Quyển 5: Chương 18

Chương 18

Tử sát (tam)

Trạch Tú cũng không có tinh lực mà quản hắn, cầm Toái Tuyết, lảo đảo chạy lên núi.

Hình như hắn đã từng nghe nói đến loại độc Tử Sát này, không một ai biết được là ai nghiên cứu ra loại thứ đáng sợ này, không có giải dược, sau khi trúng độc thì toàn thân sẽ đau nhức giống như bị dao cắt, cuối cùng sẽ chết vô cùng thê thảm.

Hắn thở hồng hộc, cúi đầu nhìn cổ tay, chỗ bị châm đâm chảy ra một giọt máu cỡ hạt đậu, đen như mực, trong nháy mắt đã đọng lại trên cổ tay mà không chảy xuống.

Lòng hắn phát lạnh, liền rạch một đao trên cánh tay, máu chậm rãi chảy ra, vẫn là màu đỏ, có vẻ như độc đã bị huyệt đạo cản trở, không lan tràn quá nhanh.

Hy vọng sư phụ còn ở Thái Hoa sơn! Nếu không chắc chắn hắn sẽ bỏ mạng ở đây.

Đột nhiên phía trước truyền tới tiếng bước chân. Hắn miễn cưỡng ngẩng đầu, nhìn thấy Tiểu Man đang vội vã chạy xuống, bắt gặp sắc mặt xám trắng của hắn, nàng bị dọa xanh mặt.

“Trạch Tú!” Nàng xông lên đỡ lấy hắn, “Chàng sao vậy?”

Trạch Tú tức giận: “Nàng xuống đây làm gì?”

Hai mắt Tiểu Man rưng rưng: “Ta… Tiểu Ngoan của ta bị quỷ trộm đi rồi! Con quỷ kia không thấy bóng dáng, chỉ có tiếng nói thôi. Nó còn nói nếu như ta không đi, hắn sẽ ăn trộm tất cả tiền trên người ta, còn cởi sạch quần áo ta rồi treo trên cây làm cái xác khô… Ta không có cách nào cả…”

Trộm tiền cũng thôi đi, nhưng lột quần áo treo lên cây thì thà rằng nàng xuống núi để người giết chết còn hơn.

Trạch Tú thở dài một hơi, hai chân mềm nhũn ngã ra đất, cảm thấy hai đùi dần dần run lên. Không thể nhúc nhích, hắn cảm thấy hoảng sợ, vội la lên: “Nàng… mau mau rạch một đao lên cánh tay ta!”

Tiểu Man không biết rốt cuộc hắn bị làm sao, sợ tới luống cuống tay chân, lập tức nghiêm mặt rạch một đường trên tay hắn. Máu tươi đen sì trong nháy mắt trào ra, giống như một dòng mực, chảy một vòng quanh miệng vết thương rồi nhanh chóng đọng lại. Nàng kinh hoàng: “Là độc!”

Trạch Tú cảm thấy cảm giác đau đớn dần dần lan tràn, sắc mặt hắn trắng bệch, đầy đầu mồ hôi lạnh, đột nhiên ôm lấy cánh tay nàng, lạnh lùng nói: “Nàng mau lên núi đi! Đi một mình! Bị lột quần áo treo lên cây cũng đừng sợ!”

“Ta không đi!” Nàng kêu lên.

“Nghe lời!” Hắn đã dần dần mất đi sức lực nói chuyện, “Tiểu Man, nàng, nàng phải nghe lời…”

Nàng gấp đến độ nước mắt chảy ròng ròng, đột nhiên nắm lấy cánh tay hắn, dùng sức kéo lên núi. Trạch Tú vốn bị đau đến sắp hôn mê, bị nàng kéo lại tỉnh lại, hắn thấp giọng nói: “Nàng lên một mình đi, còn có hy vọng sống, đừng để bị Thiên Sát Thập Phương bắt đi.”

Nàng không nói lời nào, chỉ cố sức kéo hắn đi. Hắn còn cằn nhằn lầm bầm phía sau, muốn nàng đi một mình, Tiểu Man đột nhiên nói: “Ta không đi! Cùng lắm ta sẽ chết cùng chàng! Sống ta còn không sợ, còn sợ chết hay sao?”

Trạch Tú hơi máy môi, muốn nói gì đó lại không nói ra, đau nhức từng cơn dâng lên cắn nuốt hắn. Hắn hôn mê!Tiểu Man dùng hết sức bình sinh kéo hắn, cố chấp mà kéo, ngay cả thần tiên có ở đây cũng không cách nào khuyên bảo nàng.

Đột nhiên, nàng nhớ tới một đêm lửa đỏ tàn sát bừa bãi kia, nàng đứng bên ngoài bất lực kêu gào, trong lòng như có vô số đao kiếm cắt qua, loại đau đớn này đúng là suốt đời khó quên. Nếu người ở trong nhà là Trạch Tú, nàng sẽ làm sao?

Trơ mắt nhìn hắn chết, trong lòng nàng khoét ra một chỗ trống lớn, không còn một thanh âm nào có thể lọt vào.

Trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ, cứu sống hắn! Hoặc là cùng chết.

Không biết chân nàng dẫm phải cái gì, đột nhiên trượt đi, té lăn ra đất, khắp mặt toàn bùn đất. Nàng tùy tiện lấy tay xoa xoa, lại túm cánh tay Trạch Tú tiếp tục đi lên.

Bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng bước chân, nàng quay đầu lại, thấy Quý Chớ Ly sắc mặt tái nhợt đứng phía sau, nửa người hắn ướt sũng máu, cánh tay phải đã bị chặt đứt. Trên mặt hắn có nét cười quỷ dị, đi tới thấp giọng nói: “Hắn sẽ phải chết chắc. Ngươi tốt nhất là theo ta đi, tiên sinh nhà ta muốn gặp ngươi.”

Tiểu Man coi như không nghe thấy, vẫn tiếp tục đi tới, Quý Chớ Ly nhíu mày nói: “Thật ra ta không phải là người nhẫn nại…”

“Im miệng!” Nàng ngắt lời hắn, quay đầu lại lạnh lùng nhìn: “Ta cũng không phải là kẻ kiên nhẫn. Ta nghĩ tiên sinh nhà ngươi cũng sẽ không thích gặp một người chết đâu! Hắn mà chết, ta tuyệt không sống một mình!”

Quý Chớ Ly hơi sững lại, nhưng ngay sau đó hắn liền phóng tay tới bắt nàng. Tiểu Man rút một thanh chủy thủ trong ngực áo Trạch Tú ra, đang định tự cắt cổ thì thấy hắn đột nhiên dừng lại, một chân giơ lên, tay trái vươn dài lại đây, hắn dừng lại trong tư thế cổ quái đó giống như một pho tượng.

Tiểu Man ngây ngẩn cả người, không hiểu rốt cục có chuyện gì xảy ra. Quý Chớ Ly căn bản cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là hắn không thể động đậy, cũng không thể nói chuyện.

Một tiếng “bụp” rất nhỏ vang lên, hắn lảo đảo một cái, đã có thể hoạt động trở lại. Hắn vội vàng quay đầu xem xét chung quanh, nhưng bốn bề toàn là loạn thạch lởm chởm, trong rừng ngoài những chồi cây xanh non thì không có bất cứ một ai, cũng không có nơi nào có thể ẩn núp được. Hắn lắc lắc đầu, vừa định tiếp tục bắt Tiểu Man, ai ngờ tay vừa đưa ra một nửa, lại “bụp” một cái, hắn lại bị dừng tại chỗ.

Tuy nhiên, lần này hắn đã có thể nói chuyện, cho nên lớn tiếng nói: “Cao nhân phương nào?”

Không ai để ý đến hắn. Tiểu Man cũng nhìn xung quanh, chợt nghe phía trên truyền xuống thanh âm hơi khàn khàn: “Trả lại ngựa cho ngươi, đưa hắn lên núi đi.”

Tiểu Man vội vàng ngẩng đầu, bên trên trống trơn, không có nửa bóng dáng, nhưng phía sau thực sự có tiếng vó ngựa, là Tiểu Ngoan đang chạy tới. Tiểu Man mừng rỡ như điên, dùng hết sức ôm lấy Trạch Tú, nhưng nàng sức yếu, không làm sao đưa hắn lên lưng ngựa được, phía sau lại có tiếng nói: “Đúng là không có chút công phu nào.”

Tiếng nói vừa dứt, trong tay nhẹ bỗng, không biết làm sao mà Trạch Tú đã nằm trên lưng ngựa rồi. Lúc này nàng đã nghe rõ giọng nói kia, chính là tiếng của con quỷ lúc trước dọa lột quần áo rồi treo nàng lên cây. Nàng không kịp tìm hiểu xem vị quỷ tiên sinh này rốt cuộc là hảo tâm hay là có ý xấu, liền nhảy lên lưng ngựa, chạy như điên lên núi.

Quý Chớ Ly như nghe thấy cả tiếng mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống, lo lắng không biết người này sẽ đối phó với mình như thế nào.

Chợt nghe thấy người kia nói: “Ngươi đứng ở đây một ngày một đêm, trông cửa cho ta.”

Hắn đầy người mồ hôi lạnh, một chữ cũng không thốt ra được.Tiểu Man giục ngựa chạy lên đỉnh núi, thấy xung quanh lổn nhổn toàn là đá, phía trước có một sườn núi thấp, dường như còn có sơn động, có lẽ quỷ tiên sinh kia ở đó. Nàng vừa xuống ngựa thở hổn hển một hơi, đang định dắt ngựa lên thì lại nghe thấy quỷ tiên sinh nói: “Quá chậm chạp, ta chờ một lúc lâu rồi.”

Nàng giật bắn người, vội vàng quay đầu lại, lần này rốt cục đã nhìn thấy quỷ tiên sinh. Hắn là một lão già tầm hơn sáu mươi tuổi, râu tóc hoa râm, trông quả thực bình thường đến không thể bình thường hơn, chỉ cần đi trên phố liếc mắt một cái là thấy cả chục người như thế.

Thấy Tiểu Man nhìn mình chằm chằm, hắn mỉm cười: “Đi lên đi, không muốn nam nhân của ngươi sống sao?”

Tiểu Man vội vàng dẫn ngựa lên sườn núi, đi vào sơn động. Bên trong sơn động rất rộng, bố trí như một gian phòng ở. Dưới đất có một lớp cỏ khô, trên cỏ khô là lớp da hổ, còn có một người đang nhắm mắt nằm trên đó, tóc đen rối loạn, sắc mặt tái nhợt.

Tiểu Man vừa nhìn thấy gương mặt kia thì hai chân như mềm nhũn ra.

Thiên Quyền! Hắn không chết?

Lão đầu kia cũng đi vào, tiện tay vứt Trạch Tú đang nửa sống nửa chết xuống đất, sau đó lần mò trong ngực áo Trạch Tú, lấy ra một cái hộp, bên trong có cây thiết châm màu lam sáng bóng, đúng là cây châm mà Quý Chớ Ly đã dùng làm Trạch Tú bị thương. Hắn cầm lên tay, nhìn ngắm một hồi, trầm ngâm thật lâu.

“Hả? Sắc mặt ngươi không đúng, cũng biết tiểu tử này sao?” Lão đầu bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Tiểu Man.

Sau một lúc run rẩy, Tiểu Man mới nói: “Đúng, đúng vậy. Ta… biết hắn. Ta nghĩ rằng hắn… đã chết. Là lão bá bá đã cứu hắn sao?”

Lão bỏ hộp thiết châm sang một bên, lấy trong ngực áo ra ngân châm của mình, vạch áo Trạch Tú ra, đâm châm lên ngực, trán và đan điền hắn, một bên nói: “Uhm… lúc ta gặp hắn, hắn đã trúng độc nặng, sau một hồi đấu với một lão già rất lợi hại thì có người đến giúp lão già kia, ta thấy hắn sắp chết nên ra tay cứu giúp. Cái mạng của hắn có thể kéo về hay không còn phải xem thiên ý. À, mà tiểu tử này cũng thế.”

Nói xong, hắn đạp Trạch Tú một cái, thực không khách khí.

Tiểu Man vội la lên: “Ông làm gì vậy! Hắn đã sắp chết ông còn đá hắn!”

Lão đầu cười tủm tỉm nói; “Trên đời này ngoài ta ra thì không có ai có thể đá hắn. Ngươi biết ta là ai không?”

Tiểu Man lắc lắc đầu, đột nhiên một ý nghĩ lóe lên: “A, ông là sư phụ hắn!”

Lão đầu cười nói: “Đúng rồi. Người quan trọng như vậy mà phải nhắc mới nhớ, cũng không thông minh lắm, nhưng trên người thì thật là nhiều tiền.” Hắn lấy ra một cái túi, sắc mặt Tiểu Man nhất thời tái mét, đó là túi tiền của nàng! Hắn trộm khi nào vậy?

Hắn lấy đám ngân phiếu bên trong ra, phẩy phẩy, tán thưởng: “Một tiểu nữ oa như ngươi mà trên người cũng có ngân phiếu ba bốn ngàn lượng, thật là giàu có nha.”

Nàng còn có nhiều hơn giấu ở trong bọc quần áo kìa. Tiểu Man không dám nói, chỉ cười làm lành: “Lão nhân gia ngài thích thì cứ cầm đi, coi như là ta hiếu kính ngài. Vậy, độc của hai người bọn họ…”

“Uhm, ta đã nói rồi, phải xem thiên ý.” Hắn đứng lên, đi vào gian sau của sơn động, quay đầu vẫy tay với nàng: “Không cần gấp, lại đây đi. Rửa mặt đi, ta thấy con gái bẩn thỉu thì rất không vui.”

Ngao Du Giang Hồ

Ngao Du Giang Hồ

Score 9
Status: Completed Author:

Nữ chính Tiểu Man, con vợ cả, mẹ nàng bị cha nàng bỏ rơi, trở thành cái người điên, tuổi thơ của nàng đầy những tiếng nhiếc móc, chửi bới, đói khổ. Đến khi mẹ nàng chết đi, cha nàng dẫn theo nhị nương đang có bầu về, một nhà bốn người sống với nhau. Cái đặc biệt là Tiểu Man này không thù hận hằn học gì cả, nàng thậm chí còn ngọt ngào lễ phép, cả nhị nương cả đệ đệ hòa cha nàng, cả thôn cả xóm ai cũng yêu quí Tiểu Man bởi nàng nhu thuận dịu dàng, biết nghe lời.

Thực ra nhầm rồi, đấy là bề ngoài thôi, Tiểu Man xảo trá, thị tiền như mạng, lừa người thành tinh, ước mơ là làm cái tiểu phú bà, khai cái kĩ viện rồi mua một đống mĩ nam tử về dưỡng, ai cũng bị nàng vẻ bề ngòai cấp lừa gạt. Một lần cơ duyên xảo ngộ, nàng bị người ta đánh một chưởng vào ngực, lại nhặt đc một cái sừng rồng nhỏ, tính đem bán, ai ngờ chưa kịp bán đi thì bị một đám người cưỡi lạc đà đến dùng 3 nghìn lượng bạc mua đi, nói nàng là Thương Nhai thành Tiểu Chủ bị thất lạc, người ta đón nàng về để giúp đỡ nàng trả cái thù diệt thành. Tiểu Man vô duyên vô cớ thành cái người giả mạo, câu chuyện bắt đầu từ đây.

Nàng gặp đầu tiên là nam phụ Thiên Quyền, bạch y công tử, lạnh lùng trong trẻo, bất nhiệm hạt bụi, trên lưng khóac cây cung Thần Võ, cưỡi con lạc đà trắng, hắn là người của Bất Quy Sơn, chính là đám người cho nàng là Thương Nhai thành tiểu chủ, nàng đầu tiên là nịnh bợ hắn, nịnh bợ không xong đâm ra ghét cái ghét đắng cái mặt như tảng băng í, hắn là người đầu tiên không bị vẻ ngoài của nàng lừa đảo, thậm chí lúc nàng cậy mấy viên ngọc gắn trên tường của Bất Quy Sơn hắn còn bắt nàng đem trả lại, cay a cay, ghét lắm.

Về sau nàng trốn đi Bất Quy Sơn, vượt sa mạc, gặp được nam chính Trạch Tú , anh này chuyên gia đi bắt tội phạm tống quan phủ nhận tiền thưởng, thực ra sau lưng anh có một thế lực rất lớn) huyền bào phần phật, trên lưng đeo 3 thanh trường kiếm. Anh cứu nữ chính của chúng ta, tưởng nàng là Thương Nhai thành tiểu chủ, bắt về Bất Quy Sơn, Tiểu Man lại bắt đầu giở trò nịnh nọt , nhưng anh này là người thứ 2 không bị cái mặt đểu kia lừa, mắng luôn, đồ con khỉ đồ con heo này nọ , Tiểu Man bạo phát, chả giữ cái gì hình tượng nữa. Lần đầu gặp anh bảo chị đồ con khỉ đồ này đồ nọ, chị bảo anh đồ nam kĩ đồ trai bao đồ bất nam bất nữ (Thiên Quyền đẹp kiểu lạnh lùng trong trẻo, Trạch Tú đẹp kiểu tà mị ngả ngớn).

Đoạn đầu hài hước, đoạn sau sâu lắng cảm động, nữ chính thật ra sâu bên trong tâm hồn nàng cũng không phải thực xảo trá, nàng mê tiền, đó là vì từ nhỏ lớn lên, nàng chưa từng có cái gì thực là của nàng, có rồi lại mất, nàng rất sợ mất mát, nên chỉ có tiền, thực không bỏ nàng mà đi..nàng yêu Trạch Tú, lại sợ mất hắn, không dám tiến đến, cũng không thể lùi lại, sợ rằng hắn bảo hộ nàng chẳng qua chỉ vì nghĩ đến nàng là thương nhai thành tiểu chủ, nếu hắn biết nàng không phải, khẳng định hội bỏ nàng mà đi, giây phút kẻ thù đang kề đao vào cổ nàng, rồi lại nói cho Trạch Tú Tiểu man kì thực chẳng phải cái gì tiểu chủ, Trạch Tú quay mặt đi không nhìn nàng, một người tham sống sợ chết như Tiểu Man lại thầm nghĩ, thực ra, chết cũng không phải cái gì không tốt .

Trạch Tú, bề ngoài hắn thô lỗ lại ngả ngớn, tiêu sái trên giang hồ không vướng bận điều gì, kì thực hắn lúc nào cũng khuyết thiếu cảm giác an toàn, đọc phiên ngoại mới thấy tuổi thơ của hắn thực không tốt đẹp, trước khi yêu Tiểu Man, hắn một người hành tẩu giang hồ,3 thanh đao nhiễm không biết bao nhiêu máu,nữ nhân đến với hắn, hắn chưa bao giờ từ chối, chỉ là các nàng không bao giờ được chạm vào hình xăm kì lân hung dữ trên cơ thể hắn. Trước đây hắn luôn thích nữ nhân ôn nhu, từ khi yêu Tiểu Man, hắn ngược lại học thế nào là ôn nhu, khi ngủ lúc nào cũng phải nắm lấy bàn tay nàng, muốn ở bên nàng, nghe nàng vừa nấu cơm vừa khe khẽ hát những bản đồng dao, hay ngắm khuôn mặt nàng đang chăm chú thêu khăn được chiếu sáng bởi ánh nắng ấm áp …

Thiên Quyền, bề ngoài lạnh lùng, kì thực hắn đối Tiểu Man tốt lắm, chẳng qua tâm cơ, âm mưu quá lớn, hắn bị rất nhiều xiếng xích trói lại, không thể như nàng kia tiêu sái như gió, hắn khát khao được phá cái kén bao vây hắn, sống một cuộc sống tự do, đi yêu nàng.. Về Thiên Quyền có lẽ nhiều người sẽ nghĩ theo một cách riêng, nhân vật này khó dùng từ để tả lắm .. Tình cảm của Tiểu Man đối Thiên Quyền càng khó tả hơn, không phải yêu, cũng không phải đơn thuần là biết ơn , nói thế nào nhỉ, ta cảm thấy giống Bạch Thiển đối Mặc Uyên trong Tam sinh ấy, nếu như không có nam chính, nam phụ tiếp tục đối tốt, tiếp tục tiến tới thì chắc chắn sẽ được mĩ nhân . May mắn cuối cùng anh cũng buông tay được, phá kén mà bay, tự tìm một cuộc sống mới, thật hy vọng anh tìm được hạnh phúc của chính mình.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset