Con khỉ quỳ trước cửa chùa đã sáu ngày rồi.
Một chiếc lá rớt từ trên cây xuống đầu nó, nó vẫn chẳng nhúc nhích.
Rồi một con bọ rùa nghênh ngang đi tới bên cạnh nó, ngẩng đầu nhìn nó một cái, rồi lại nghênh ngang bỏ đi.
– Ta đi hết mấy vạn dặm đường, trải cả trăm cay nghìn đắng, quyết không thể đến cửa đắc đạo lại dừng được!
Lại nghe có tiếng người ca thán:
– Cửa? Tâm chưa đến, thân dù có qua vạn dặm đường cũng chẳng gõ được đến cửa kia đâu!
Con khỉ quay đầu:
– Ngươi là…?
Một bóng áo trắng từ bên kia núi đi tới, nhẹ nhàng như chân không chạm đất, đi vòng về phía sau con khỉ, ra là một thanh niên đang mỉm cười. Gió thổi lên góc áo y, y đứng đó, tĩnh lặng như hợp thành một thể cùng trời đất.
– Ngươi vừa mới từ bên kia đi tới, sao ta lại có thể nghe được tiếng ngươi nói chuyện ngay bên cạnh nhỉ?
– Thân chưa đến, tâm đến là được!
– Vậy sao?
– Ầy, đừng nói là ngươi nghe hiểu nhé!
Người áo trắng cười cười nói.
– Ta mặc dù không biết ngươi định nói cái gì, nhưng ta đoán ngươi muốn nói khi ngươi và người khác nói chuyện, không cần trực tiếp ở cạnh bên, chỉ cần dùng tâm ý truyền đạt là được!
Người áo trắng sửng sốt:
– Con khỉ này, ngươi được kẻ khác chỉ điểm cho đúng không?
– Không phải, là trước kia ta từng thử qua rồi!
– Khụ khụ, cái gì? Ngươi từng thử qua?
– Ta sinh ra ở tảng đá ở Hoa Quả sơn, không cha không mẹ, người khác đều khi dễ ta, vì thế mà chỉ có thể hằng đêm ngồi trong động nói chuyện mình, không ngờ lại có kẻ nghe được.
– Kẻ đó tai cũng thật là tốt!
– Không, kẻ đó dụng tâm mà nghe thấy!
– Đó là ai?
– Là một cái cây cổ thụ.
– Cây mà cũng có tâm sao?
– Nó vốn không có tâm, sau lại có con sóc sinh ra trên người nó. Nó và con sóc kia ở cùng một chỗ, con sóc thành tâm của nó, giúp nó suy nghĩ.
– Ra vậy!
Người áo trắng cười vui vẻ:
– Thú vị thật, ngươi nói thêm đi!
– Chuyện ở Hoa Quả sơn có nói bảy ngày bảy đêm cũng chẳng hết, chi bằng hôm nào chép lại thành một quyển sách đi. Ơ, ta đang nói cái gì vậy nhỉ?
– Sao? Ha ha…
Người áo trắng ngẩng đầu nhìn trời sao:
– Ngươi biết không? Chúng ta sống trên thế giới này, lúc nào cũng bị bọn họ nhìn chăm chú. Có khi bọn họ sẽ mượn chúng ta nói ra lời bọn họ muốn nói nữa. Vạn vật trên đời này đều có thể bị biến ảo bất cứ lúc nào, nếu ngươi không muốn bị biến ảo, phải biết trước mình là cái gì đã.
– Ngươi nói gì mà biến với không biến thế?
– À, ngươi có biết cái gì là úm ma ni bát mễ hồng không?
– Úm ma ni bát mễ hồng là gì?
– Úm ma ni bát mễ hồng là…
Người áo trắng hát:
Phật tức tâm hề tâm tức phật, tâm phật tòng lai giai yếu vật. Nhược tri vô vật hựu vô tâm, tiện thị chân tâm pháp thân phật. Pháp thân phật, một mô dạng, nhất khỏa viên quang hàm vạn tượng. Vô thể chi thể tức chân thể, vô tương chi tương tức thực tương. Phi sắc phi không phi bất không, bất lai bất hướng bất hồi hướng. Vô dị vô đồng vô hữu vô, nan xá nan thủ nan thính vọng. Nội ngoại linh quang đáo xử đồng, nhất phật quốc tại nhất sa trung.
Nhất lạp sa hàm đại thiên giới, nhất cá thân tâm vạn pháp đồng. Vạn thế luân hồi nhất thuấn vĩnh. Thiên biến vạn hóa bất ly tông, tri chi tu hội vô tâm quyết, tiện thị úm ma ni bá mễ hồng.”
Bản dịch nghĩa (không đảm bảo đúng 100%):
Phật chính là Tâm, Tâm là Phật,
Tâm Phật xưa nay vốn nói sàm
Có biết không Tâm và không Phật
Mới chính Chân Như Pháp Thân Phật
Pháp Thân Phật, không hình tướng
Một vầng ánh sáng trùm vạn vật
Vô thể chi thể mới là Chân Thể
Vô tướng chi tướng mới là Thật Tướng
Phi sắc phi không, phi bất không
Bất động, bất tĩnh, không lai vãng
Vô dị, vô đồng, vô Hữu Vô,
Nan thủ, nan xả nghe nhìn khó,
Trong ngoài tròn sáng lọt muôn nơi
Trong một hạt cát có Phật Quốc,
Trong một hạt cát nghìn thế giới
Trong một Thân Tâm vạn pháp đồng
Luân hồi vạn kiếp chỉ chớp mắt
Thiên biến vạn hóa chẳng rời gốc rễ
Muốn hay cần biết Vô Tâm Pháp
Chính là úm ma ni bát mễ hồng.
(Tức Tâm Thị Phật Tụng – Bản dịch nhantu.net – có sửa đổi vài chỗ theo tác giả)
“Rào rào…”
Trời bỗng nhiên đổ mưa.
Người áo trắng xoay người, nước mưa bỗng theo hướng tay y tụ lại, hóa thành một vòng xoáy quanh người y, cuối cùng nối tiếp nhau thành một trụ nước trắng thẳng đứng trên bàn tay y.
Mưa nháy mắt tạnh, những ngôi sao lại lấp ló nhảy múa lần nữa.
Cả vùng đất chợt có vô số ngọn cỏ cây xanh biếc mọc ra, rồi lại có ngàn đóa hoa bừng nở.
Người áo trắng nhìn con khỉ cười:
– Ngươi đã biết thế nào là thiên biến vạn hóa, chẳng rời gốc rễ chưa?
– Ta muốn học phép biến hóa này!
Con khỉ kêu lên.
Người áo trắng khẽ cười một tiếng:
– Người bên trong kia biết, tại sao lại không dạy cho hắn?
– Ta khiến người tức giận, liền đóng cửa bỏ đi không chịu ra gặp ta, trước khi vào cửa còn gõ lên đầu ta ba cái!
– Bồ Đề này vẫn thích chơi đùa như vậy, dạy như hậu nhân. Hắn không ra thì ngươi ở đây làm gì?
– Ta quỳ ở đây bảy ngày rồi nhưng người không chịu ra gặp ta.
– Ha ha ha, bởi vì hắn đang đợi trời thả tuyết…Ngươi muốn học đạo, còn chờ đạo tớ gặp ngươi sao?
* * *
Tôn Ngộ Không ngã lăn trên đất, thở hồng hộc.
– …Gặp quỷ rồi, lão Tôn đi bảy ngày, qua cả trăm triệu dặm đường, lại chưa từng thấy dù một hạt bụi!
– Đó là bởi ngươi đi con đường không đúng, mệt chết cũng chỉ uổng công.
Chợt có âm thanh đáp lại.
– Hừ…! Cuối cùng cũng chịu lên tiếng! Ngươi ở đâu?
– Ở đây không có, thì ta có thể ở đâu chứ?
– Bớt giở trò! Ngươi có tin lão tôn sẽ đập nát cái miếu của ngươi không?
– Ha ha…! Vốn làm gì có miếu, ngươi muốn đập gì thì đập! Tôn Ngộ Không, nghe nói thiên hạ không có gì ngươi không đánh thắng phải không?
– Phải!
Tôn Ngộ Không ưỡn ngực trả lời, nhưng rồi lại giật mình nghĩ đến Tôn Ngộ Không giả kia:
– Ngươi làm sao biết tên của ta?
– Ha ha ha ha ha! Tên của ngươi là ai đặt cho?
– … Cái này… Lão Tôn ta ra đời đã có tên này!
– Vậy ngươi từ đâu mà sinh?
– …Ta từ đâu mà sinh?
Tôn Ngộ Không nghĩ, “Ta từ đâu mà sinh ra? Từ đâu mà sinh?”
Nhất thời, hắn chỉ cảm thấy mọi thứ sụp đổ, vô số suy nghĩ, ký ức đều như rơi thẳng xuống vực sâu không đáy, giống cảm giác như hắn vừa chui vào hốc cây của con sóc kia vậy.
– Aaaaaaaaa…! Ta không biết, không biết, không biết!
Hắn ôm đầu kêu to:
– Đau đầu, đau quá…!
– Ài, Kim Cô Chú. Quan Âm, người điên rồi…
Âm thanh kia lẩm bẩm nói, rồi bỗng lớn tiếng rõ ràng:
– Tôn Ngộ Không, ngươi phải nhớ kỹ những gì nói cùng ta năm đó. Ngươi nói…
– Ta muốn thiên hạ không kẻ nào có thể đánh bại ta!
Đó là tiếng của Tôn Ngộ Không.
Bồ Đề lộ vẻ vui mừng, hiện thân:
– Ngươi đã tỉnh rồi sao, tỉnh rồi sao?
Nhưng lại thấy Tôn Ngộ Không vẫn đang lăn lộn trên mặt đất, âm thanh kia lại đến từ phía sau Bồ Đề.
Bồ Đề vừa quay đầu, nhìn thấy một con khỉ trần trụi lông lá, quanh người quấn đầy lá cây, vẻ mặt vô cùng trẻ con.
Một khắc này, trong mắt Bồ Đề chuyển động tinh quang, trăm cảm xúc lẫn lộn, bao nhiêu nỗi lòng đều nhất loạt trào dâng.
Nhưng đây chẳng qua chỉ là trong một cái nháy mắt, ông lập tức lại biến thành vẻ lạnh lùng:
– Ngươi vào đây bằng cách nào?
Con khỉ nói:
– Con đạp cửa mà vào!
Ánh mắt Bồ Đề thoáng lộ ra một tia kinh hãi không dễ phát giác. “Không đúng, lịch sử không phải như vậy!” – Ông nghĩ.
– Ngươi tại sao lại có gan đạp cửa? Chẳng lẽ có kẻ xui khiến ngươi?
– Đúng thế? Sao người biết?
– Ha ha ha ha!
Có người cười lớn, nói:
– “Con khỉ này đúng thật không bao giờ nói dối. Tu Bồ Đề, đã lâu không gặp!
Tu Bồ Đề vừa nhìn thấy, liền kêu to:
– Kim Thiên Tử?
Người áo trắng kia cười nói:
– Tu Bồ Đề, mấy ngàn năm không gặp, ngươi vẫn thích ra vẻ để ghẹo người nhỉ?
– Ta chưa từng trêu chọc hắn, là thực sự không dám dạy hắn!
Bồ Đề ghé sát vào tai Kim Thiền Tử:
– Chẳng lẽ ngươi không thấy chuyện tương lai hắn sẽ làm?
Kim Thiền Tử lại cười:
– Ngươi cho là ngươi đã dự liệu được, nhưng kỳ thực hắn cũng đã thay đổi. Đã biết vạn vật đều vận hành, liền biết tương lai là vĩnh viễn không thể tính trước.
Bồ Đề cười nói:
– Sư huynh, ngươi lần nào cũng vậy, chẳng chịu để cho ta chút mặt mũi. Ta dẫu gì cũng là nhân vật cấp tổ sư, có cần phải biến ta thành trò cười trước mặt một con khỉ như vậy không?
– Ha ha ha ha!
Kim Thiền Tử cười nói:
– Nếu ta để ý mặt mũi của ngươi, thì đã không phải là Kim Thiền, nếu như ngươi thực sự cần mặt mũi, ngươi cũng chẳng phải Tu Bồ Đề.
Hai người hiểu ý cười to, hai con khỉ đứng ở đó nhìn, đầu óc loạn cào cào.
– Kim Thiền không ở Linh Sơn khổ tu, rảnh rỗi chạy tới đây làm gì vậy?
Bồ Đề hỏi.
– Đúng, các sư đệ muội đều đang tĩnh tâm khổ tu, chuẩn bị cho lần họp mặt thứ tư ở Linh Sơn, định tu sửa đại tàng kinh. Nhưng ta lại thấy đi ngao du sơn thủy một chút, dính chút bụi trần, hít chút sinh khí rất tốt. Cho nên lén chạy ra ngoài.
Dứt lời Kim Thiền Tử liền lấy ra từ trong lòng một vật:
– Ta nhặt được thứ này trên đường đi, cũng chẳng biết ai bỏ lạ.
Tôn Ngộ Không thiếu chút thì ngã đập mặt xuống đất, kia không phải Kim Cô bổng của hắn sao?
Hắn đưa tay định đoạt lấy, nhưng lại với không tới.
Kim Thiền Tử một tay nhẹ nhàng cầm một đầu Kim Cô bổng, cười cười nói:
– Ngươi muốn sao, ngươi muốn nói gì, sao không nói…
Bồ Đề ho khù khụ không ngớt.
Kim Thiền Tử cười ha ha:
– Ở Linh Sơn quanh năm diện bịch, vắt óc suy nghĩ, mấy ngàn năm không được nói chuyện với ai câu nào, nên giờ muốn nói nhiều chút.
Y xoay người lại nhìn con khỉ lấy lá cây làm quần áo, nói:
– Có phải của ngươi không?
Đừng đưa cho gã. Tôn Ngộ không cuống lên.
Con khỉ kia lại nhếch miệng:
– Ta muốn thứ này làm gì?
Tôn Ngộ Không lại ngã lăn ra đất.
Kim Thiền Tử nói:
– Tốt! Vẫn là chúng ta hiểu ý nhau. Ta thích con khỉ trời sinh nhà ngươi rồi đấy, không bằng chúng ta làm bằng hữu, có rảnh cùng nhau chơi đùa, được không?
Con khỉ quay nhìn vào mắt Kim Thiền Tử nói:
– Ngươi có biết bay lộn không?
Kim Thiền Tử sửng sốt:
– Hả? Không biết!
Bồ Đề nói:
– Ta biết, ta biết! Phép bay lộn Cân đẩu vân của ta có thể đi rất xa. Sư huynh ngươi học thức đạo pháp so với ta đều mạnh hơn, thế nhưng luận dạo chơi thế gian lại không bằng ta đâu!
Con khỉ nói:
– Ta vẫn muốn người làm sư phụ ta đấy!
Bồ Đề nói:
– Sư phụ là không làm được, nhưng ta có thể dạy ngươi bảy mươi hai phép biến hóa, có điều ngươi không được gọi ta là sư phụ, miễn cho ta nghe xong lại đau lòng.
Kim Thiền Tử nói:
– Để nếu ngươi có gây họa hắn cũng dễ bề mà thoái thác!
– Kim Thiền Tử!
Bồ Đề kêu lên:
– Ngươi cứ tiếp tục như vậy ta sẽ không chơi cũng ngươi nữa!
Con khỉ kia bọn họ, cười:
– Được, ta nhận hai người các ngươi làm bằng hữu!
Ba người cười to, cùng đặt tay một chỗ.
Tôn Ngộ Không bị bỏ lại một bên, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một chút cảm giác chua xót, cũng không hiểu vì sao.
– Đáng tiếc, ta không thể ở lại đây lâu.
Kim Thiền Tử nói:
– Đại hội luận pháp sắp cử hành, ta phải về Linh Sơn. Tu Bồ Đề, ngươi không định về hay sao?
Tu Bồ Đề mỉm cười:
– Ngươi cũng biết ta vì sao lại tình nguyện ở lại đây mà. Hát cùng mây trời, trò chuyện cùng hoa cỏ muông thú, ngẫm lại đạo lý sinh mệnh, cái gì là Phật pháp kinh luận, ta cũng đã quên rồi, bỏ đi rồi không thể quay lại nữa, sợ sư tôn lại tức giận.
Kim Thiền Tử nghiêm mặt nói:
– Người chỉ vì muốn tự giải thoát mình, không thể được coi là thành chính quả. Trên đoạn đường này, ta nhìn thấy chúng sinh, quẩn quanh trong vòng dối trá, mê mẩn ái dục, không thể buông bỏ. Khổ do nó, vui cũng vì nó, lại không thể vứt bỏ dục vọng. Ta khuyên người giữ tâm trong sạch quên đi dục vọng, nhưng từ hư vô mà sinh ra, lại theo hư vô mà đi, chẳng qua cũng chỉ là hướng người đến đường đi cũ mà thôi. Muôn dân so với thế gian, như lá rụng trên đất, sinh sôi không ngừng, vốn không cần đạo, có lẽ còn có ý nghĩa khác. Ta nghĩ tới rất nhiều thứ, sư tôn lại không thể giải thích được hết nghi hoặc trong lòng ta. Lần này ta về Linh Sơn, không chỉ để tụng kinh, mà còn muốn xin sư tôn giải thích những nghi hoặc trong lòng.
– Sư huynh!…Thỉnh giáo là có thể, nhưng không thể cùng sư tôn tranh luận.
– Ta không tranh luận, sao giải thích nghi hoặc trong lòng ta!
– Thế nhưng… Sư tôn không thể sai được. Ngươi không nghĩ ra, đích thị là ngươi sai lầm rồi.
– Vậy càng có cớ để hỏi rõ ràng mọi chuyện.
– Thế nhưng…
– Nhưng cái gì?
– Nếu huynh chỉ sai lầm thôi thì không sao, ta sợ chính là vạn nhất…
Kim Thiền Tử nhìn chăm chú vào Tu Bồ Đề một lúc lâu, bỗng nhiên cười ha hả:
– Như Lai là cái gì?
– Là Như thực đạo Lai! (Theo chân lý mà đến, từ chân đạo mà hiện thân)
– Hồng mông sơ ích nguyên vô tính, đả phá ngoan minh tu ngộ không. (Hồng hoang nguyên sơ vốn làm gì có gì, cần phá tan tất cả tâm chấp trước và dục vọng mà tu để ngộ ra, hiểu ra điều đó.)
Kim Thiền Tử ngửa mặt lên trời cười nói:
– Ta cũng là theo chân lý mà đến, sợ cái gì chứ?
Y vung tay, rồi ném Kim Cô bổng về phía Tôn Ngộ Không:
– Tiếp lấy!
Tôn Ngộ Không nhảy lên bắt lấy Kim Cô bổng. Kim Thiền lại hỏi:
– Ngươi có biết nó dùng để làm gì không?
Tôn Ngộ Không nhìn Kim Cô bổng một hồi. Kim Thiền Tử nói:
– Tương lai nếu có người đầu không khai khiếu, ngươi hãy dùng nó mà gõ cho hắn tỉnh!
Dứt lời, y xoay người cười to mà đi.
Gió lồng lộng. Bụi cát mù mịt, nhưng không có chút nào dính trên người y. Thân ảnh của y ngày càng xa, gió mây cũng theo sát y bay về phía chân trời.
– Người kia là ai? Ngươi gọi hắn là cái gì Tử?
Con khỉ mặc áo lá cây hỏi.
– Tương lai nếu ta có một chút khí chất giống như của hắn, cũng không uổng sống trên cõi đời này.
– À, đây là nhân vật rất giỏi, hai người các ngươi tâm ý rất hợp làm thầy trò. Đáng tiếc hắn si mê với đại đạo, đến mình còn chưa thông, sao có thể đi dạy người khác.
Bồ Đề nói.
– Tên của hắn, ngươi không biết cũng chẳng sao, có lẽ tên này sẽ bị ngươi quên lãng rất nhanh thôi. Nếu có duyên, tương lai sẽ có ngày các ngươi gặp lại.
Con khỉ chăm chú nhìn về hướng đi của Kim Thiền Tử, gật gật đầu.
– Đúng rồi.
Bồ Đề nói.
– Ngươi từng nói ngươi không có họ tên.
– Đúng, ta là từ hòn đá sinh ra. Kính xin sư phụ, à không, Bồ Đề ban cho họ tên.
Bồ Đề thở dài một hơi, từng chữ rành mạch nói:
– Ngươi là giống khỉ, không bằng lấy họ Tôn đi. Hồng mông sơ ích nguyên vô tính, đả phá ngoan minh tu ngộ không, ngươi lấy tên là Tôn – Ngộ – Không đi. (Tôn trong từ Hán cổ là khỉ, Ngộ Không là giác ngộ được Tính không – vạn vật đều do duyên mà thành)
– Được! Được! Từ nay hãy gọi ta là Tôn Ngộ Không đi!
Bên kia Tôn Ngộ Không đang nhìn Kim Cô bổng, nghĩ đến lời Kim Thiền Tử nói với hắn, vừa nghe được ba chữ “Tôn Ngộ Không” bỗng nhiên trong lòng như bừng tỉnh, như có một luồng sáng rọi đến, tựa như trên trời chiếu xuống, lại tựa trong tâm mà ra, khiến hắn thông suốt.
– Ha ha ha, ta có tên rồi, ta có tên rồi!
Con khỉ kia mừng rỡ nhảy nhót như điên.
Tôn Ngộ Không bước đến trước mặt Tu Bồ Đề, quỳ xuống:
– Tham kiến sư phụ!
Tu Bồ Đề nhìn hắn nói:
– Không phải ta đã từng nói ngươi không nên gọi ta là sư phụ sao?
– Vâng… Sư phụ…
Tôn Ngộ Không đột nhiên bật ra một tiếng bi thương.
Tu Bồ Đề không đành lòng, khuỵu xuống, một tay ôm lấy hắn:
– Cuối cùng con đã nhớ ra mình là ai rồi sao?
– Sư phụ… Những năm này đệ tử không có người chỉ đường, thật khổ…
Ngàn vạn lời nói bất chợt dâng lên trong đầu Tôn Ngộ Không.
Tu Bồ Đề xoa đầu hắn nói:
– Ta biết chí hướng của con, tự biết không thể chỉ ra được con đường mà con muốn đi, nên mới không chịu để cho con nhận là đồ đệ của ta.
– Sư phụ, cái vòng Kim Cô này hại con thật khổ, giúp con tháo nó ra đi!
Thần sắc của Bồ Đề dần dần hóa thành ảm đạm.
– Ta không tháo được… Vòng Kim Cô này là dùng tâm tư mà trói buộc, đem dục vọng thống khổ hóa thành. Nếu con giống như Thần Phật, đạt tới cảnh giới vô ngã, thì dĩ sẽ không chịu sự ràng buộc của vòng Kim Cô.
– Con phải làm sao để đạt được cảnh giới đó?
– Quên đi bản thân, bỏ đi nỗi hận của con.
Tôn Ngộ Không đứng lên, trầm mặc một lúc thật lâu.
Bỗng nhiên hắn quay đầu lại nói:
– Con có thể quên đi bản thân mình.
Tu Bồ Đề băn khoăn nhìn hắn.
– Thế nhưng…
Tôn Ngộ Không nói.
– Con không quên được nước Đông Hải, không quên được Hoa Quả sơn, không quên được đường đến Tây Thiên, không quên được người trên con đường đó.
Hắn bỗng nhiên vui mừng, quay sang Bồ Đè nói:
– Sư phụ người xem, con có thể nhớ nhiều việc như vậy, thật tốt biết bao.
Hắn xoay người nói:
– Hiện tại con muốn quay lại Thiên giới, đánh chết Ngộ Không giả, như vậy có thể thoát khỏi vòng Kim Cô rồi.
Tu Bồ Đề lắc đầu cười khổ:
– Đây là Quan Âm nói với con ư? Con có thể thắng sao? Không, con không thắng được, kết cục đã sớm được định đoạt. Chi bằng ở lại đây tiêu dao đây đó, nơi này chẳng phải có Hoa Quả sơn tươi đẹp của con năm đó ư! Con có thể quên mình là ai, quên đường đến Tây Thiên. Con trở về, sẽ không thoát được con đường mà Như Lai Quan Âm đã vạch sẵn cho con đâu.
– Sư Phụ, tâm ý của người con hiểu được, nhưng cả đời con chỉ muốn đấu, chiến, thắng!
Tôn Ngộ Không nhìn một mảnh trời nước:
– Con sẽ không thua, bất luận bọn họ có bố trí kết cục như thế nào – Lão Tôn đi đây!
Một luồng sáng chói lòa bay vọt lên giữa trời tuyết.
Tu Bồ Đề nhìn ánh sáng kia vạch qua tầng trời sao, thở dài.
– Cuối cùng chúng ta vẫn không thể thay đổi điểm khởi đầu, thì sao thay đổi được kết cục đây?