Edit: Minh Anh
Beta: Tinh Niệm
Có giác ngộ này.
Tô Cổ duỗi tay, cầm lấy ngân phiếu của Tô Yên.
Sau đó, thành thật mang theo Tiểu Hồng rời khỏi khách điếm.
Tiểu Hồng
“Tê tê tê tê tê?”
Chúng ta đi chỗ nào?
“Mua hồ lô đường.”
Tiểu Hồng kích động
“Tê tê tê tê tê.”
Ta muốn ăn bánh hoa quế
“Yên Yên nói ăn nhiều đồ ngọt sẽ bị sâu răng.”
Tiểu Hồng
“Tê tê tê tê tê.”
Răng của ta sẽ không sâu, dù là có chúng nó cũng sẽ bị độc chết.
Nhìn đi, nó có sự tự giác rất cao.
Sau khi Tô Cổ nghe Tiểu Hồng nói xong.
Cuối cùng vẫn quyết định mua bánh hoa quế cho nó.
Mà Tô Yên thì theo Ảnh rời đi.
Tiểu Hoa nhỏ giọng nói
“Ký chủ, chị đừng quên còn có nhiệm vụ chi nhánh đó ~~”
“Ừ”
Phải về nhà nguyên thân đi xem mẫu thân nàng.
Ước chừng đi đường được một ngày.
Tô Yên cùng Ảnh chạy đến cung điện trong Ma giáo vào lúc trời vừa tối.
Nếu Ảnh chỉ đi một mình, cả đi cả về cũng chỉ mất mấy canh giờ.
Dù sao hắn cũng có khinh công.
Nhưng mà, tu vi của Tô Yên thấp.
Nội công có cũng như không.
Thế cho nên thời gian đi đường chậm hơn rất nhiều.
Tô Yên đứng ở trước cửa cung điện.
Nhìn cánh cửa to lớn đen nhánh đang đóng chặt.
Ở phía trên cửa lớn có ghi một chữ ma, mang theo sự kiêu ngạo khí phách, khắc ở trên mặt cửa.
Ảnh đứng ở cửa, lên tiếng
“Giáo chủ, Tô Yên cô nương tới.”
Chẳng mất bao lâu,âm thanh bên trong truyền đến
“Vào đi.”
Ảnh duỗi tay, đẩy cửa to ra.
Liền thấy được Hoa Vô Khuynh ngồi ở trên ghế.
Hắn mặc y phục màu đỏ,mái tóc rối tung.
Ngồi ở trên chiếc ghế cao Ma giáo chí tôn.
Tám cây cột màu đỏ chống đỡ toàn bộ sức nặng của điện phủ Ma giáo.
Sàn nhà làm bằng đá cẩm thạch, chân đi lên phát ra tiếng lộc cộc.
U ám, nặng nề, yên tĩnh.
Đây là cảm giác đầu tiên ập vào mặt.
Ở trong đại điện rộng như vậy,không có người nào, chỉ có một mình Hoa Vô Khuynh.
Ảnh thức thời lui ra.
Rất nhanh, trong đại điện chỉ còn lại hai người bọn họ.
Ở trên chiếc bàn đặt phía trước Hoa Vô Khuynh,không có cái gì cả.
Chỉ có một cái chén.
Hắn nhìn Tô Yên thật lâu.
Sau đó cúi đầu, bưng chén lên, uống một ngụm.
Tô Yên không dừng lại, đi lên bậc thang, trực tiếp đi tới bên người Hoa Vô Khuynh.
Hoa Vô Khuynh buông chén trong tay.
Ngẩng đầu, mặt không có biểu tình.
Đôi mắt đen nhánh nhìn Tô Yên.
“Nàng phải ở chỗ này ba ngày mới có thể có được thuốc cứu người.”
Tô Yên vừa nghe, vừa đặt tầm mắt nhìn về phía thứ ở trong.
Nàng hỏi
“Đây là cái gì?”
Hoa Vô Khuynh trả lời
“Cơm”
“Vì sao chàng lại ăn cái này?”
“Ta vẫn luôn ăn cái này.”
Gương mặt hắn không có một chút biểu tình nào, mang theo một loại khí chất cô độc, lạnh lẽo.
Không phải hắn đang cố tình.
Chỉ là từng đấy năm tới nay, hắn đều là cái dạng này.
Tô Yên chớp chớp mắt, hỏi rất nghiêm túc
“Chẳng lẽ chàng không muốn ăn bánh bao nhân thịt?”
Hoa Vô Khuynh trầm mặc.
Tô Yên nhìn hắn không nói lời nào, lại nói
“Chàng có thể cho thủ hạ đi làm. Hoặc là đi mua.”
Hoa Vô Khuynh vừa nghe, nói ra ngoài cửa
“Ảnh.”
Đợi một lúc, người kia nhanh chóng xuất hiện, quỳ một gối xuống đất
“Giáo chủ.”
“Đi mua bánh bao nhân thịt.”
Ảnh sửng sốt.
Giống như muốn xác định, Ảnh lặp lại một lần
“Giáo chủ, ngài nói là bánh bao nhân thịt?”
Hoa Vô Khuynh nói
“Ừ”
Tuy rằng mệnh lệnh này rất kỳ quái, nhưng Ảnh vẫn đi làm.
Hắn hành động rất nhanh.
Không đến nửa canh giờ, ba chiếc bánh bao thịt nóng hôi hổi xuất hiện trước mặt Hoa Vô Khuynh.
Rất nhanh, Ảnh lại rời đi lần nữa.
Nhưng mà trước khi đi, hắn nhìn thoáng qua Tô Yên đứng ở bên cạnh.
Tô Yên cầm lấy một cái, đưa tới bên miệng Hoa Vô Khuynh
“Ăn đi.”