàng dỗ dành:

"Được được được, đều nghe anh, để em lau máu đi, đừng dọa người khác??"

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset