Chương 12: Phiền Muộn

Phiền Muộn

Xem bộ dạng thì cô nhóc này bị lão huyện thái lão gia râu dê cưng chiều mãi rồi thành hư. Dương Thu Trì bị Tống Vân Nhi kéo vào trong phòng, lão ngỗ tác cũng bước vào theo. Tình huống này dường như đã xuất hiện nhiều lần rồi, Tống tri huyện cũng hết cách, chỉ còn biết trút giận lên người dưới. Lão chỉ thẳng Lôi bộ khoái chửi ầm lên, đầu rung rung vừa tức vừa gấp, đôi mắt nhỏ cứ chớp chớp liên tục, hàm râu dê rung rinh, càng nói càng cà lăm: “Ta, ta chẳng phải đã nói, nói là không, không thể đưa tiểu thư đến chỗ, chỗ như thế này rồi sao? Đầu, đầu các ngươi nhũn ra hết, hết rồi hả? Lời, lời ta nói sao chẳng chịu, chịu nghe! Hử?” Lôi bộ khoái cùng mọi người im lặng như con ve sầu ngủ đông, đến cả thở cũng không dám.

“Ta chỉ có, chỉ có một đứa con gái, nếu, nếu vì đến chỗ xui rủi bất lợi này mà gặp, gặp tai, tai ương bệnh hoạn gì thì, thì coi ta, ta làm sao xử trí, xử trí các ngươi!” Tống trị huyện hậm hực nói, “Tên tiểu, tiểu ngỗ tác này không biết trời cao đất dày là gì, không biết sớm, sớm cản nó ra khỏi nha môn!”

Dương Thu Trì cùng mấy người tiến vào nhà, xuyên qua đại thính, vào đến buồng trong. Tống Vân Nhi nhìn tình cảnh trong phòng, cả kinh hô lên một tiếng, không tự chủ chụp giữ chặt cánh tay của Dương Thu Trì, móng tay nhọn đâm vào khiến hắn đau muốn lè lưỡi.

Trong phòng có đặt một giường gỗ thật lớn, chiếc màng duy nhất treo một bên đã bị kéo xuống, trùm tán loạn lên một thi thể nữ nhân nằm ở trên giường. Người ấy nằm ngữa lên trên, đầu tóc tán loạn, hai tay giao nhau trên đỉnh đầu, bị một chiếc áo lót nữ màu hồng cột chặt. Hai mắt nàng trợn trừng nhìn trần nhà, miệng cắn chặt, khóe miệng ứa tí máu tươi. Cái cổ trắng nhỏ hiện ra dấu vết bầm đen, bờ vai mịn màng trắng nõn tôn lên một bên nhũ phòng trắng bạch vun cao đang lộ rõ ra ngoài. Màn trướng chỉ che được nửa bên người, còn để lộ ra một bên đùi trắng như tuyết bỏ thỏng xuống sàn.

Quần áo vun vãi tán loạn trên mặt đất, trong đó có một váy lót màu hồng, một váy dài màu xanh, và một nội khố màu trắng.

Giữa phòng có kê một cái bàn tròn, trên có đặt một khai trà, một chiếc lá trà ướt át còn nằm trên mặt bàn, trên đất nhuốm chút nước trà. Mép bàn bên kia còn có mấy chung trà ngả nghiêng đổ vỡ. Trong ba cái ghế đặt cạnh bàn thì đã có hai cái ngã kềnh ra đất.

Cách bàn không xa còn một thi thể nữa, cũng nằm ngữa lên trời, hai mắt nhắm kín, trên cổ cũng có dấu vết bầm đen, tóc tai tán loạn, nhưng áo váy vẫn tương đối hoàn chỉnh, chỉ có chỗ ngực là bị kéo hở ra.

Dương Thu Trì phí rất nhiều sức mới thoát khỏi bàn tay của Tống Vân Nhi, trừng mắt nhìn ả bảo: “Nếu như cô sợ, thì còn nhất quyết cưỡng cầu ta dẫn cô đến đây làm gì?”

“Ai thèm sợ chứ?” Tống Vân Nhi sợ đến mặt mũi tái nhợt, đưa tay ra định bám tiếp Dương Thu Trì, bị hắn nhanh chóng tránh khỏi. Ả Tống Vân Nhi này tuy biết võ công, muốn học khí khái không sợ trời chẳng sợ đất của nam nhi, nhưng dù sao vẫn là một nữ hài tử, đột nhiên thấy hiện trường của vụ hung sát, liền sợ đến mặt mày thất sắc, khắp người run lên bần bật.

Lão ngỗ tác hỏi sơ qua tình hình ở chỗ Ân gia công tử, Ân gia công tử sụt sịt giới thiệu. Vị Ân công tử này tên là Ân Đức, hai lão ông lão bà ngoài kia là cha mẹ của y. Thi thể quần áo hoàn chỉnh nằm dưới đất là thê tử của y, tên Bạch Tố Mai. Thi thể nằm trên giường là muội muội thân sinh của Bạch Tố Mai, gọi là Bạch Tiểu Muội. Tỷ muội nhà họ Bạch có phụ thân là tổng đốc ở Trữ Quốc phủ (thuộc An Huy), chính là một vị lục phẩm võ quan của Minh triều, cao hơn nhiều so với phẩm quan của huyện thái lão gia.

