Edit: Ư Ư
Tiểu Hoa lên tiếng, “Oa! Ký chủ, đây là tấm bản đồ đó đó!”
Tiểu Hoa không nhịn được mà khen ngợi.
Ký chủ của nó giỏi quá đi mất!
Tình chàng ý thiếp với nam sủng mà cũng có thể tìm thấy bản đồ nữa chứ!
Phải biết rằng trong quyển sách này, nguyên thân mất vài tháng để tìm cách giải tấm da dê này mà vẫn không được đó.
Tô Yên cầm bản đồ nhìn kỹ, sau đó nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Dụ, “Thanh Phong Lĩnh là chỗ nào?”
Tiểu Dụ cẩn thận suy nghĩ một lát
Thanh Phong Lĩnh là nơi giao giữa ma tu và thanh tu, ngư long hỗn tạp.
Tô Yên nghe vậy gật gật đầu, “Được, ngày mai chúng ta sẽ đi tới đó.”
Tiểu Dụ nghe, dừng một chút rồi gật đầu, “Vâng thưa giáo chủ, đây là…”
Hắn thuận miệng hỏi một câu.
Tô Yên nhìn hắn một cái rồi ném tấm da dê kia cho hắn, “Một ngôi mộ của ma tu, nghe nói bên trong có thứ tốt.”
Trong mắt Phượng Dụ hiện lên một vệt sáng.
Vậy mà nàng lại nói mọi thứ cho hắn biết?
Hắn duỗi tay ôm nàng.
Với nàng mà nói, hắn chỉ là một nam sủng, không đến mức hắn hỏi cái gì sẽ trả lời cái đó.
Cho dù nàng là người đoạt xá thì cũng nên hiểu đạo lý này.
Không, hẳn là phải rất hiểu mới đúng.
Hắn ôm nàng, muốn bỏ qua sự rung động nhè nhẹ trong lòng.
Cuối cùng, hắn vẫn lên tiếng, “Giáo chủ, chuyện quan trọng như vậy ngài có thể không nói với Tiểu Dụ mà.”
Tô Yên nghe vậy nghiêm mặt lại, “Nói thì sao, nhiều lời như vậy làm gì?”
Chỉ là trong mắt Phượng Dụ thì khuôn mặt này không có đủ lực chấn nhiếp
Đặc biệt là khuôn mặt vẫn còn nét đỏ ửng sau khi hôn môi, nhìn nhìn chỉ cảm thấy mê người mà thôi.
Hắn nhìn Tô Yên, cánh tay lướt qua vòng eo nàng, yết hầu lăn lộn, “Giáo chủ, Tiểu Dụ đã nghiên cứu vài thứ trong bảy quyển sách mà ngài tặng.”
“Hả?”
Tô Yên còn chưa kịp phản ứng lại thì hắn đã tiếp tục nói: “Giáo chủ tu luyện mệt nhọc, bây giờ để Tiểu Dụ hầu hạ ngài nhé?”
Tô Yên nghe vậy cảm thấy rất… hợp lý.
Sau đó nàng xụ mặt đồng ý, “Ừm.”
Giây tiếp theo đã lập tức bị người kia bế lên đi về phía giường.
Phượng Dụ khàn khàn lên tiếng, “Giáo chủ yên tâm, Phượng Dụ chắc chắn sẽ dùng tất cả kỹ thuật của mình hầu hạ ngài thoải mái.”
Sau đó, nàng đã bị ném lên trên giường.
Quần áo rút đi, hồng la trướng noãn.
Chờ đến khi hai người không còn gì, Tô Yên mới bừng tỉnh, hóa ra là hầu hạ như vậy.
Nàng cũng nhớ tới, à, đúng rồi, bảy quyển sách mà nàng đưa cho hắn là bảy quyển sách xuân cung đồ.
Chỉ là đã không còn cơ hội hối hận nữa rồi.
Nàng bị hắn lôi kéo thử các loại tư thế xấu hổ, như vậy, như vậy, thậm chí giải khóa không ít tư thế Tô Yên chưa từng biết đến.
Mặt trời dần dần thức dậy, tiếng động trong phòng cũng dừng lại.
Mà tỳ nữ và thị vệ bên ngoài lại cực kỳ vui vẻ.
Chậc, căn cứ vào kinh nghiệm mấy lần trước, sau khi nam sủng Tiểu Dụ hầu hạ giáo chủ thì mấy ngày hôm sau ngài sẽ rất ỷ lại vào nam sủng.
Vậy là các nàng sẽ giảm bớt được xác suất gặp nguy hiểm à nha.
Mà cùng lúc đó, tuy Tiểu Dụ là một thanh tu, vốn nên không thể hòa bình ở chung với ma tu.
Vậy mà địa vị của hắn trong Ma giáo lại dần dần tăng lên.
Hiền thê trong truyền thuyết là đây chứ đâu.
Có thể làm vị giáo chủ vốn tàn ngược trở nên mềm mại như vậy.
Thật sự là quá lợi hại.