Lão ngỗ tác chống quài trượng đi đến bên giường, vén màn che thi thể, lộ ra thân thể xinh đẹp nõn nà như hoa như ngọc của Bạch tiểu muội, quan sát từ đầu đến chân, sau đó nói: “Ghi chép! Thi thể nằm ngữa thẳng mặt, hai tay bị áo lót cột chặt trên đầu…” Phát giác Dương Thu Trì đứng sau lưng không hề động tĩnh gì, bèn quay lại trừng mắt nhìn hắn, hừ mũi bảo: “Ngươi đang làm gì đó? Tại sao không ghi lại bản ký lục mô tả thi cách? Chẳng lẽ còn muốn ta tự thân động thủ sao?”

Dương Thu Trì lúc này mới biết lão ngỗ tác đang nói với mình, vội hỏi: “Thi cách? Thi cách là cái gì? Ở chỗ nào?”

Nguyên “Thi cách” là một loại bản khai hay bản kê trong quá trình kiểm nghiệm thi thể của ngỗ tác thời cổ đại, ghi chú lại tình huống và thân phận cơ bản của người chết, hiện trạng kiểm thi, tình trạng gương mặt, thân thể, nguyên nhân tử vong… Nó tương tự với bút lục khám nghiệm hiện trường ở thế giới hiện đại, hay là báo cáo kiểm nghiệm thi thể. Hai loại văn bản này Dương Thu Trì đương nhiên biết rõ, nhưng hiện giờ là ở Minh triều, quy cũ ở đây nhất định là không giống với hiện đại, nên hắn nhất thời lúng túng đầu óc, chẳng biết phải làm gì.

Lão ngỗ tác sầm mặt lại mắng: “Cái tên tiểu súc sanh nhà ngươi, cái gì cũng không mang theo thì còn làm quái gì được?”

Dương Thu Trì tức giận bốp chát lại: “Ê! Lão già râu, sao lại cứ tùy tiện mắng người mãi thế?”

Dương Thu Trì không biết rằng, học trò ở cổ đại có thân phận còn thấp hơn so với người hầu trong nhà, mắng chửi mấy câu là còn nhẹ. Sư phụ thượng quyền hạ cước với đồ đệ là chuyện bình thường. Hắn tá thi hoàn hồn vào thân thế này, chính là học trò của lão ngỗ tác. Sư phụ mắng đồ đệ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, không ngờ hắn lại dám mắng lại. Lão ngỗ tác sửng người, liền đó lắp bắp la to: “Ngươi quả nhiên dám nói chuyện như thế với ta, quả là phản rồi! Phản rồi!” Nói rồi khắp người run rẫy, suýt chút nữa té ngồi xuống đất.

Minh triều vốn là xã hội rất tôn trọng lễ nghi, cương thường. Tên ngỗ tác tiểu học đồ này lại dám nhục mạ sư phụ trước mặt mọi người, khiến Tống Vân Nhi và Ân Đức đứng bên cạnh cũng kinh ngạc đến ngây người. Tống Vân Nhi chọc chọc vào sau eo của Dương Thu Trì, hỏi: “Sao ngươi dám nói chuyện với sư phụ của ngươi như vậy?”

“Cô cũng nghe thấy rồi đó, là lão mắng ta trước mà!” Dương Thu Trì làm vẻ mặt rất vô tội.

Không chờ Tống Vân Nhi nói tiếp, lão ngỗ tác đó đã vung quài trượng lên, vừa chửi mát vừa đánh vào mặt vào đầu Dương Thu Trì.

Dương Thu Trì tuy không biết võ công, nhưng vẫn có năng lực tránh né quài trượng của một lão đầu. Hắn vừa lùi ra sau tránh né, vừa kêu lên: “Ây ây! Lão sao lại động thủ đánh người nữa rồi?”

“Lão tử… Lão tử hôm nay phải đánh chết ngươi… Ngươi là cái tên súc sanh!” Hàm râu bạc của lão ngỗ tác rung lên bần bật, nghiêng nghiêng ngã ngã vung quài trượng rượt theo đánh Dương Thu Trì. Dương Thu Trì vừa chạy xoay quanh bàn tránh né, miệng vừa la bài hải, nhưng vẫn không dám đánh lại lão đầu này.

Lão ngỗ tác đuổi hết hai vòng mà chẳng đánh trúng Dương Thu Trì cái nào, đã mệt thở dốc hù hụ, chống quài trượng đứng im một chỗ thở. Tống Vân Nhi và Ân Đức định bước tới khuyên, lão ngỗ tác đã nâng cánh tay khô đét đầy da nhăn, run rẫy chỉ thẳng mặt Dương Thu Trì: “Giỏi cho tên tiểu súc sinh ngươi! Giỏi! Từ rày về sau, ngươi không phải là đồ đệ ta nữa! Ngươi cút đi! Cút gắp cho ông nhờ!”

“Cút thì cút! Có gì mà không được chứ!” Dương Thu Trì quay người bỏ đi ra ngoài cửa, đụng mặt với mấy người đang đi vào. Hắn đang cơn giận dữ, cũng không thèm nhìn, đưa tay định hất mấy người này ra, thân người lách qua khỏi cửa.

Nhưng cánh tay chưa kịp với tới, thì đã bị một trảo chụp lấy đẩy vào, cùng lúc đó là giọng nói của Lôi bộ khoái cất lên: “Huyện đại lão gia đến rồi, không được vô lý như vậy!”

Dương Thu Trì định thần nhìn kỹ, người đang đến quả thực là huyện thái lão gia râu dê vừa rồi, bên cạnh là Lôi bộ khoái, phía sau còn có Ân lão thái gia và lão thái thái cùng các tùy tòng. Bọn họ nghe trong này náo loạn, cho nên mới tiến vào xem xét.

Tống tri huyện trừng mắt quét quanh mọi người, mặt âm trầm cất giọng nhát gừng hỏi: “Nháo, nháo nhào cái gì đó?”

Ân Đức bước lên một bước, thưa: “Hồi bẩm lão gia, không có chuyện gì lớn, vị học đồ tiểu ca này quên mang theo Thi cách, lão ngỗ tác đang giáo huấn hắn.”

Tống tri huyện nhìn qua phía chỗ lão ngỗ tác. Lão ngỗ tác đã bị Dương Thu Trì chọc đến toàn thân rung lẫy bẫy, chỉ biết cúi người ho mấy tiếng, không nói được lời nào.

Ân Đức quay đầu nhìn hai thi thể nằm dưới đất và trên giường, rồi quay đầu lại, lệ rơi lả chả nói: “Lão gia, thân xác hai tỷ muội của tiện nội đã nằm ở đây đã lâu, chân hung còn ung dung ngoài vòng pháp luật, lão ngỗ tác thân thể bất an, hay là để vị học đồ tiểu ca này đến khám nghiệm xác, nhằm phá án cho nhanh?”

Nạp Thiếp Ký

Nạp Thiếp Ký

Score 7
Status: Completed Author:

Truyện kể về một vị bác sĩ pháp y tá thi hoàn hồn trở về thời đại nhà Minh, trở thành một vị ngỗ tác học đồ (người học việc trong khám nghiệm xác chết), có một gia đình bần hàn, một bà mẹ già và một cô vợ giữ nghiêm tam tòng tứ đức nhưng không thể sinh con. Hắn ngoại trừ ứng đối với các loại gian sát, hung ác, còn bị áp lực nối dõi tông đường.

Để hoàn thành trách nhiệm truyền tông trọng đại đó, hắn đã tiến bước mạnh trên con đường làm quan, kiếm tiền nạp thiếp. Có điều, chuyện kỳ quái cứ liên tiếp phát sinh, khiến hắn từng bước thâm nhập vào một thế giới vô cùng bao la và phức tạp.

Bằng kiến thức pháp y của mình, hắn làm được gì? Vợ và thiếp khác nhau như thế nào? Truyện viết theo lề lối "Một vấn đề trung tâm, hai loại đại sự cùng lúc xảy ra, ba loại biện pháp được áp dụng để giải quyết." Vấn đề "trung tâm" là phá án, hai đại sự đi song song là "nạp thiếp" và "sống qua ngày", ba biện pháp giải quyết là "quyền lực", "danh khí" và "sảng khoái".

Truyện được Mộc Dật, một tác giả mới nổi viết. Lúc đầu, tác phẩm này không được quan tâm mấy, do loại truyện thuộc loại "sắc tình" xuất hiện quá nhiều trên mạng.

Có điều, khi độc giả càng đọc vào nội dung của nó, thì phát hiện quả thật đây là một chuỗi sự kiện có đầu có đuôi gắn kết chặt với nhau.

Cái gọi là "nạp thiếp" khiến người đọc liên tưởng đến tính không nghiêm túc của tác phẩm, nhưng dần dần, họ chợt nhận ra, đây là một tác phẩm xứng đáng bảo vệ cho nữ quyền: nó nói lên những tình cảm âm thầm, éo le của người trong cuộc.

Có thể người đọc đã từng học hay nghe nói ở đâu đó "xã hội phong kiến là thối nát". Nghe đơn thuần như vậy hơi khiên cưỡng và nhàm tai.

Thực tế trong tác phẩm của Mộc Dật, "sự thối nát" đó được khắc họa ở rất nhiều mặt, không những là thối nát không, mà có sướng có khổ, có lý có do, và tất cả đều rất con người.

P/s : truyện này đúng là 1 tuyệt phẩm khi đọc cứ muốn đọc mãi, với những tình tiết li kỳ hấp dẫn

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset